[Vô Hạn Lưu] Ghi Chép Vực Sâu

Chương 12




Chó con tắt thở ngay trong vòng tay của Phàn Tỉnh. Quá trình đó nhìn rất thống khổ và đau đớn, bốn cái móng vuốt của nó luôn co giật, Dư Châu sợ nó sẽ sơ ý cào trúng Phàn Tỉnh nên muốn Phàn Tỉnh thả nó ra.

Thế nhưng Phàn Tỉnh từ chối.

Hắn ôm chó con thật chặt và ngơ ngác nhìn vào đôi mắt chó con. Chó con cảm thấy rất khó chịu, khò khè thở dốc. Phàn Tỉnh sờ vào lỗ tai của nó thì nghe thấy tiếng rêи ɾỉ. Không ai có thể hiểu được nó đang nói gì.

Bụng chó con không còn phập phồng nữa, khi Phàn Tỉnh chạm vào, dưới bụng đột nhiên có vật gì đó đang nhúc nhích bên trong.

Dư Châu kéo Phàn Tỉnh ra, trong nháy mắt hắn buông tay, vô số dây leo to bằng ngón tay từ trong bụng của chó con mọc ra ngoài!

Máu bắn tung tóe khắp người Phàn Tỉnh, dây leo màu đỏ tươi như đang nhảy múa trên thi thể của chó con.
Cá khô sợ đến hét lên, Dư Châu lập tức ôm lấy Phàn Tỉnh co giò bỏ chạy.

Phàn Tỉnh không ngừng quay đầu lại, dây leo đã không còn cử động nữa, chúng nhanh chóng hóa thành tro bụi trong ánh nắng và bị gió cuốn đi.

Hắn mất chó con rồi.

Dư Châu thu hết can đảm quay trở lại căn nhà đó, đem thi thể chó con về cẩn thận chôn cất.

Cậu không dẫn Phàn Tỉnh đi cùng mà chỉ căn dặn cá khô dể mắt tới Phàn Tỉnh. Cậu còn nhớ lúc đầu Phàn Tỉnh không thích chú chó này lắm, nhưng qua mấy ngày ở chung, căn nhà đá từ trong ra ngoài đều sẽ tràn ngập tiếng cười trong trẻo của đứa nhỏ. Chó con cũng rất thích hắn, lúc đi ngủ hay lúc chơi đùa đều sẽ muốn theo thật sát bên người Phàn Tỉnh.

Thi thể chó con tình trạng trông rất chật vật thậm chí còn không hoàn chỉnh. Dư Châu đem rượu, mật hoa và thức ăn trong giỏ lấy ra, nhặt thi thể chó con lên sau đó cẩn thận bỏ nó vào trong giỏ.
Lúc quay trở về Phàn Tỉnh giơ tay muốn đoạt lấy cái giỏ.

"Đừng nhìn." Dư Châu nói, "Để tôi tẩy rửa sạch sẽ cho nó trước."

Hiện tại Phàn Tỉnh trông còn giống bộ dạng của đứa trẻ nữa, hắn trầm tĩnh mở miệng, vẻ mặt không có chút bi thương: "Để tôi."

Trên dòng sông trước căn nhà, bọn họ cùng nhau tắm rửa sạch sẽ cho chó con.

Cái bụng nát tươm đã được bọc tỉ mỉ trong bao, khi gió xuân thổi khô bộ lông của nó, nó lại trở về dáng vẻ như một chú chó nhỏ đang đắp chăn và ngủ thϊếp đi.

"Nó sẽ sống lại thôi." Dư Châu sờ sờ tóc Phàn Tỉnh: "Đừng quên, trong 'L*иg chim' vật chết đi sẽ được hồi sinh trở lại. Đối với chó con, có lẽ để nó ở lại nơi này sẽ tốt hơn."

