Vợ Của Tui Là Alpha Đó Nha

Chương 3: Ngã




Hoa Huyền chăm chú nghe cô giáo giảng về mấy bài thơ cổ đại. Không thể trách nó cứ ngáp quài được, bởi lẽ não bộ nó bài xích những bài thơ trữ tình này. Hôm trước ăn cơm chung, nó có hỏi anh Thiên rằng lớp anh ấy ở đâu, nhưng chắc chắn câu trả lời là:" nhiều chuyện!".

Ra chơi nó không ở lại tập viết mà đi lông nhông lên khối lớp 2. Bỗng nhiên nó bị một nhóm đàn anh chặn lại:" thằng nhóc nào đây! "

- " Cho em hỏi anh Châu Thiên học lớp nào ạ?"

- " Châu Thiên hả....hmm hình như là lớp cuối hành lang này"



- " Dạ, em cảm ơn anh" sau đó cậu chạy đi đến cuối hành lang.

Đó là lớp 2a1, bên trong đó không còn ai duy nhất một mình Châu Thiên ngồi đọc sách bên cửa sổ.

- " Anh Thiên! " Hoa Huyền kêu lên

Nó chạy lại, đứng kế bên anh. Nó nhìn tên sách anh đang đọc nhưng chẳng hiểu gì. Nó cứ đứng nói luyên thuyên về việc nó rất hay buồn ngủ và còn mấy chuyện hài hước bạn bè nó kể. Nhưng Châu Thiên vẫn không rời mắt hay la cho Hoa Huyền một cái gật đầu. Đến hết tiết Hoa Huyền vẫn không thấy ánh mắt nhướng lên của Châu Thiên nên đành buồn bã rời đi.

Cả tiết toán đó nó luôn liên tục tìm mấy thứ hay ho để làm anh vui vẻ lên. Trên đường về nhà nó liên tục bám theo đuôi Châu Thiên. Dù Châu Thiên chẳng la hay nói chuyện với nó thì nó cũng đi chung. Nếu nói con người bình thường chỉ dành 10% để học hành và những việc khác thì là 80%. Nhưng riêng với Hoa Huyền, nó dành 80% đó để tìm cách làm vui lòng Châu Thiên.

Một hôm khi Hoa Huyền đang nói về quả trứng có trước hay con vịt có trước thì Châu Thiên liền không chịu nổi nữa đẩy nó ra rồi chạy vụt đi. Nó ngạc nhiên rồi cũng chạy theo nhưng nó lại vấp cục đá rồi té xuống vũng bùn. Từ đằng sau, mấy đứa nhóc choai choai cấp hai chạy lại chọc ghẹo nhóc.

- " Đại ca, hình như nó là omega đấy"

- " Mày bị ngu à, omega ai lại thúi quắc như nó!"

- " Bây nhìn kĩ đi, nó còn nhỏ xíu, chưa phân hóa đâu!"

- " Ờ mày nói phải, hay là tụi mình lại đánh dấu nó thử xem!"

- " Tao cũng tò mò việc đánh dấu là như thế nào hahaha"

Hoa Huyền thấy nguy liền chạy một mạch nhưng liền bị bọn đó bắt lại. Hoa Huyền dùng chân đạp xuống chân tên đằng sau cậu rồi dùng hai tay đánh mạnh vào chỗ hiểm hai tên kế bên. Bọn chúng la ó thả cậu ra đồng thời đẩy luôn cậu xuống dải cỏ. Cậu lăn mạnh rơi xuống sông, nước sông sâu cộng với việc không biết bơi cậu sợ hãi kêu cứu trông tiếng khóc.

Những người lớn xung quanh đi bộ nganh đó liền chạy tới cứu cậu lên. Nhưng cậu đã bất tỉnh với khuôn mặt trắng bệch.