[Vô Hạn Lưu] Song Trọng Nhân Cách - Tiểu Sinh Vô Danh

Chương 9




Gợi ý của hệ thống cùng nhiệm vụ hạn giờ xuất hiện xuất hiện, khiến Sài Cương trở tay không kịp.
Nhưng mà, so với những cái đó, điều anh ta càng muốn biết là, đằng sau tất cả những chuyện này là đang xảy ra chuyện gì.
Cầm tờ giấy bệnh án cùng quyển nhật ký, mặt Sài Cương tràn đầy do dự không quyết.
Rõ ràng Sở Hàn đã biết sự thật, nhưng bóng ma tâm lí hắn để lại cho Sài Cương thực sự quá lớn, lớn đến nỗi Sài Cương không dám mở miệng hỏi.
"Đây là quyển nhật ký của chị gái, người đã biến thành em trai cách đây không lâu."
Trong thanh âm lạnh nhạt mang theo một tia suy yếu, Sài Cương theo bản năng quay đầu, kinh ngạc phát hiện cỗ khí tức khiến người ta nghẹt thở kia đã biến mất!
Nhìn bóng người quen thuộc ắc mặt tái nhợt giơ tay đỡ trán, Sài Cương không xác định hỏi: "Tô... Tô Mạch?"
"Là tôi."
Tô Mạch vẫn chưa đứng dậy, mà lạnh nhạt giải thích: " Người ngược đãi không phải là Đàm Nhạc, kẻ biến thái chân chính là cha con Hạ Vạn Châu."
Sài Cương căn bản không có nghe thấy lời giải thích của Tô Mạch, trái lại 'Rầm' một tiếng nhảy lên, trong miệng hét lớn: "Cậu cuối cùng cũng tỉnh lại rồi! Tô Mạch a, cậu có biết vừa mới xảy ra chuyện gì không? Cậu bị quỷ nhập rồi! Hơn nữa..."
"Không sao, hắn sẽ không xuất hiện nữa đâu."
Tô Mạch đương nhiên sẽ không giải thích cho Sài Cương về sự tồn tại của Sở Hàn, chuyển đề tài nói: "Đọc nội dung của quyển nhật kí lên đi."
"À... Được, được!"
Tuy Tô Mạch đã 'khôi phục bình thường', nhưng bóng ma tâm lý để lại trong lòng Sài Cương cũng không cách nào biến mất. Vào giờ phút này, dù trong lòng có trăm ngàn nghi vấn, Sài Cương cũng chỉ có thể nhịn không hỏi.
"Ngày 19 tháng 7 năm 1969: Mẹ bảo ngày mai đưa mình đi gặp chú và chị gái, mình cảm thấy hơi sợ, nhưng nhìn mẹ mệt mỏi, mình rất nghe lời không làm phiền mẹ...
Ngày 20 tháng 7 năm 1969: Đôi mắt của chú đeo kính râm không tốt, nhưng nói chuyện thật là ôn nhu, chị gái cũng rất đẹp, mình rất thích bọn họ. Mình đã 10 tuổi là người lớn rồi nha, sẽ không bao giờ khiến mẹ lo lắng nữa...
...
Ngày 10 tháng 9 năm 1970: Một năm nay, mình từ sáng tới tối đều mơ thấy ác mộng, trong mộng thường nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của mẹ. Mẹ đang khóc, mình rất sợ hãi...
Ngày 10 tháng 10 năm 1970: Sau khi chị gái tan học, lén lút mang mình xuống tầng ngầm, chị ấy lấy từ trong hộp lấy ra thật nhiều chuột, chuột luôn cắn mình, đau quá...
Ngày 12 tháng 3 năm 1971: Hôm nay là sinh nhật của mình, nhưng không biết con chó mẹ tặng cho mình năm ngoái chạy đâu mất rồi...
Ngày 15 tháng 4 năm 1971: Chú người mù thật đáng sợ, sao chú ấy lại đánh mẹ? Mình rất muốn xông vào cứu mẹ, nhưng mà, nhưng mà...
Ngày 16 tháng 5 năm 1972: Buổi tối mẹ lén lút nói với mình, ngày mai sẽ mang mình rời khỏi căn nhà này. Cuối cùng cũng có thể rời khỏi, mình rất vui...
