Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 332






Chương 339

Tề Mẫn Mẫn mở to mắt, miệng nhỏ run rẩy, giống như ma chú hấp dẫn ánh mắt của Hoắc Trì Viễn. Đột nhiên anh cúi đầu, giống như chim ưng ngậm chặt đôi môi của cô.

Tề Mẫn Mẫn cho rằng Hoắc Trì Viễn sẽ đánh cô, không nghĩ tới anh lại cưỡng hôn mình, nhất thời sửng sốt, không biết phải phản ứng thế nào.

Nụ hôn của anh mang theo sự trừng phạt, cắn cô đến phát đau.

Tề Mẫn Mẫn bất lực nhắm mắt lại, để cho nước mắt điên cuồng rơi xuống.

“Không được khóc!” Hoắc Trì Viễn thô thanh quát.

Anh hận, hận chính mình lại đau lòng.

Nước mắt của cô làm xoắn xuýt trái tim anh.

Tề Mẫn Mẫn xoay mặt, không muốn để anh nhìn thấy hai mắt đẫm lệ của mình.

Cô hại Tưởng gia thành như vậy, sao có thể khóc?

Hoắc Trì Viễn xoay mặt cô lại, lại hôn cô.

Có lẽ là nụ hôn của anh quá kịch liệt, gáy của cô liền đập thẳng vào cửa, chỗ bị phu nhân Tưởng làm đau liền phát lên khiến cô vặn vẹp khuôn mặt nhỏ nhắn.

Tuy vết thương trên đầu rất đau, Tề Mẫn Mẫn lại cố nén không nói, chỉ là nắm chặt quả đấm, để cho cảm giác đau đớn trong lòng bàn tay triệt tiêu sự thống khổ này.

Hai ngày không đụng vào cô, Hoắc Trì Viễn cảm giác thân thể của mình trướng đau.

Anh hận người phụ nữ trong lòng, lại bì trầm mê bởi cô.

Anh vốn nên hận cô rõ ràng!

Vì sao nguyên tắc của anh bị thay đổi?

Anh nên triệt để cách xa cô, vì sao còn động chạm vào hung thủ giết người này.

Anh không khống chế được cắn môi cô, phát ra hết vùng vẫy và thống khổ của mình.

Tề Mẫn Mẫn đau đến cả người run rẩy, sợ hãi né tránh nụ hôn của anh.

Có lẽ là sự né tránh của cô chọc giận Hoắc Trì Viễn, anh dùng lực xé nát váy của cô.

Tề Mẫn Mẫn bất lực ghé vào đầu vai của anh, qua lớp tây trang cắn mạnh vào bờ vai của anh.

Đột nhiên Hoắc Trì Viễn dừng lại, kịch liệt thở hổn hển.

Anh muốn điên mất!

Tề Mẫn Mẫn chan chứa nước mắt, lắc đầu lui về phía sau.

Cô cảm thấy chính mình cực kỳ bẩn.

Hoắc Trì Viễn không coi cô là bảo bối, mà xem cô như kỹ nữ ai cũng có thể lấy làm chồng.

Tề Mẫn Mẫn đã không biết đến đau xót trên đầu nữa, chỉ biết là chính mình đã đau đến vô cảm, đau đến mức không biết bản thân đang làm cái gì.

Sau khi toàn bộ kết thúc, Tề Mẫn Mẫn ngồi sững trên đất, che miệng nôn mửa.

Cô chán ghét chính mình như vậy.

“Tôi khiến cô ghê tởm rồi hả?” Đột nhiên Hoắc Trì Viễn nhắc tới cô, phẫn nộ gầm nhẹ.

Tề Mẫn Mẫn nhìn Hoắc Trì Viễn vẫn còn quần áo chính tề, cõi lòng tan nát giật nhẹ khóe miệng: “Em chỉ ghê tớm bản thân em. Anh Mặc, có thể buông ra được chưa?”