Dư Châu đem giỏ bỏ vào trong nước, cái giỏ thuận theo dòng nước trôi đi xa. Bọn họ cũng không biết con sông này sẽ chảy về đâu, nhìn đi đâu cũng toàn là những khúc ngoặt quanh co và vách núi.
Phàn Tỉnh đứng dậy đi dọc theo bờ sông, Dư Châu và cá khô đi bên cạnh hắn. Ai cũng không lên tiếng, đi được hơn nửa ngày bọn họ cuối cùng cũng nhìn thấy điểm cuối của dòng sông, nơi đó xuất hiện một chỗ lõm nho nhỏ, cái giỏ men theo dòng nước tiến vào một hồ nước.

Mặt hồ có diện tích không lớn xung quanh bị núi non bao vây, núi cao và dốc không có cách nào có thể vượt qua, đỉnh núi xuyên thẳng vào các tầng mây.

Chó con và cái giỏ đang đảo quanh trong hồ nước.

Phàn Tỉnh đi lâu đã thấm mệt liền đưa tay muốn Dư Châu bế mình lên. Cánh tay Dư Châu khá chắc chắn, bế Phàn Tỉnh đi một đoạn đường dài cũng chẳng ra nhiều mồ hôi. Sau khi thả Phàn Tỉnh xuống đất, hắn vội bước vào trong hồ nước, cá khô thấy thế bay tới cắn chặt lấy tóc của hắn tha lên trên bờ.

"... Đôi mắt nó thật tròn." Phàn Tỉnh bỗng nhiên nói.

Dư Châu ngồi ở bên hồ, Phàn Tỉnh cũng chạy tới ngồi xuống bên cạnh.

"Sau khi tôi biến thành đứa nhỏ rồi mới biết được, thì ra tầm nhìn của trẻ con là thế này." Phàn Tỉnh đưa tay ra hiệu, "Nó rất thấp, bình thường chỉ có thể nhìn thấy chân của mọi người đi qua đi lại." Hắn nói, "Lúc nói chuyện với tôi cũng chỉ có cậu là ngồi xổm xuống."

Dư Châu cũng không phát hiện ra chi tiết này. Cậu chỉ theo bản năng mà ngồi xuống, cũng chỉ là vô thức đối xử với Phàn Tỉnh như cách mà cậu đối xử với Cửu Cửu mà thôi.

"Lúc cậu ngồi chồm xổm xuống, cậu sẽ cao bằng tôi." Phàn Tỉnh nhìn chiếc giỏ đang dần dần trôi vào giữa hồ, "Lúc tôi ngồi xổm xuống, tôi sẽ cao bằng nó."

Dư Châu không nói tiếng nào, trong lòng có chút tỉnh ngộ.

Cậu bây giờ đã hiểu tại sao chó con lại làm ra động tác bảo vệ Phàn Tỉnh trong lúc đang ngủ.

Đây là sự thấu hiểu và trân trọng giữa hai vật nhỏ trong một thế giới đầy xa lạ này. Chó con không biết nói chuyện, cũng không biết cách để biểu đạt, nó chỉ có thể chạy theo Phàn Tỉnh, dùng cặp mắt đen láy to tròn mà nhìn hắn, bất chấp ôm lấy Phàn Tỉnh trong lúc ngủ. Trong mắt chó con, Phàn Tỉnh gầy yếu hơn nó nên nó sẽ bất chấp mọi thứ mà bảo vệ hắn.

"Làm trẻ con thật thú vị." Phàn Tỉnh cười cười: "Là kẻ yếu đuối nhất, ngu ngốc nhất, người người đều sẽ coi thường cậu. Tuy nhiên cậu cũng sẽ là người non nớt nhất, ngây thơ nhất. Dù cho cậu có nói lời gì, làm chuyện gì không đúng đều sẽ được tha thứ, sẽ không có ai trách cứ cậu."

Dư Châu: "Đời người, cũng chỉ được có ngần ấy năm."

Phàn Tỉnh nhìn cậu: "Cậu có nhớ lúc còn bé mình như thế nào không?"

Câu hỏi này khiến biểu tình dịu dàng ban đầu của Dư Châu biến mất trong giây lát. Nụ cười ôn hòa luôn xuất hiện trên gương mặt cậu cũng biến mất tăm, trong đáy mắt ẩn chứa đủ loại cảm xúc khác nhau, hơi tối sầm lại —— cậu vô thức tránh né ánh mắt của Phàn Tỉnh đang nhìn qua.

