Chương 6 : Hỗn độn thiên thư ( thượng )
Thể chất khá quan trọng với người tu luyện, cũng giống như công pháp, cùng hỗ trợ tu sĩ trong chiến đấu.
Nhưng sự khác biệt vẫn quá lớn, công pháp chỉ là vật ngoài thân khiến tu sĩ tăng chiến đấu đến một cảnh giới nào đó sẽ không còn tác dụng, còn thể chất thì khác thể chất là năng lực bẩm sinh của tất cả sinh linh mặc dù không trực tiếp công kích nhưng lại hỗ trợ rất nhiều cho tu sĩ cảnh giới cao thì thể chất cũng mạnh lên.
Người nắm giữ thể chất càng cao tu luyện càng nhanh, lại còn giúp tăng chiến lực lên rất nhiều.
Thể chất chia làm :hoàng, huyền vương hoàng tôn thánh đế
Và một thể chất trong truyền thuyết tiên thiên thể.
Tiên thiên thể chất ít khi có người thức tỉnh được nó, tiên thiên thể chất cũng giống như con dao hai lưỡi vậy, nếu ai có thể chất này mà lại hiểu biết về nó sẽ tìm cách kích hoạt nó ngay.
Còn k·hông k·ích hoạt đuợc, giống như căn bệnh sẽ ăn mòn người mang thể chất này, cho đến khi c·hết mới thoi, những người mang thể chất này nếu không c·hết sớm sẽ thành tựu chí cao, thể chất này giống như được thiên tử một dạng làm gì cũng thuận lợi.
Thể chất quyết định yếu tố tu luyện của tu sĩ để thích hợp tu luyện đúng công pháp, nếu tu luyện sai chẳng khác nào huỷ đi tiền đồ của mình.
Thí dụ một tu sĩ nắm giữ mộc thể chất mà hắn không đi tu luyện mộc hệ công pháp lại đi tu luyện hoả hệ công pháp cái tu sĩ này khẳng định không bình thường, hoặc là hắn không biết mình có thể chất này.
Nếu tu đúng công pháp giúp người tu sĩ tăng phúc gấp nhiều lần, tóm lại thể chất mạnh thì càng có lợi cho người tu luyện.
Hỗn độn thiên thư là một trong tam quyển thiên thư của Dương Trần, quyển thiên thư này Dương Trần nhận được sau khi hắn thành tựu chúa tể ở tiền kiếp thứ năm, mới kiếm được nó trong một vùng đất c·hết, nhưng hắn cũng bỏ ra rất lớn đại giới mới thoát được.
Tại cái vùng đất c·hết kia tồn tại một thứ rất đáng sợ, liền coi như hắn sử dụng cường thịnh thực lực mới đánh được ngang tay.
Có thể hắn không thực sự vô địch, nhưng muốn đánh bại hắn, từ trước đến nay chưa từng sinh ra. Cho dù là cái kia tiên giới địa phương.
...
Hỗn độn thiên thư rất cuờng đại, ngay cả Dương Trần cũng không thấu được hết thảy năng lực, vì trước đó hắn chưa có điều kiện tu luyện chỉ tu luyện hai quyển kia, mà kiếp này với thân thể hắn hiện tại lại thích hợp điều kiện để tu luyện công pháp này.
Tại thiên kiếm tông lúc này trời đã khuya những người khác bắt đầu nghỉ ngơi hay tu luyện, hoặc những tên khác lén la lén lút làm gì đó cũng chỉ họ biết được.
Ân, còn vài tên đang canh bắt cho được tên đạo tặc mà tên đạo tặc lúc này đang nhàn hạ đọc cái này sách sau đó đi tu luyện.
Không biết người khác hận hắn nghiến răng nghiến lợi muốn giáo huấn hắn một trận.
....
Thời gian trôi qua một lúc lâu Dương Trần thở ra một trọc khí hắn lắc đầu thở dài “
''Ài, không được thể chất ta quá yếu nếu tu luyện thêm cùng lắm lên kiếm đồ tứ trọng thiên đỉnh là cực hạn ”
Với ngũ hành tạp thể chất này hắn tu luyện đến kiếm đồ tứ trọng thiên là thực sự đáng nể, có thể được lưu danh vào sử sách hậu bối đời sau đều biết, nhưng với một người thích gây rối như hắn thì chưa kịp làm gì, đã bị người khác một chụp cái ợ ra rắm.
Hắn định sau bằng sức mình tu đến kiếm đồ đỉnh phong sau đó dùng vài công pháp chính bản thân hỗ trợ tu luyện nhưng cơ thể này yếu đến hắn tức nổ phổi trong lòng gầm thét tên này thân thể phế vật cũng không bằng .
“ Thôi, không cần trì trệ thời gian nữa ta quyết định dùng đến nó đi “
Dương Trần lười biếng đứng dậy, một sát na sau trong hai con ngươi của hắn xoay tròn dần hình thành bức đồ án ẩn chứa đầy khí tức huyền diệu .
Hắn một ngón tay điểm trong hư không sau đó từ từ
di chuyển theo quỹ tích lên xuống trái sang phải.
...
Thời gian cứ thế trôi qua.
Động tác hắn bắt đầu dừng lại hắn thở ra ngụm trọc khí.
Lúc này trước mặt Dương Trần là bức đồ án nhìn hoa cả mắt kéo dài khắp căn phòng.
Sau đó bức đồ án bắt đầu sáng lên hầu như sáng chói cả mắt, nếu không có cánh cửa chặn lại sợ rằng ánh sáng này chiếu thẳng cả thương khung.
