Hai người nghênh ngang rời đi, để lại mấy người Thôi gia còn ngồi trong sảnh, yên lặng thật lâu.
Thôi Tam có tật giật mình, nói cho cùng chuyện này có liên quan đến hắn ta, từ đầu đến cuối hắn ta vẫn không nói một lời, hận không thể khiến người ngoài hoàn toàn quên đi sự tồn tại của mình.
Thôi Vịnh đúng là không để ý đến Thôi Tam, ông ta phát hiện vừa rồi mình bị Thôi Bất Khứ cướp lời, đã quên hỏi thân phận lai lịch của hắn, bây giờ cũng vẫn chưa rõ hắn giả mạo kỳ danh của Phượng Tiêu, rốt cuộc có liên quan đến Giải Kiếm phủ, hay chỉ là cáo mượn oai hùm thôi.
Thôi Đại cũng ý thức được vấn đề này, hắn hỏi cha: “Người này đến không có ý tốt, sợ rằng sẽ gây chuyện trong hội văn hoa lựu ngày mai, bây giờ có cần đuổi họ ra ngoài trước, ngày mai cũng không cho xuất hiện không?”
Thôi Bội nhẫn nại nói: “Cha, đại ca, cho dù nói thế nào, hắn cũng là huyết mạch của Thôi gia chúng ta, bây giờ đêm đã khuya, lại đuổi bọn họ đi, bọn họ có thể đi đâu? Oan gia nên cởi không nên buộc, chuyện này còn phải xử lý thích đáng mới được.”
Thôi Đại cau mày: “Tứ Lang, đã nhiều năm như vậy, sao ngươi còn ngây thơ thế? Nếu hắn thật sự muốn giải quyết triệt để thì sao lại chọn đến lúc này? Rõ ràng là định ngay trước mặt nhân sĩ tứ phương, hương thân bản xứ, cùng với quận trưởng mới nhậm chức khiến chúng ta phải khó chịu!”
Thôi Bội lên giọng: “Vốn là chúng ta thiếu nợ hắn, chẳng lẽ còn phải bắt người ta thật cao hứng trở lại cảm tạ ơn sinh dưỡng sao?”
Thôi Đại Lang cũng nổi giận: “Chẳng lẽ chúng ta không có ơn với hắn? Nếu là những nhà khác, đối với nghiệt chủng như hắn đã sớm bị chết ngạt rồi, sao có thể giữ lại để hắn lớn lên thành người!”
Thôi Bội máu nóng dâng trào, đủ loại áy náy nhiều năm qua, vào lúc nhìn thấy Thôi Bất Khứ đứng trước mặt đã đạt đến đỉnh điểm, cũng để cho hắn có dũng khí phản bác lại đại ca, hắn chỉ Thôi Tam, tức giận đến run cả tay: “Thứ cho ta nói lời các ngươi không thích nghe, phải chết ngạt không phải hắn, làm tổn hại danh tiếng của Thôi gia cũng phải hắn, phải là Tam ca mới đúng!”
Thôi Tam bỗng nhiên nhảy cẫng lên: “Tứ Lang, vì sao ngươi lại phải bảo vệ mẹ con kia như vậy, chẳng lẽ ngươi cũng đã sớm có lòng rình rập nàng, thật ra nghiệt tử kia là ngươi…”
Không đợi Thôi Bội giơ quyền lên đánh người, Thôi Đại cũng đã tiến lên trước một bước, tát Thôi Tam một cái ngã xuống đất.
Hắn ngày thường làm việc chững chạc, lúc này lại có một thái độ khác thường, quyết định thật nhanh, gọi hạ nhân tới: “Tam Lang si ngốc, mau chặn miệng kéo hắn xuống!”
Mắt thấy Thôi Tam giãy giụa bị kéo đi, Thôi Vịnh vẫn không nói một câu, thầm chấp nhận cách xử lí của con trai trưởng.