"Làm sao tôi có thể nhớ được, chẳng lẽ anh còn nhớ được tuổi thơ của mình sao?" Cậu hỏi ngược lại.

"Tôi không biết." Phàn Tỉnh duỗi thẳng hai cái chân ngắn ngủn sau đó vội sửa lại, "... Không nhớ rõ." Hắn nhanh chóng chuyển chủ đề: "Em gái của cậu cũng bằng tuổi với tôi bây giờ sao?"

Dư Châu bắt đầu nói. Cậu là loại người không có gì nổi bật, bất kể là những việc đã làm hay những trải nghiệm đều không có gì đáng để nói. Nhưng cậu còn có Cửu Cửu.

Cuộc đời của Cửu Cửu, dáng dấp của Cửu Cửu, giấc mộng của Cửu Cửu... Tất cả thứ liên quan đến Cửu Cửu, Dư Châu dù có nói chín ngày chín đêm cũng không biết mệt mỏi.

Phàn Tỉnh và cá khô rất chăm chú lắng nghe. Cuối cùng Phàn Tỉnh kiễng chân đứng dậy, vỗ vỗ lên đầu Dư Châu: "Xin lỗi."

Dư Châu: "Cái gì?"

Phàn Tỉnh: "Ba lô của cậu, bên trong có chứa đồ của Cửu Cửu."

Dư Châu: "Bỏ đi, một mình cậu cũng không đối phó nổi với hai tên nhóc kia."

Phàn Tỉnh da mặt dày đến nỗi kim cũng không đâm thủng, vạn phần tiếc nuối xoa tóc Dư Châu: "Ừ, đúng ha."

Dư Châu: "Tôi sẽ coi cậu như Cửu Cửu mà tận tình chăm sóc, sau này có việc gì đều có thể gọi tôi đến giúp."

Phàn Tỉnh ngừng tay: "Tôi không phải em gái của cậu. Ở đây tôi chỉ tạm thời nhỏ đi mà thôi."

Tính khí hắn tựa hồ lại nổi lên, Dư Châu cười nói qua loa: "Tôi biết rồi, cậu rất lợi hại."

Hai người nhìn theo chiếc giỏ và chó con đang trôi qua một hướng khác của hồ.

"Tạm biệt." Phàn Tỉnh nhỏ giọng thì thầm.

Cá khô nằm lăn lộn trên đỉnh đầu Dư Châu, nó không biết nên nói cái gì, cũng không am hiểu cách ứng xử ra sao với bầu không khí như thế này, dứt khoát ngậm kín miệng tiếp tục làm một mỹ nam an tĩnh.

Chỉ là nó vừa lăn hai vòng bỗng nhiên xương cá liền duỗi thẳng, phát ra một tiếng "Ồ" rất lớn.

Dư Châu gần như cùng lúc đó nhảy dựng lên muốn ôm lấy Phàn Tỉnh. Phàn Tỉnh phản ứng nhanh hơn cậu, nhanh chân chạy ra ngoài.

Hắn nhảy lên những tảng đá bên hồ chạy một mạch, mãi đến khi suýt tông vào vách núi không còn đường để đi nữa mới chịu dừng lại.

Một cái xoáy nước nho nhỏ xuất hiện tại điểm giao nhau giữa hồ nước và vách núi. Chiếc giỏ đảo quanh trong vòng xoáy trong chớp mắt đã bị xoáy nước hút vào bên trong biến mất dạng.

Phàn Tỉnh không một giây do dự, hai chân giẫm một cái từ trên tảng đá nhảy vào trong hồ.

Có một lối vào trong một hang động được ẩn giấu trên vách núi, chỉ vừa đủ cho một người đi vào. Hai phần ba cửa động bị ngập trong hồ nước chỉ lộ ra một phần ba trên mặt nước và bị dây leo quấn quanh che đậy lại, người ngoài căn bản không thể nhìn rõ.

Sau khi Phàn Tỉnh rơi xuống nước lập tức nhìn thấy chiếc giỏ đang bị dòng nước cuôns sâu vào sơn động, rất nhanh liền biến mất dạng.

