Trên một bãi biển mang tên Thiên Đường lúc này xuất hiện rất nhiều các kĩ sư công trình, các nhà thiết kế. Tất cả đều cầm trên tay một tập tài liệu không ngừng chỉ đạo công nhân làm việc.
Mà các công nhân lúc này ở đâu?
Bọn họ đang nhanh chóng xây dựng một cây cầu gỗ khổng lồ nối từ bờ biển ra đến ngoài xa.
Cách bờ biển chừng trăm mét là một cồn cát khổng lồ nhân tạo. Bên trên cồn cát đã được bố trí một lễ đường thành hôn cùng vô vàn bàn ghế trắng.
Hiển nhiên nơi đây chuẩn bị một bữa tiệc thành hôn vô tiền khoáng hậu.
Đế đô Thiên Độ quốc vốn dĩ ban đầu không có biển, thế nhưng chảy ngang Đế đô lại có một con sông lớn đổ ra biển.
Sông lớn bồi đắp thêm diện tích đất khu vực cửa biển khiến cho diện tích Đế đô lâu năm dần được mở rộng. Từ một cửa biển hiện tại hình thành một bãi biển tuyệt đẹp. Đó cũng chính là bãi biển Thiên Đường, nơi chuẩn bị tiệc cưới của Lâm Thải Hân cùng Vân Tu Kiệt.
Lâm gia đã liên hệ với chính phủ thuê lại bãi biển này vài ngày để tổ chức tiệc cưới.
Riêng tiền thuê bãi biển đã lên đến một con số khổng lồ. Vậy mà tiệc cưới không tổ chức tại bờ biển mà ngược lại, xây dựng một cồn cát nhân tạo ngoài biển để tổ chức. Đây chi phí rốt cục tốn bao nhiêu?
Khương Thần lúc này đang ngồi ở một bãi đất trồng toàn những cây dừa nhàn nhã nhìn lại phía hội trường rộng lớn.
“Quả nhiên là người có tiền phong cách hành sự cũng khác a.” Khương Thần cười nhạt khẽ lẩm nhẩm: “Cũng không biết ngươi mặc lên váy cưới trông như thế nào?”
Khương Thần làm bạn với Lâm Thải Hân vạn năm thế nhưng chưa bao giờ nhìn thấy nàng mặc trên mình bộ váy cưới. Hiện tại rốt cục chờ được ngày nàng xuất giá. Loại cảnh tượng này quả thật khiến cho hắn chờ mong.
Người bình thường nếu như nhìn thấy người mình gắn bó nhiều năm đi theo người khác, bản thân chắc chắn sẽ có nhiều loại cảm xúc ngũ vị tạp trần. Thế nhưng Khương Thần ngược lại, hiện tại hắn cảm giác bản thân giống như bớt một loại gánh nặng vô hình, vô cùng thoải mái.
“Với tiến độ này xem ra hai ngày nữa hôn lễ sẽ chính thức được tổ chức a.” Khương Thần đứng dậy, tay chầm chai nước quay lưng bước đi.
Trước khi quay lại tiệc cưới hai ngày sau, hắn hiện tại cũng phải tìm một chỗ trú chân tạm thời cùng với tìm thứ gì lót dạ đã.
Nghĩ là làm, Khương Thần hiện tại đang ngồi trong một quán ăn nhỏ. Quán ăn này nằm gần môt trường trung học phổ thông ở Đế đô. Mà thực khách nơi đây phần lớn là học sinh.
Quán này diện tích có lẽ chỉ tầm bốn năm mươi mét vuông. Giữa quán ăn có một bồn nước nhỏ cùng với hòn non bộ. Xung quanh hòn non bộ nước chảy róc rách kia là sáu bộ bàn ghế bằng tre.
Toàn bộ không gian quán ăn được bố trí một cách hoang sơ cùng với các vật dụng làm từ tự nhiên khiến cho thực khách mỗi lần vào ăn sẽ cảm giác như bản thân lạc vào một khu rừng.
“Lúc trước đến đây giống như là bảy năm trước.” Bước vào trong quán ăn, nhìn khung cảnh không chút thay đổi, Khương Thần khẽ lẩm nhẩm.
Nơi này chính là tiệm ăn của vị họ Giang, lúc trước Lâm Thải Hân đã từng dẫn hắn tới đây ăn một lần. Lúc đó còn có cả Vũ Manh và bạn trai nàng đây.