Thôi Bội lấy hơi, miễn cưỡng quyết định mới mở miệng: “Cha, trước mắt không thể đuổi người ra ngoài, nếu không bọn họ dưới cơn nóng giận, đi tìm quận trưởng, sau đó truyền việc này ra ngoài thì thật không ổn. Nếu hắn thật sự có quan hệ với Giải Kiếm phủ, truyền đến trước mặt Thiên tử…”
Thôi Đại ngắt lời hắn: “Thiên tử trăm công ngàn việc, sao rảnh rỗi để ý đến những chuyện nhỏ như thế này? Hơn nữa, Hoàng đế cũng xuất thân từ thế gia vọng tộc, quý tộc thiên hạ có quan hệ mật thiết với nhau, nhà ai lại chẳng có vài chuyện phải phiền lòng? Theo ta thấy, trực tiếp đuổi người ra khỏi Bác Lăng suốt đêm đi, để tránh đêm dài lắm mộng!”
“Cha!” Thôi Bội giận dữ, “Năm đó sau khi mẹ đẻ hắn chết, Thôi gia nghĩ nhà nàng không còn ai, không có danh tiết cho nên không để nàng được hợp táng với Nhị Lang, vốn đã đuối lí trước, đứa bé kia chỉ muốn một công đạo thôi, chúng ta mời hắn tới, nói rõ để Nhị tẩu vào lăng viên Thôi thị, ổn định lại sự tức giận nhiều năm qua của hắn, như vậy không tốt sao? Đợi đến khi lớn chuyện rồi, nhớ lại lần nữa, chẳng lẽ có chỗ lợi cho Thôi gia?”
Mắt thấy hai đứa con trai ai cũng cho mình là đúng, tranh cãi không thể tách ra, ai cũng không thuyết phục được ai, Thôi Vịnh rốt cuộc giơ tay lên trấn áp, để cho bọn họ đều an tĩnh lại.
“Ngươi có thể bảo đảm thuyết phục hắn sao?” Thôi Vịnh nhìn về phía Thôi Bội.
Thôi Bội yên lặng chốc lát, hỏi ngược lại: “Đồng lứa của Thôi gia, hắn vốn nên được xếp hàng thứ năm, nhưng lúc hắn ra đời, ngài liền nuôi hắn như hạ nhân Thôi gia, chưa bao giờ xếp hắn vào gia phả, hôm nay hắn đã trở về, cha có định thay đổi ý định hay không?”
Thôi Đại Lang nghe vậy lại bất mãn: “Để mẹ đẻ hắn vào lăng viên Thôi thị đã là mở một mặt lưới rồi, nếu để cho hắn chính thức vào Thôi gia, chúng ta phải giải thích thân thế của hắn với bên ngoài thế nào? Bọn tiểu bối biết được sẽ nghĩ gì? Vốn chính là chuyện xấu, chẳng lẽ còn muốn trổ bông nữa sao?”
Thôi Bội không nói, chỉ nhìn Thôi Vịnh.
…
“Ngươi bứt dây động rừng như vậy, sợ là lát nữa bọn họ sẽ qua đây đuổi ngươi đi đấy.”
Thôi Bất Khứ cùng Phượng Tiêu nghênh ngang phất tay áo trở lại viện sát vách, hạ nhân Thôi gia hoặc nhiều hoặc ít đều nghe được tiếng gió, nhưng không được chủ nhân phân phó, bọn họ cũng không dám ngăn cản hai người Thôi, Phượng không để bọn họ vào ở, nhưng một đường này cũng không tránh khỏi nhiều ánh mắt xoi mói.
“Không biết.” Thôi Bất Khứ rất bình tĩnh, “Bây giờ khẳng định bọn họ còn đang tranh luận không nghỉ, nhưng mà Thôi Vịnh cũng sợ chúng ta thẹn quá hóa giận, làm lớn chuyện lên, cho nên trước khi kết thúc hội văn chắc sẽ chọn cách dàn xếp ổn thỏa, trước ổn định chúng ta đã, chờ ngày mai quận trưởng cùng nhân sĩ giải tán hết mới tính sổ sau.”
Phượng Tiêu: “Tứ thúc Thôi Bội của ngươi được Dư thị ủy thác lúc lâm chung, nhưng lại không hết lòng bảo vệ ngươi, nếu như hắn chịu liều mạng bảo vệ ngươi thì chắc lúc bé ngươi sẽ tốt hơn một chút.”