Hắn bơi về phía cửa hang, xoáy nước làm cho lực nước xung quanh dần trở nên mạnh mẽ hơn, lúc này hắn chỉ là một đứa trẻ, sức lực yếu ớt nên rất nhanh chóng mất thăng bằng.

Một bàn tay nắm lấy eo hắn, đem hắn từ trong hồ nước nhấc lên.

"Anh điên rồi sao!" Phàn Tỉnh lần đầu nhìn thấy Dư Châu mất bình tĩnh như vậy, thái độ ôn nhu thường ngày đã không còn nữa. "Anh có biết hồ này sâu bao nhiêu không? Có biết bây giờ anh cao và nặng bao nhiêu không? Anh không phải là Cửu Cửu, nhưng xem ra còn rắc rối hơn cả con bé!"

Dư Châu nói xong liền vuốt mặt một cái: "Chó con mất cũng đã mất rồi, rồi nó sẽ sống lại thôi, anh..."

Phàn Tỉnh bị mắng đến rưng rưng nước mắt, Dư Châu bèn mắng không nổi nữa.

"Phía dưới có cái gì đó?"

Phàn Tỉnh ôm lấy cổ Dư Châu, mô tả cái hang mà mình nhìn thấy cho cậu nghe. Dư Châu: "... Anh muốn tôi mang anh vào trong đó?"

Cá khô bộ dáng xem náo nhiệt nhưng không quên việc lớn: "Vào đi! Dù sao cậu cũng có thể hô hấp ở trong nước mà."

Dư Châu từ khi ăn cá nhỏ đúng là bơi trong nước cũng có thể hô hấp như thường. Nhưng Phàn Tỉnh thì không giống như vậy thế nên cậu bèn mang Phàn Tỉnh đặt lên bờ, kiên quyết bảo hắn ở yên tại chỗ không được tùy ý xuống nước. Phàn Tinh nghe lời, đưa mắt quan sát Dư Châu đang ướt sũng từ trên xuống dưới: "Cậu gầy quá."

Quấn áo ướt đẫm dính chặt vào thân thể, Dư Châu cũng lười quan tâm đến, quay người nhảy vào trong dòng nước.

Lối vào hang chỉ đủ rộng để Dư Châu bơi qua, dòng nước đang ngày càng chảy xiết. Nếu cửa hang sâu và dài hơn chút nữa e rằng ôm Phàn Tỉnh bơi qua sẽ không thể nào lọt qua được. Dư Châu đang chuyên tâm để lấy lại cái giỏ thì chợt nhìn thấy phía trước có một luồng ánh sáng, cậu đột nhiên cảm thấy nhiệt độ của nước dần có biến hóa.

Nước như đang bị đun nóng lên.

Hắn rốt cục chui ra khỏi một đầu khác của cửa động, nhiệt độ của nước tăng lên quá nhanh khiến cậu cảm thấy có chút khó chịu, mặc dù bản thân đã có thể hô hấp trong nước. Dư Châu nhanh chóng bơi lên khỏi mặt nước, thò đầu ra hít một hơi thật sâu. Trước mắt cậu là một tia sáng màu đỏ rực, cậu đưa dụi dụi mắt quên mất cả việc trèo lên bờ.

Đầu bên này của hang động, vô số dây leo treo trên vách núi rủ xuống, hồng cam vàng, tất cả đều là hoa tường vi đã nở rộ, mùi thơm triệt để bao trùm vùng đất rộng lớn và bình yên này.

Phàn Tỉnh bên này đang chơi ném đá, cá khô thì đang trầm mặc bay lượn bên cạnh.

"Dư Châu ăn ngươi cho nên cậu ấy mới có thể hô hấp trong nước sao?" Phàn Tỉnh hỏi.

Cá khô: "Ừm."

"Hai người còn có thể cảm nhận được cảm xúc của nhau?" Phàn Tỉnh lại hỏi.

Cá khô: "Ừm, chẳng hạn như bây giờ cậu ấy đang rất khó chịu."