Đây cũng là nơi thời điểm còn học trung học phổ thông, Lâm Thải Hân thường xuyên tới ăn.
Hiện tại không phải giờ ăn trưa, trong quán ăn chỉ xuất hiện một vài vị học sinh trung học ngồi ăn những món ăn nhẹ.
Khương Thần tìm tới một ghế ngồi trống gọi lên một đĩa nộm cùng với mỳ xào chậm rãi ăn.
“Giang thúc, ta đến rồi.”
Bên ngoài bước vào một đôi nam nữ tuổi tầm hai sáu hay bảy. Người vừa lên tiếng là nữ tử nọ.
Thanh âm nàng thoáng nghe giống như thanh phong, vô cùng mềm mại dịu dàng, thế nhưng khi nghe kĩ lại thấy giống như chuông bạc, vô cùng thánh thót.
Khương Thần đang ngồi ăn, nghe thấy thanh âm này, hắn không tự chủ được ngẩng đầu lên.
Đập vào mắt hắn lúc này là một thân ảnh nữ tử cao chừng một mét sáu, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn. Nàng mặc trên mình một chiếc quần bò ống loe, giày thể thao trắng cùng với áo cộc tay.
Nữ tử dường như cảm nhận thấy có người đang nhìn mình, nàng quay lưng lại. Ánh mắt nàng cùng Khương Thần chạm nhau.
Bên này, Khương Thần sau khi nhìn thấy khuôn mặt nữ tử, khóe miệng không tự chủ nhếch lên. Hắn cúi đầu tiếp tục ăn.
Nữ tử sau khi trông thấy nụ cười của Khương Thần, nội tâm hiện lên chút khó hiểu. Mặc dù vậy, nàng cũng không để ý lâu, bản thân lại đứng trước quầy chờ đợi ai đó.
Phía sau cửa bước ra một vị trung niên dầu mỡ nam tử. Trung niên nam tử này không chỉ dáng người to béo, bụng cũng giống như người có chửa, vô cùng lớn.
“Ai dô, Lâm gia nha đầu…thật lâu rồi chưa nhìn thấy ngươi.” Trung niên nam tử kia nhìn thấy một đôi nam nữ, lúc này mỉm cười nói.
Thanh âm của hắn cũng bắt đầu hấp dẫn thực khách trong quán. Mọi người lúc này ngẩng mặt lên nhìn về phía đôi nam nữ kia.
“Ta thiên a, có nhìn nhầm không?”
“Kia chẳng phải Lâm gia đại tiểu thư sao? Đi cùng nàng chắc chắn là Vân tổng rồi.”
“Thật sự xinh đẹp…”
“Nữ thần trong lòng ta rốt cục xuất giá, tim ta muốn vỡ nát a.”
“Ngươi nhìn, hai người họ thật xứng đôi.”
Toàn bộ các bạn học trong quán đều nhận ra đôi nam nữ kia.
Không sai.
Hai người họ chính là Lâm Thải Hân cùng Vân Tu Kiệt. Cả hai hôm nay tới đây liền là đưa thiếp mời cho Giang lão bản.
Lại nói, đám học sinh trung học nhìn thấy hai người Vân Tu Kiệt cùng Lâm Thải Hân, cả đám giống như nhìn thấy minh tinh, lập tức xúm lại xin chữ kí cùng chụp ảnh. Trong quán lúc này chỉ còn Khương Thần vẫn điềm nhiên ngồi ăn nốt bát mỳ.
“Ha ha, Lâm nha đầu, ngươi hiện tại xem ra đều nổi tiếng a. Chỉ riêng xuất giá liền có nhiều người biết vậy.” Giang lão bản mỉm cười nói.
“Giang thúc ngươi đừng đùa. Đây là chủ tâm của cha ta a.” Lâm Thải Hân mỉm cười đáp.
Đoạn, nàng lấy từ trong túi xách ra một tấm thiệp mời dát bằng vàng đưa cho Giang lão bản nói:
“Giang thúc, hai ngày nữa hôn lễ được tổ chức tại bờ biển Thiên Đường, Thải Hân tới đây đưa ngươi thiếp mời.”