Thôi Bất Khứ lãnh đạm nói: “Hắn tuy có lương tâm nhưng năng lực có hạn, lại là con thứ, không thể nào vì một người là ta mà đối nghịch với toàn bộ Thôi gia. Nếu lúc ấy không phải dõi mắt toàn Thôi gia, không có ai có thể nhờ cậy được, Dư thị cũng sẽ không đưa ta cho hắn. Con người, cuối cùng phải dựa vào chính mình, ta không hề oán hắn.”
Phượng Tiêu cười tủm tỉm: “Ta cũng nên cám ơn hắn, nếu như hắn kiên quyết giữ ngươi bên cạnh, thì hôm nay ta sẽ thiếu đi một đối thủ đáng kính rồi.”
Ngày đó chắc hẳn sẽ nhàm chán hơn bây giờ nhiều, nhưng y cũng không nói ý này ra khỏi miệng.
Thôi Bất Khứ lại hiểu, hắn thân thiện gật đầu: “Ta biết, hạng người như Phượng phủ chủ ta cũng đã gặp không ít, như Tấn vương, hay như Vân Hải Thập Tam Lâu, những kẻ đó đều là thiên chi kiêu tử(*), cái gì cần có đều có, tài trí lại chỉ trên mức trung bình…”
(*) thiên chi kiêu tử: con cưng của trời.
Phượng Tiêu hừ một tiếng từ lỗ mũi, nâng cao giọng mang theo uy hiếp: “Tài trí của bổn tọa chỉ ở trên mức trung bình?”
Thôi Bất Khứ không bị ảnh hưởng, nói tiếp: “Có thể bởi vì cuộc sống quá nhàm chán, dù sao cũng không phải không có chuyện để làm, chọn người để đối phó, hành động như vậy, gọi tắt nhàm chán, còn gọi là dằn vặt.”
Phượng Tiêu trả lời lại một cách mỉa mai: “Không biết là ai, vốn phụng mật lệnh đi giao thiệp với sứ giả Đột Quyết, nhưng lúc nghe tin sứ giả Vu Điền bị hại liền trăm phương ngàn kế tìm cơ hội cướp công lao, cuối cùng trúng Nại Hà hương, thiếu chút nữa cũng mất luôn cái mạng nhỏ, giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, cái này thì không gọi là dằn vặt à?”
Thôi Bất Khứ bĩu môi một cái: “Ta đây không phải là cảm thấy cuộc sống của Phượng phủ chủ quá quá nhàm chán, mới chủ động đưa tới cửa sao?”
Phượng Tiêu cười ha ha một tiếng: “Lời này ta thích nghe! Chắc hẳn người Thôi gia đang cảm thấy bây giờ chỉ cần cho phép ngươi vào gia phả, để cho ngươi danh chính ngôn thuận trở thành một thành viên Thôi thị, thì ngươi sẽ cảm tạ vô tận, bỏ đi hiềm khích lúc trước, đáng thương cho bọn hắn quá ngu xuẩn, căn bản không biết Thôi Bất Khứ là người phương nào, lại chỉ vì những chuyện này nên mới về thôi sao?”
Thôi Bất Khứ thở dài, nhưng không tỏ ra thương cảm chút nào, vẻ mặt chỉ có châm chọc đùa cợt: “Bọn họ không ngu xuẩn, chẳng qua là cao cao tại thượng lâu rồi nên sẽ coi thường người khác.”
Nhưng mà phong độ tôn quý của Tả Nguyệt sứ không thể duy trì quá lâu, hắn vừa nói xong, liền hắt hơi liên tiếp mấy cái.
Phượng Tiêu cười trên sự đau khổ của người khác: “Cái thân thể này của ngươi mà còn học người khác dầm mưa, đừng để ngày mai người Thôi gia không phải ăn mệt, nằm xuống trước đi.”
Lỗ mũi Thôi Bất Khứ ngứa ngáy, giọng nói cũng có vẻ buồn rầu.