Ánh sáng bắt đầu ảm đạm đi, sau đó bức đồ án dần dần thu hẹp hình thành chiếc nhẫn màu vàng điêu khắc long phượng.
Chiếc nhẫn này tản ra khí tức khá cổ xưa, liền phát ra vài điểm sáng trên không trung.
Dương Trần chậm rãi đi đến bình tĩnh sắc mặt, sau đó nhẹ nhàng cầm đến nó trong tay của mình.
Hắn đi tới nắm chiếc nhẫn này, chiếc nhẫn này rung mạnh loé lên tia sáng rồi tắt hẳn rơi vào trong tay Dương Trần.
Hắn nắm chiếc nhẫn này sau đó nhìn vào trong, một cảnh tượng hết sức hùng vĩ, liên miên vô tận dãy núi kéo dài cao tận trời xanh, phía trên mây xanh lượn lờ thỉnh thoảng phun ra tinh mang sang chói màu xanh tựa như tiên khí một dạng phía dưới từng bụi cây cỏ dại đung đưa trong gió.
Tại phía xa kia trên ngọn núi, liền những cung điện san sát nhau, mang khí tức cổ xưa, phía trên quang môn khắc họa cổ phác đuờng vân, dãy này cung điện cao to mấy trăm trượng không dứt được, ba cột sáng từ những đỉnh nhọn của tòa cung điện này chiếu thẳng lên bầu trời bên trong cột sáng này chứa ba quyển thư, đang tỏa ra từng màu sắc cái này rực rỡ muôn màu.
Hắn nhìn một lúc sau đó lấy ra một thanh kiếm gỗ khá bình thường hắn nhìn thanh kiếm gỗ này một lúc sau đó gõ nhẹ nói.
'' Thí thần huynh đệ, đã lâu không tái kiến, một thế này liền coi như cùng với ta chơi đùa a''
Đừng nhìn cái này thanh kiếm gỗ, mà lầm tưởng là đồ chơi cho tiểu thí hài, chân chính bản thể nó là chí bảo một trong.
Hắn vuốt ve từng tí như chào hỏi một người huynh đệ đã lâu không tái kiến . Hắn vuốt ve vài phút đặt thanh kiếm trên giường
Sau đó lấy ra một quyển thư màu đen tản ra hắc quang mang, một cổ t·ang t·hương phong cách cổ xưa khí tức, như trải qua tuết nguyệt năm tháng.
Hắn bắt đầu nâng quyển thư lên nhìn một lúc sau đó lật trang đầu ra cảnh tượng trước mắt hắn thay đổi.
Một vùng hỗn độn hết sức lạnh lẽo và cô tịch, xung quanh vùng hỗn độn, không có bất kì thứ gì tồn tại kể cả không gian hay thời gian chỉ là một vùng đen tối, hắn lật từng trang từng trang nhìn tĩ mĩ những từng chữ khẩu quyết này.
Tại ngoại giới
“ Các ngươi! Nhớ tuần tra kĩ cho ta mất đi cái gì, thì đừng trách ta giáo huấn các ngươi ” một tên lão già mập mập râu ria, quát to những tên đệ tử sắc mặt hắn tức giận.
“ Sư đệ nguơi bình tĩnh đi, mất có vài cây linh dược thôi, không cần làm to chuyện thế, còn để những đệ tử tu luyện ” một ông lão dáng người thấp gầy thấy sư đệ mình kích động như thế, cũng khuyên ngăn, trong lòng lôi mười tám đời tổ tông tên đạo tặc ra chửi một lượt.
“Hừ, ngươi biết cái này gốc linh dược ta chăm từng ngày từng tháng, quên ăn quên ngủ, giờ bị tên trời đánh nào hốt một mẻ .... hỏi xem trong lòng ngươi có tức ...... không !!! ''
Hắn hét vào mặt tên sư huynh mình, khiến những đệ tử khác mồ hôi lạnh ước cả lưng vội vàng chạy đi tuần tra.
“ Trời đánh tên nào trộm đồ trộm ai không trộm lại đi trộm Tống trưởng lão hại chúng ta thê thảm thế này. “
“Hừ, ta mà tìm được tên này ta hung hăn dằn vặt hắn mỗi ngày khiến hắn sống cũng không được c·hết cũng không xong .“
“ aaa... ta muốn ngủ trời đánh tên đạo tặc. “
Một đám đệ tử vừa đi vừa mắng tên đạo tặc này. Nhưng lúc này dị tượng nổi lên vầng nguyệt bắt đầu tắt đi, sau đó một cỗ hắc ám giáng lâm bao trùm tất cả mảnh đại lục kiếm vực thậm chí có dấu hiệu lan ra toàn hạ giới, hầu hết lúc này bất kì chỗ nào cũng tối đen như mực thậm chí tu vi những người này bắt đầu trôi xuống thành phàm nhân.
“ Này..... Đây là tình huống gì a? ”
“ TMD!! Ta cái kia thiên, mắt ta bị mù hay sao a!!! ”
“ Này... này. Đừng nói với ta trời sắp sập xuống a!!“
“ A!!! Tu vi của ta, ta thế mà bị mất hết tu vi rồi ”
“ Chuyện này là sao? Hai trăm năm công lực của lão phu, tại sao lại trôi mất thế này!! ”
Một đám đệ tử khuôn mặt mộng bức, cũng hoảng sợ cả lên, có người sợ run chạy tán loạn điên cuồng.