“Hộc...hộc...hộc!”
“Chết đi! Đi chết đi!”
Bịch bịch bịch!
Đã qua bao lâu rồi?
Tại sao còn chưa thấy nhà mình?
Hình ảnh kinh dị lũ lượt ra ra vào vào não bộ.
Trái tim Nguyễn Tinh Nhã muốn nhảy ra khỏi cuốn họng, cậu hận mình vậy mà có thị lực quá tốt, mắt quá tinh, chi tiết kinh dị như vậy mà cũng nhìn rõ cho được.
Chết thật, sợ quá đi!
Chạy gấp một thời gian dài mà chưa thấy tới dưới chung cư của mình, cậu phát hiện sự tình càng ngày càng không ổn. Hình như cậu gặp quỷ, chỉ chạy thẳng một đường thế mà vẫn chưa tới điểm cuối. Giống như đang lang thang trên bề mặt của một dãy Mobius không thấy cuối.
Thể lực cũng sắp trượt xuống.
Phía sau, gã sát nhân tốc độ chậm lại, giống như vờn con mồi mà ớn lạnh nhìn vào cái ót Nguyễn Tinh Nhã. Gã đã tỏa định mục tiêu thì đừng hòng thoát.
Không dám lơ là, cậu vừa chạy vừa điều chỉnh nhịp thở, kéo ra một khoảng cách an toàn, dư quang khóe mắt vẫn luôn lưu ý phía sau.
Con hẻm nhỏ hẹp như không có điểm ngừng này, hai mặt bên bức tường sơn trắng quen thuộc nay lại xa lạ vô cùng. Cậu sởn tóc gáy, từ khi nào mà gạch lót tường hai bên lại thay đổi, còn có hoa văn?
Những chuyện thế này không thể dùng khoa học bình thường chứng minh được nữa rồi.
Hay cậu đang nằm mơ? Đúng là hôm nay có nhiều việc thật, bận tới nổi cậu xoay như chong chóng...
Vụt!
Bịch!
Cái đầu người bị gã sát nhân quẳng tới, máu me tạo thành hình vòng cung xẹt qua trước mặt, bị va chạm mạnh, đã dập nát.
“Á á á!”
Nguyễn Tinh Nhã suýt thì són ra quần.
Cậu lập tức tỉnh táo lại, né cái đầu xa xa mà chạy.
Mơ cái con khỉ!
Bị đuổi giết là thật, toàn thân trên dưới đều là mồ hôi chảy ròng ròng, quần áo dính sát da thịt, gió lạnh thổi qua một cái cũng đủ khiến cậu run cầm cập.
Hu hu, cho cậu thoát khỏi giấc mơ kinh tủng này đi!
[Đinh!]
“Á! Á!” Nguyễn Tinh Nhã như chim sợ cành cong.
Tiếng âm báo điện tử lạnh băng xẹt vào não Nguyễn Tinh Nhã, cậu cố nén ý muốn lần nữa tè ra quần, cảnh giác nhìn xung quanh.
Không có cái gì có thể phát ra âm thanh hết, sát nhân kia thì lại càng không, chỉ biết lặp đi lặp lại mỗi một câu “Chết đi!“.
Vậy âm thanh là từ đâu ra nữa?
Cậu sắp bị dọa tới lên cơn thần kinh co giật tới nơi rồi.
[Thành công đánh số, thành công thiết lập toàn bộ bối cảnh phụ bản*.]
*Phụ bản: Thuật ngữ game, thường thấy trong game mobile
Phụ bản? Trò chơi?
Càng là lúc nước sôi lửa bỏng, Nguyễn Tinh Nhã càng là thêm thanh tĩnh, đại não cũng vận động tối đa hết công suất.
[Xin chào, hoan nghênh đi vào trò chơi tồn vong <Vọng Cầu Sinh>, tôi là Tổng Hệ Thống. Người may mắn Nguyễn Tinh Nhã, trước mắt có 2 lựa chọn:
1: Cam tâm tình nguyện trở thành tín đồ cho Thần, sẽ được đưa ra ngoài thế giới hiện thực. Hằng ngày cung phụng Thần, tuân thủ quy tắc của giáo phái đến hết đời.
2: Liều chết chống lại số phận sẽ chết, thoát khỏi Tín Đồ chém giết. Nhận được thân phận là người chơi mới.]
Âm thanh lạnh lẽo, không có tình cảm mỗi một nốt vang đều làm tim Nguyễn Tinh Nhã càng ngày càng lạnh lẽo.
[Con người, có 5 phút lựa chọn.]
Đây mà là may mắn ư?
Cậu nhìn phía sau, có lẽ là vì cho cậu thời gian giảm sóc, Tín Đồ kia không quá quắt như lúc đầu nhưng cái đầu người rõ ràng bị ném đi vẫn còn ở trên tay gã. Nó bị nhéo ra bèm bẹp, óc mắt văng tứ tung ngay dọc, dính bệt vào tường, máu trộn lẫn với não nát, kéo dài một đường, làm cậu có dục vọng muốn nôn uế.
Quay ngược thời gian?
Nhưng, có thể nghĩ, người kia cũng giống cậu, sau khi lựa chọn phương án 2, đó là kết cục thảm khốc cỡ nào khi mà không thoát khỏi Tín Đồ.
Cung phụng Thần là sẽ được sống tiếp?
Nguyễn Tinh Nhã vừa nghe tới Thần, đầu óc đã bừng bừng lửa giận, rất muốn phun uế.
Có Thần linh nào tàn bạo như vậy không chứ? Rốt cuộc mấy người này đã tôn thờ loại Thần gì vậy?
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Nguyễn Tinh Nhã dừng lại một chốc để thở dốc. Tín Đồ giống như bị ấn nút tạm dừng.
[Còn 30 giây. Nếu vẫn chưa quyết định...]
[Chờ phanh thây đi.]
Con mẹ nó, hệ thống chết tiệt không có tình người, bố mày khinh!
Muốn cậu cung phụng Thần khùng điên gì đó, hằng ngày truyền giáo?
Nằm mơ đi.
Cậu là thanh niên 5 tốt, cháu ngoan Bác Hồ, sẽ không làm ra chuyện thương thiên hại lý!
Nguyễn Tinh Nhã cắn chặt đầu lưỡi lấy đau đớn cảnh tỉnh chính mình.
Trong lúc hệ thống đếm 5 giây cuối, cậu làm ra lựa chọn: “Bố mày chọn 2! 2 đó con ngu! Con mẹ mày! Chó hệ thống! Má mày! Ông nội mày!”
Đứng trước nguy cơ có thể chết bất cứ nào, cậu nhịn không được chửi cha mắng mẹ, mắng 18 đời tổ tông của hệ thống.
[...] Lần đầu có người dám mắng nó, được lắm.
Âm thanh của thống mắc kẹt một chút, nó chưa thấy người chơi nào mà hùng hổ như vậy: [...Xác nhận lựa chọn 2.]
[Con người đã lựa chọn phương thức 2. Vậy thì, trò chơi của cậu, chính thức bắt đầu.]
[Nhiệm vụ phụ: Thoát khỏi Tín Đồ. (Thưởng: 101 điểm tích lũy).]
“...”
Cái chuyện có thể chết người như chơi vậy mà chỉ xếp vào nhiệm vụ phụ?