Nhận lấy thiếp mời, Giang lão bản cười cơ hồ không mở được mắt, hắn nói:
“Ha ha, tiểu nha đầu thật có tâm a. Thiếp mời cho ta đều dát vàng.”
Bình thường đám cưới của các đại gia tộc, thường thường thiếp mời sẽ làm hai loại. Một loại dành cho người bình thường, một loại dành cho người quen thân với chủ nhân tiệc cưới hoặc các đại lão.
Hiển nhiên loại thiếp mời Lâm Thải Hân vừa mới đưa cho Giang lão bản thuộc loại ít ỏi thứ hai.
Nhìn thiếp mời dát vàng trên tay Giang lão bản, đám học sinh trung học hai mắt sáng lên. Bọn họ mặc dù gia đình có điều kiện, thế nhưng loại thiếp mời sang trọng như kia vẫn là chưa nhìn thấy bao giờ. Đám người vì vậy hướng tới Giang lão bản trêu chọc.
“Giang bá bá, ngươi tới dự hôn lễ nhất định phải ăn mặc thật đẹp a.”
“Ngươi nói nếu như Giang bá bá mặc lễ phục sẽ như thế nào?”
“Ta đoán không khác gì một lu nước di động a.”
Nghe đám tiểu bằng hữu chế giễu, Giang lão bản khuôn mặt giả giận, cười mắng:
“Đi ra ngoài kia, các ngươi không ăn mau chóng lên sắp đến giờ vào lớp rồi.”
“Lão bản, tính tiền.” Phía sau đột nhiên vang lên thanh âm.
Không gian nhộn nhịp trong quán bị thanh âm lạnh nhạt này đánh vỡ. Tất cả mọi người cùng quay lưng lại nhìn về phía phát ra thanh âm.
Ngồi đó chính là Khương Thần. Hắn lúc này vừa mới ăn xong, chuẩn bị tính tiền rời đi.
Bấy giờ, Lâm Thải Hân cùng Vân Tu Kiệt mới để ý, thanh niên này so với các bạn học khác dường như có sự khác biệt lớn. Trong khi các bạn học khác đều hướng tới hai người bọn họ xin chụp ảnh chung thì thanh niên này vẫn điềm nhiên ngồi ăn giống như không hề biết hai người họ là ai vậy.
“Tới đây tới đây! Tiểu huynh đệ của ngươi một trăm đồng.” Giang lão bản chạy tới, đon đả nói.
Khương Thần thanh toán xong liền bước ra cửa.
Không hiểu hắn trong đầu nghĩ gì, bản thân liền quay trở lại, hướng về hai người Lâm Thải Hân cùng Vân Tu Kiệt nói:
“Ta có xem tin tức, hai ngày nữa là đám cưới của hai người. Có thể cho ta một vé vào trong được không?”
Mọi người trong tiệm ăn của Giang lão bản đột nhiên sững sờ, khuôn mặt hiện lên chút mộng bức.
Thanh niên này trong đầu rốt cuộc nghĩ gì lại mở ra lời nói đó?
Bên này, Vân Tu Kiệt cùng Lâm Thải Hân khuôn mặt cũng hiện lên chút khó hiểu. Hai người lúc trước đối với Khương Thần có chút đánh giá. Thanh niên này không nghĩ đến hắn lại không để ý hoặc nói không biết tới danh tiếng bọn họ.
Hiện tại không ngờ, hắn còn chủ động mở lời xin một tấm thiếp vào trong tiệc cưới. Chẳng lẽ hắn không biết được cầm trên tay dù cho tấm thiếp mời loại bình thường cũng là những người có thân phận hiển hách hay sao?
“Tiểu huynh đệ, có thể ngươi không biết, thiếp mời chỉ được phát cho những người quen biết với chúng ta. Đối với những người ít thân cận, thường thường bọn họ cũng phải đem lại lợi ích cho chúng ta, chúng ta mới mời.” Vân Tu Kiệt mỉm cười hướng về phía Khương Thần giải thích.
“Vậy sao?” Khương Thần khuôn mặt bất động thanh sắc nói: “Bỏ đi.”
Nói đoạn, hắn bước đi.
Còn một điều Khương Thần không nói ra, đó là bọn họ dù cho có đưa cho hắn thiếp mời hay không hắn vẫn có thể vào được trong tiệc cưới mà không bị ai phát hiện.