“Ngủ một giấc cho ngon đi. Nhưng mà có thể lát nữa Thôi Bội sẽ đến tìm ta, vì để ngày mai có kịch vui cho ngươi xem, xin Phượng phủ chủ giúp ta một chút.”
Phượng Tiêu nhíu mày, “Tả Nguyệt Vệ của ngươi đâu?”
Thôi Bất Khứ: “Bị ta chia ra làm việc rồi, ngày mai sẽ tới.”
“Không đúng.”
Phượng Tiêu chợt dừng bước.
Thôi Bất Khứ che mũi, muốn ép cảm giác tê dại kia về, nhưng như thế chỉ khiến hơi thở xông lên mắt, hóa thành khí ẩm.
“Kiều Tiên không ở bên cạnh, tình hình trước mắt, nếu có chuyện gì cũng không thể tìm đại phu được, người Thôi gia chỉ mong ta trực tiếp bị bệnh chết, ta phải nhanh về uống thuốc rồi nằm xuống, chút chuyện nhỏ rườm rà liền kính nhờ Nhị Lang.”
Phượng Tiêu bị giọng nói mềm mại hiếm thấy của đối phương làm rung động, y đối diện với cặp mắt ngấn lệ mông lung của Thôi Bất Khứ, lời nhạo báng đến cửa miệng rồi lại không thể nói ra, tiếng Nhị Lang kia còn lọt vào tai, thật khiến người ta phải nghi ngờ giữa tháng bảy còn chưa đến, Thôi Bất Khứ đã bị quỷ quấn thân.
Nhìn bóng lưng đối phương, y đột nhiên nghĩ tới vừa rồi mình suýt nữa thì quên mất vài chuyện.
“Đứng lại.”
Thôi Bất Khứ đổi lại bước chân lảo đảo, trong nháy mắt đã biến mất trong tầm mắt của y.
Phượng Tiêu: … Quả nhiên là ba phần thật, bảy phần giả sao?
Cho nên rốt cuộc là mình đến xem trò vui, hay là tới làm Tả Nguyệt Vệ của Thôi Bất Khứ vậy?
Y sờ cằm, nghiêm túc suy tính cái vấn đề này.
...
Tháng năm hoa lựu như lửa.
Trên thực tế hoa lựu gần như nở toàn bộ mùa hè, cái gọi là hội văn hoa lựu cũng chỉ là mượn danh tiếng của hoa lựu thôi, năm ngoái Thôi gia cử hành hội văn, chính là dùng điển cố Lan Đình của Vương Hữu Quân(*), hàng năm đều khác nhau, chỉ có tháng là giống.
(*) Vương Hữu Quân = Vương Hi Chi, là nhà thư pháp nổi tiếng thời Đông Tấn Trung Quốc, ông nổi tiếng về thư pháp tuyệt kỹ, nên còn được xưng gọi là Thư thánh. Tác phẩm nổi tiếng nhất mà ông để lại là Lan Đình tập tự.
Hội văn của Thôi thị rất có tiếng tăm ở quận Bác Lăng, thậm chí còn ở phương Bắc, hàng năm đều có không ít người đến tham gia, nhất cử thành danh, trong đó không thể thiếu được sĩ tử có tên tuổi bên ngoài đến để thể hiện tài năng trước quận trưởng, hàng năm ở nơi này, nếu đoạt giải nhất trong hội văn, lộ vẻ xuất chúng, còn có thể được hắn đề cử vào triều làm quan, hiện nay mặc dù đã đổi mới cách làm, lại có quận trưởng mới nhậm chức, nhưng vì để bách tính vui vẻ, tân quận trưởng cũng đã đồng ý với Thôi gia sẽ đích thân đến dự hội.
Hội văn được cử hành trong khuôn viên của Thôi gia, chỗ này tiếp giáp với ngoại ô xanh mát, lại có hoa lê chưa rụng, nước sông trong vắt chảy lượn lờ, có có mấy bụi hoa lựu được trồng trong đó, hợp lại với nhau, thị nữ tới lui ôm rượu quả, y hương tấn ảnh, nhân sĩ mặc áo bào rộng, đầu cài trâm, càng khiến người ta không thể chớp mắt.
