"Hoàng Phủ Quyết!" Cô hét lớn tên anh, "Tôi đã nói rất rõ ràng, anh rốt cục muốn làm gì?"Người đàn ông dừng lại trước cửa tòa nhà, quay mặt lại, bình tĩnh nhìn cô, đôi môi dính vết máu nói ra hai chữ."Theo đuổi em."Câu trả lời quá bất ngờ, Cam Viện có chút không kịp phản ứng.Khi cô hoàn hồn thì người đàn ông đã biến mất ở ngoài cửa, cô vội vàng mở cửa đuổi theo anh.Ngoài cửa, trợ lý vừa giúp Hoàng Phủ Quyết đóng cửa xe rồi ngồi vào ghế phụ, thấy Cam Viện đuổi theo ra ngoài, tài xế chu đáo hạ kính xe bên cạnh Hoàng Phủ Quyết xuống.Cam Viện dừng lại trêи bậc thềm và nói: "Hoàng Phủ Quyết, anh đừng tốn công, tôi không có hứng thú với anh."Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, đôi mắt màu lam nhìn xanh thẳm như màn đêm, giọng điệu bá đạo mà thâm trầm."Tôi có hứng thú với em""Anh.." cô không nói nên lời.Người đàn ông thu lại ánh mắt, "lái xe."Xe lái đi, để lại Cam Viện với vẻ mặt không biết phải làm sao đứng trêи bậc thang.Đứng trêи bậc thang nhìn đèn sau của chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, Cam Viện thở dài lấy điện thoại trong túi ra.Số điện thoại của con trai cô đang hiển thị trêи điện thoại, nhìn dòng chữ "Con trai bảo bối" trêи màn hình, cô lại đứng thẳng lưng, sải bước vào cửa lầu, chạm vào điện thoại bấm gọi vào điện thoại của con trai."Mở cửa."Đứa nhỏ giúp cô mở cửa, để cô đi vào, chủ động lấy dép của cô từ trong tủ giày ra.Cam Viện không thay giày, chỉ mỉm cười ôm lấy bờ vai bé nhỏ của cậu và hôn lên trán cậu một cách trìu mến."Con trai của mẹ vẫn là nhất!"Không giống như một số người, khó đối phók như cao dán.Đứa nhỏ khịt khịt mũi và ngẩng mặt lên nhìn về phía Cam Viện đang thay giày."Hai người hôn chưa?"Cam Viện ném giày lên kệ giày, vừa buồn cười vừa bất lực nhìn vật nhỏ trước mặt."Hai bên đều đồng ý mới gọi hôn.
Anh ta muốn hôn mẹ và bị mẹ cắn."Đứa nhỏ cau mày "Chú Kiều Lương như vậy mẹ cũng không thích, chú Hoàng Phủ như vậy mẹ cũng không thích.