Ngày 18 tháng 5 năm 1972: Hu hu, mình và mẹ bị về về, chú Vạn Dặm nói chuyện với mẹ rất lâu, buổi tối mẹ ôm mình khóc. Mình là phế vật, thật là vô dụng...
Ngày 20 tháng 5 năm 1973: Chân của mẹ! Người mù đánh chân mẹ tàn phế! Giết ông ta, giết cả nhà bọn chúng!
...
Ngày 15 tháng 5 năm 1974: Mình không bị bệnh! Mình rất bình thường! Mẹ đừng sợ...
Ngày 16 tháng 5 năm 1974: Mẹ, con báo thù cho mẹ..."
Thì thầm câu cuối cùng, viền mắt Sài Cương đỏ chót, lửa giận bay tán loạn, hai cái tay nổi lên gân xanh.
"Đáng giận! Không phải con người!"
Ném mạnh nhật ký xuống đất, Sài Cương nổi giận, trong miệng hùng hùng hổ hổ, muốn mắng hết lửa giận trong lòng.
Tô Mạch vẫn cứ ngồi trên ghế gỗ, trên mặt lạnh lùng không nhìn ra chút tâm tình nào.
Mấy phút sau, Sài Cương miễn cưỡng khôi phục bình tĩnh, sau đó không thể tin nói: "Cho nên, Đàm Nhạc cùng mẹ của của cậu ấy mới là người bị tra tấn?"
Tô Mạch gật gật đầu, "Bức ảnh vẫn còn chứ?"
Sài Cương nhanh chóng lấy bức ảnh ra;
"Ồ?"
Bức ảnh lại thay đổi!
Tô Mạch nhận lấy bức ảnh, một nhà bốn người trong bức ảnh nguyên bản đã biến mất, thay vào đó, là một cô gái xinh đẹp tao nhã. Trong lòng cô hái ôm một cậu bé, đó là một cậu bé vô cùng đáng yêu. Trong bức ảnh, ánh nắng ban mai ấm áp chiếu lên người cô gái, cô cưng chiều nhìn bé trai trong lòng, một hình ảnh vừa hài hòa vừa ấm áp.
"Chìa khóa nằm trong tay Pandora..."
Nhìn bức ảnh, trên gương mặt tái nhợt của Tô Mạch tràn đầy vẻ suy tư.
"A!"
Kêu lớn một tiếng, Sài Cương gấp gáp đến mặt trắng bệch, nói: "Toang rồi! Chỉ còn không tới ba tiếng nữa, trốn không thoát tất vả chúng ta đều bay màu! Anh Tô, anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi nhanh lên!"
"Đi?"
Tô Mạch vẫn chưa đứng dậy, "Anh biết làm thế nào để rời đi không?"
"Ể? Cái này... Rất khó sao?"
Cũng may anh ta không có ngu đến nỗi nói thẳng ra là 'đi ra ngoài', nếu không thì thật đúng là ngu hết phần thiên hạ.
Hệ thống cho bọn họ đúng ba giờ, nếu có thể rời khỏi dễ dàng như thế, thì đã không có cái gọi là 'xoá bỏ'. Mấu chốt nhất là, nhiệm vụ của bọn họ không phải chỉ có rời khỏi Cổ Trạch, mà còn phải mang Đàm Nhạc đi!
Dù cho chân tướng đã sáng tỏ, dù cho Đàm Nhạc mới thật sự là người bị hại, nhưng nghĩ tới cậu bé ngậm kẹo que kia, tâm lý Sài Cương vẫn không quen.
Đặc biệt là...
Nhanh chóng nhặt tờ bệnh án lên, Sài Cương vội la lên: "Xíu chút nữa quên mất, đứa bé này cũng có bệnh!"
Nội dung trên tờ bệnh án rất đơn giản: Ngày 20 tháng 5 năm 1974, tại khoa tâm thần của bệnh viện tam giáp XX chẩn đoán Đàm Nhạc mắc chứng thần kinh hoang tưởng•, rối loạn lưỡng cực•, tâm lý lệch lạc nghiêm trọng.
Chứng thần kinh hoang tưởng: Sự nghi ngờ không thực tế về người khác hoặc cảm giác bị bức hại. Mức độ cực đoan có thể là dấu hiệu của bệnh tâm thần.