Thôi Bội đứng bên cạnh Thôi Vịnh, giới thiệu cho ông ta khách quý đến dự, trong đó không thiếu những tiền bối có danh vọng cao hơn hắn, cũng có bạn cũ thơ ca ngày xưa, lấy tài văn chương của hắn, hôm nay dù không thể lấy được hạng nhất trong hội văn thì cũng sẽ rất nổi tiếng.
Nhưng không hiểu sao trong lòng Thôi Bội lại có bất an mơ hồ, ngay cả mí mắt cũng phải nhảy không ngừng.
Thôi Đại Lang đứng ở một chỗ khác đón khách, tìm cơ hội kéo Thôi Bội sang một bên, nhỏ giọng nói: “Đêm qua ngươi đi tìm hắn, hắn nói thế nào?”
Thôi Bội cười khổ: “Hắn dầm mưa bị bệnh đi nghỉ rồi, tên bằng hữu kia của hắn ngăn lại nên ta không gặp được.”
Thôi Đại Lang cau mày: “Không biết điều! Chắc hắn nghĩ chúng ta càng nhượng bộ nhiều thì càng có được nhiều chỗ tốt hơn.”
Thôi Bội: “Đại ca, ta nghĩ hắn không phải người như vậy, nếu không những năm này hắn nên trở lại sớm, chung quy là Thôi gia có lỗi với hắn.”
Thôi Đại Lang xem thường: “Chắc hắn phải leo lên cái quan hệ gì đó với Giải Kiếm phủ thì mới lợi dụng điểm yếu của người khác để tới uy hiếp chúng ta, mới có khí thế hung hăng, áo gấm về làng như vậy chứ, nhưng mà hôm nay hắn muốn gây chuyện thì không được rồi, bởi vì ta đã phái người để ý đến bọn họ, một khi bọn họ nói cái gì không nên nói, làm gì không nên làm, sẽ lập tức tiến lên kéo đi.”
Đang khi nói chuyện, quận trưởng và huyện lệnh bản xứ đã tới, bên cạnh bọn họ có quan viên lớn nhỏ trong quận vây quanh, nhất thời càng thêm náo nhiệt.
Thôi Đại Lang không nói kĩ với hắn nữa, vội vàng đỡ cha tiến lên hành lễ.
Thôi Bội nhìn xung quanh trong đám người, thật vất vả lắm mới thấy Thôi Bất Khứ, hắn đang cùng Phượng Tiêu đứng dưới một cây lê, không xa không gần, trên mặt mang theo nụ cười xem náo nhiệt, không khác sĩ tử dự hội khác, nhìn qua giống như là sau đó cũng sẽ tham dự hội văn vậy.
Hoa lê thanh nhã càng khiến phong thái của Phượng Tiêu thêm vô song, ngay cả Thôi Bội đặt mọi sự chú ý lên trên người Thôi Bất Khứ cũng không nhịn được chia một ít tâm tư cho Phượng Tiêu.
Sau đó hắn chợt nhớ tới một chuyện: Nếu ban đầu Thôi Bất Khứ dùng tên giả của Phượng Tiêu, như vậy vị bằng hữu bên cạnh hắn kia, có phải cũng dùng tên giả hay không? Người hoàn mỹ như ngọc bích không tỳ vết thế kia, sẽ chỉ là nhân vật vô danh sao?
Một bên khác, Thôi Vịnh đang rất vui vẻ.
Sau khi nói chuyện với đám người quận trưởng xong, ông ta đứng dậy chắp tay với mọi người ở đây, nói mục đích ban đầu của hội văn, cho thấy ý hoan nghênh, cuối cùng còn nói: “Người năm nay đến hội văn còn nhiều hơn năm trước, khách quý chật nhà, lão hủ chắc chắn rằng hôm nay sẽ có thể có được bài văn thiên cổ, vì để tỏ tâm ý, nguyện lấy đàn cổ Dư Âm quý giá tặng cho người có thi phú tốt nhất hôm nay!”