Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 9







Vỗn dĩ mặt Tề Mẫn Mẫn đang trắng xanh liền nhiễm lên một rặng mây đỏ, xấu hổ gật đầu một cái.

Người đàn ông này nhất định từng có rất nhiều phụ nữ, cho nên có thể rộng rãi đàm luận về loại đau khổ này như vậy.
Hoắc Trì Viễn bế Tề Mẫn Mẫn vào trong thang máy.
“Chú à, tự tôi có thể đi, chỉ cần anh chậm một chút.” Tề Mẫn Mẫn vùi mặt vào trong tây trang của Hoắc Trì Viễn, khó xử nói.
Hoắc Trì Viễn không nói gì, vẫn nghiêm mặt lạnh ôm Tề Mẫn Mẫn đến bãi đỗ xe.

Đặt cô vào trong chiếc Maybach của anh.
Tề Mẫn Mẫn lui ở trên ghế, xấu hổ vùi mặt vào giữa hai chân.
Người đàn ông anh tuấn này sẽ là chồng của cô trong một năm.
Chồng đó!
Xưng hô này thật kỳ quái.
Vô cùng xa lạ, không hiểu sao lại có cảm giác vô cùng thân thiết.
Mayback đỗ trước cửa biệt thự Tiếu gia, Hoắc Trì Viễn lạnh lùng nói với Tề Mẫn Mẫn: “Thu dọn tất cả các thứ của em, mang xuống đây.”

“Vì sao?” Tề Mẫn Mẫn khó hiểu nhìn Hoắc Trì Viễn.

Cô đi học, lấy cái túi sách là được rồi.
“Chẳng lẽ cô còn muốn ở cùng một chỗ với những người đã bán đứng cô?” Hoắc Trì Viễn châm chọc, không chút lưu tình nào: “Nhớ kỹ, hiện tại em là vợ tôi!”
“Chờ tôi một chút.” Tề Mẫn Mẫn không muốn thừa nhận, nhưng là Hoắc Trì Viễn nói đúng là sự thật.
Sau khi chuyện hôm qua xảy ra, cô đã vô cùng thất vọng về ba và mẹ kế.
Những người ở nơi này vốn dĩ không xứng được gọi là người nhà của cô.
Cô vừa vào cửa, Tề Lạc liền nhảy tới, ôm cổ cô: “Chị, tối hôm qua chị đi đâu thế? Em muốn tìm chị hỏi mấy bài toán mà không tìm thấy chị.”
“Đến hỏi mẹ em.” Tề Mẫn Mẫn đẩy tay em gái ra, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng.

lúc thấy Dương Nguyệt Quyên, cô cũng không chào, trực tiếp đi về phòng mình.
“Tề Mẫn Mẫn.” Dương Nguyệt Quyên đứng ở cửa phòng, gõ cửa một phen, sau đó nói với Tề Mẫn Mẫn: “Con gả cho Hoắc Trì Viễn, dì không có ý kiến.

Chỉ là con đừng quên mục đích của chúng ta.


Công ty của ba con không thể trụ được, con cố gắng chịu đựng một chút!”
Sau khi Tề Mẫn Mẫn nghe được bà nói, tức giận cầm quần áo trong tay ném vào rương hành lý, xoay người gầm nhẹ: “Thực xin lỗi, nữ sĩ Dương, tôi không thích chịu đựng! Ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy bà!”
“Mới theo người ta lên giường một lần, tâm đã hướng về người ngoài.

Ba cô biết được sẽ thương tâm thế nào!” Dương Nguyệt Quyên bĩu môi.
“Cút!” Tề Mẫn Mẫn bị Dương Nguyệt Quyên làm cho tức giận đến run người.

Nếu trong tay cô có con dao, cô nhất định sẽ xông lên đâm vào miệng bà ta.

Người đàn bà này quá độc ác, không chỉ tâm địa độc ác, miệng cũng ngoa ngoắt: “Tôi không phải quân cờ! Muốn cứu công ty thì tự đi mà làm!”
“Cô đúng là đứa con gái bất hiếu! Có nói được như vậy à? Tôi là vợ của ba cô!”
Dương Nguyệt Quyên tức giận, sắc mặt có vẻ không chịu nổi.
“Tôi không phải con của bà, không có nghĩa vụ phải hiếu thuận với bà! Lại nói là mẹ thì cũng sẽ không thiết kế để thương tổn con gái của mình như thế! Ra ngoaì! Tề Mẫn Mẫn chỉ vào cửa, phẫn nộ quát.

Nếu tối hôm qua, cô đổi lại là Tiểu Lạc, bà ta chăc chắn sẽ không đồng ý.

Bởi vì cô là con gái riêng của chồng, cho nên bà ta mới có thể vô tình như thế, không nói đến chuyện hủy đi sự trong sạch của cô, lại còn mang nhiều người như vậy đến bới móc.

Trên thế giới này làm sao có thể có người đàn bà độc ác như thế?