Chứng rối loạn lưỡng cực: là chứng bệnh rối loạn tâm thần hay còn gọi là rối loạn hưng - trầm cảm, tình trạng tâm thần thay đổi thất thường khiến tâm trạng có thể đột ngột hưng phấn như phấn khích quá hoặc tăng động, nhiều lúc lại rơi vào trạng thái trầm cảm.
Hai cha con Hạ Vạn Châu biến thái là thật, nhưng Đàm Nhạc bị bọn chúng dằn vặt mấy năm trời, tâm lý cùng dần vặn vẹo, thậm chí còn đáng sợ hơn hai cha con Hạ Vạn Châu. Bởi vậy, dù đồng tình với Đàm Nhạc, nhưng muốn mang theo mổ tên tiểu biến thái, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy sợ hãi rồi.
Như đọc hiểu lo lắng của Sài Cương, Tô Mạch đỡ trán uể oải nói: "Yên tâm đi, nó sẽ không gây chuyện nữa."
"Có ý gì?"
Nhìn Tô Mạch thần sắc mệt mỏi, Sài Cương lo lắng nói: "Anh Tô, anh không sao chứ?"
Từ cậu em Tô biến thành anh Tô, thay đổi xưng hô không thể không liên qua đến Sở Hàn, không trực tiếp gọi là 'Tô đại gia' cũng đã đủ khách khí rồi.
Tô Mạch lắc đầu ra hiệu không sao, nhưng vẫn chưa đứng dậy.
Tô Mạch được xưng người đứng đầu Tứ Ma ở đế đô, chín phần mười nhân tố là do Sở Hàn.
Mà mỗi lần Sở Hàn xuất hiện, đều là thử thách gian nan đối với Tô Mạch;
Sở Hàn mạnh là điều không thể nghi ngờ, nhưng mà, đối với Tô Mạch có tố chân thân thể không tính là quá mạnh mà nói, mỗi lần Sở Hàn xuất hiện là một lần tiêu hao sinh mệnh. Loại tiêu hao sinh mệnh kiểu này, thời gian dài ai chịu nổi?
Đặc biệt là lần này, vì giải quyết Đàm Nhạc, Sở Hàn chơi lớn khống thân thể mấy giờ liền, tiêu hao không thể nói là không lớn. Tô Mạch biết rõ, nếu tiếp tục tiêu hao không ngừng nghỉ như thế, mình có thể sống đến ba mươi tuổi đã là A Di Đà Phật.
Nhưng mà... Như vậy thì có làm sao?
Dục vọng cầu sinh của Tô Mạch gần như là con số không, tử vong cũng chỉ là một lựa chọn khác, đơn giản như ăn một cái bánh thôi.
Nhưng những thứ này, Tô Mạch cũng không định giải thích cho một người xa lạ như Sài Cương, Tô Mạch chỉ cần nói cho Sài Cương biết, Đàm Nhạc hiện tại đang hôn mê, đang nằm trong một căn phòng khác.
"Thật sao?"
Sài Cương vui sướng, xung phong nhận việc nói: "Vậy hiện tại tôi đi ôm cậu ta qua đây, chờ anh khôi phục, chúng ta liền xuất phát!"
Biểu tình của Tô Mạch đột nhiên trở nên quái dị, "Anh chắc chứ?"
"Này thì có là gì!"
Không chút để ý vung vung tay, Sài Cương quay người đi về phía một cánh cửa khác.
Tô Mạch muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng cũng không cản anh ta lại.
Sài Cương mở cửa phòng;
Sau đó, cứng đờ tại cửa, động cũng không dám động...
Anh ta thấy cái gì?
Hít vào một ngụm khí lạnh, Sài Cương trừng lớn hai mắt —— sợ hãi đến tột cùng, chấn động đến tột cùng!
Hai chân như nhũn ra, hai mắt trắng dã, 'Rầm' một tiếng, Sài Cương trực tiếp bị doạ đến hôn mê!
Mùi máu tanh nồng nặc phả vào trước mặt, Tô Mạch nhìn qua cánh cửa mở lớn, thần sắc phức tạp dị thường.
Đó là một con bướm, thịnh tình tỏa ra 'Huyết hồ điệp'•...
• Huyết hồ điệp chắc là thi thể đầy 'nghệ thuật' của Hạ Bội đấy, nhưng mình cũng không biết vì sao lại gọi như thế
Một chậu nước lạnh trước mặt dội xuống, kèm theo kịch liệt ho khan, Sài Cương 'Đằng' lập tức nảy lên.