Phàn Tỉnh ném hòn đá vào trong nước."Ngươi đã trở thành một phần của cậu ấy, An Lưu." Hắn chậm rãi, nhẹ nhàng mà nói, trên mặt mang theo ý cười: "Ta tìm ngươi lâu như vậy, thì ra ngươi lại trốn dưới đáy biển, còn bị một nhân loại đi nhầm vào 'L*иg chim' giúp hồi sinh trở lại. Thật nực cười."

Cá khô không bay loạn nữa. Nó liếc mắt chăm chú nhìn Phàn Tỉnh.

"Vậy ngươi định sẽ làm gì? Ăn Dư Châu sao?"

"Ngoài việc ăn cậu ta ra, còn có cách khác để lấy lại ghi chép về tay ta sao?" Phàn Tỉnh hỏi ngược lại cá khô.

Cá khô: "Ghi chép hiện tại chỉ chấp nhận mỗi cậu ta."

Phàn Tỉnh: "Chẳng qua chỉ là một tên trộm mà thôi sao lại phiền phức như vậy?"

Cá khô lại lăn lộn: "Cậu ấy là một người tốt."

Phàn Tỉnh: "Ngươi ở trong nước đã lâu không tiếp xúc với ai, tính cách cũng thay đổi rồi sao?" Hắn lại nhấc một hòn đá lên ném vào trong hồ, hòn đá dán vào mặt hồ rồi nhanh chóng bay ra ngoài. "Chờ tới khi ta ăn cậu ta, ngươi cũng có thể cùng nếm thử." Phàn Tỉnh cười nói: "Người này mùi vị nhất định không tồi."

Cá khô dừng trong chốc lát: "An Lưu không phải là ngươi, An Lưu không thích ăn thịt người."

Vừa dứt lời, Dư Châu từ giữa hồ nước chui ra.

Phàn Tỉnh lập tức thay đổi ngữ khí, thân thiết phất tay: "Dư Châu!"

Dư Châu không để ý tới, nhanh chóng cất lời: "Mau tới đây, tôi đưa cậu đi xem bên kia một chút. Cá khô, cậu cũng đi chung đi."

Hang động cũng không tính là dài, Phàn Tỉnh mạnh mẽ nín thở, Dư Châu nhanh chóng mang hắn bơi vào trong, vào thời điểm Phàn Tỉnh sắp nhịn không nổi nữa thì cả ba cũng đã kịp thời nổi lên trên mặt nước.

"Mẹ ơi! Nước này nóng quá!" Cá khô từ trong nước phóng lên, vỗ vỗ vây cá: "Thịt của tôi sắp chín đến nơi rồi!"

Dư Châu liếc nhìn chú cá chỉ còn lại bộ xương: "..."

Cá khô: "Làm sao, nói đùa chút cho vui nhà vui cửa không được à?"

Cá khô không có hệ hô hấp, nó ngoại trừ bị hâm nóng ra cũng không còn cảm giác gì khác. Nhưng Dư Châu và Phàn Tỉnh thì khác: Bọn họ không mở miệng nói chuyện, thậm chí còn không dám thở mạnh. Không khí nơi này ở đâu cũng đều nóng hừng hực làm người ta cực kỳ khó chịu.

Vùng đất bên này hoàn toàn khác với vùng đất bên kia: Đất màu đỏ rực, dung nham thì cuồn cuộn tuôn trào, hồ nước màu đỏ tươi, còn có một đám người khô héo và cháy đen từ bốn phương tám hướng đang xúm lại bao quanh nơi đây.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay ăn gì đây? Hôm nay chuyên gia sinh tồn nơi hoang dã người đội mũ (vẫn chưa được cấp tên họ), đã đâm được mấy con cá ở dưới sông.

Phàn Tỉnh: Được rồi, ăn cá nướng đi!

Cá khô:...

Lúc mọi người đang ăn cá nướng, cá khô vội vã trốn đi thật xa. Nhưng khi hương thơm lan tỏa đi khắp nơi, nó vẫn không nhịn được mà đến gần, dùng hàm răng của nó cắn đông cắn tây, loạn xạ cả lên.

Dư Châu nhắc nhở: Các ngươi là đồng loại đó.

Cá khô ăn đến vui vẻ: Tôi cá biển, nó cá sông, từ 500 năm trước đã không còn là người một nhà.