Mờ mịt nhìn chung quanh, đứng trước mặt là gương mặt lạnh lùng của Tô Mạch, mà người nằm song song cùng anh ta, chính là Đàm Nhạc đã rơi vào trạng thái ngủ say.
Nhưng mà, Sài Cương vừa tỉnh lại như không nhìn thấy Đàm Nhạc, tầm mắt nhìn chằm chằm trên người Tô Mạch.
"Cái kia, là do cậu làm?"
Sợ hãi nhìn cửa phòng đóng chặt, trên mặt Sài Cương tràn ngập chấn động cùng lửa giận.
Tô Mạch không thừa nhận cũng không phủ nhận.
"Ác ma, cậu là ác ma!"
Tô Mạch xem thường giải thích, trái lại lạnh lùng cười khẩy nói: "Anh bây giờ có hai lựa chọn: Một, là chết ở chỗ này; hai, mang theo nó, đi cùng tôi."
Sắc mặt biến đổi không ngừng, cuối cùng vẫn là dục vọng cầu sinh chiến thắng, Sài Cương như quả cầu da xì hơi, ôm lấy Đàm Nhạc trầm mặc không nói.
Mở cửa phòng, hai người lần thứ hai trở lại hành lang.
Lần này, trên hành lang đã không còn trống không như lúc trước, mà xuất hiện rất nhiều cánh cửa, trên vách tường cũng xuất hiện rất nhiều tranh sơn dầu vặn vẹo.
Nhanh chóng kiểm tra mấy gian phòng nhưng không có thu hoạch, hai người đành đi tới trước cầu thang —— cầu thang đi xuống lầu một cũng đã xuất hiện trở lại.
Xuống lầu, trở lại phòng chính;
"Bọn họ đâu?"
Phòng chính không có một bóng người, nghĩ tới thi thể của Đới Hưng Chương và tiếng kêu thảm thiết của Mark, Sài Cương không khỏi hoảng loạn hỏi: "Lẽ nào... Đều chết hết?"
Tô Mạch chưa kịp hồi đáp, trong hành lang phía bên phải đột ngột truyền đến tiếng khóc nức nở của con gái.
Sài Cương hai mắt sáng lên, nhanh chóng thả Đàm Nhạc xuống, chạy về phía hành lang!
Tiếng khóc truyền đến từ một căn phòng trong hành lang bên phải, sau khi Sài Cương mở cửa phòng, kinh hỉ kêu lên: "Lan lan? Dĩ nhiên là cô! Cô vẫn ổn chứ?"
Đúng vậy, người núp một bên gào khóc, chính là Lữ Lan Lan.
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Lữ Lan Lan nhanh chóng ngẩng đầu.
"Hu hu... Sài đại ca, mọi người cuối cùng cũng trở lại, tôi rất sợ!"
Lảo đảo đứng lên, Lữ Lan Lan nước mắt như mưa chạy về phía Sài Cương.
Chỉ là...
Sài Cương vừa chuẩn bị đón lấy, cánh tay liền bị Tô Mạch kéo lại.
Cùng lúc đó, một thanh dao găm lóe lên hàn quang sắc bén chắn giữa hai người!
"Này này! Cậu làm gì? Cô ấy là Lữ Lan Lan, là đồng đội của chúng ta!" Sài Cương vội la lên.
Lữ Lan Lan cũng sợ hãi, cô lui về góc tường, mặt đầy sợ hãi nhìn Tô Mạch.
"Đồng đội?"
Tô Mạch cười lạnh, "Nếu thật sự là đồng đội, Đới Hưng Chương sẽ không chết."
"Anh, anh ngậm máu phun người! Đới đại ca, Đới đại ca anh ấy... Hu hu, anh ấy đột nhiên biến mất, tôi cũng không biết anh ấy đi đâu!" Lữ Lan Lan khóc càng thương tâm.
Đầu tiên là sững sờ, sau đó như nghĩ đến cái gì, Sài Cương khó tin nổi trừng to hai mắt, "Không thể nào, chẳng lẽ là cô ấy?"
Tô Mạch vẻ mặt bình tĩnh, "Đúng thế, cô ta chính là người dẫn đường đang ẩn nấp!"