Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 219






Chương 221

Tề Bằng Trình gật đầu.

Đều nói con gái là tri kỷ kiếp trước của ba. Đúng thật là thế!

Hoắc Trì Viễn lạnh lẽo nhìn thoáng qua Tề Bằng Trình. Tuy rằng ông không phải là một người tốt, cũng là một người cha tốt.

Gật đầu với Tề Bằng Trình, anh liền ôm Tề Mẫn Mẫn rời đi.

Tề Bằng Trình nhìn dáng vẻ của Hoắc Trì Viễn, lộ ra vui mừng cười: “Tất cả đều theo phương hướng phát triển đến hạnh phúc.”

Nhớ tới dáng vẻ xinh đẹp khả ái của con gái, Tề Bằng Trình không nhịn được nhếch môi. Hoắc Trì Viễn, sao có thể chống đỡ nổi mị lực của Tề Mẫn Mẫn? Con gái ông là tiểu công chúa người gặp người thích!

Hoắc Trì Viễn lái xe bằng một tay, tay còn lại ôm Tề Mẫn Mẫn: “Ông ấy là một người ba tốt.”

“Đương nhiên! Không có ai làm tôi đau bằng ông ấy!” Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo mà nói.

“Anh sẽ cố gắng vì mục tiêu này.” Hoắc Trì Viễn nghiêm túc nói.

“Anh?” Tề Mẫn Mẫn không tin nhìn Hoắc Trì Viễn. anh quan tâm nhất là Tưởng Y Nhiên “Còn chờ quan sát!”

“Không cần tranh đoạt với một người chết.” Hoắc Trì Viễn dùng sức nắm bả vai của cô.

“Chính là người chết sao? Lynda, Ưng Mẫn, còn có những người phụ nữ khác thầm mến anh… Tất cả đều là người sống.” Tề Mẫn Mẫn ăn giấm chua nói.

“Em không cần tranh đoạt với những người này. Không có ý nghĩa.” Hoắc Trì Viễn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

“Không được hôn em!” Tề Mẫn Mẫn lập tức đẩy mặt của anh ra: “Trở về rửa mặt đi!”

“Em thật sự muốn anh phải lấy nước thánh rửa hai trăm lần?” Hoắc Trì Viễn bất đắc dĩ hỏi.

Anh ngàn vạn lần không nên, không nên cho Ưng Mẫn cơ hội nhích lại gần mình. Cái ôm kia chỉ là dánh cho một người em gái, cũng không hợp tình lắm. khi anh kết hôn thì nên cư xử đúng mực.

“Bị anh hạ độc cũng không ghê tởm bằng.” Tề Mẫn Mẫn bất mãn trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn.

“Được! Trở về anh đi tắm liền!” Hoắc Trì Viễn bất đắc dĩ đáp.

Nếu như là Tề Mẫn Mẫn bị người đàn ông khác cưỡng hôn, anh nhất định sẽ tiến lên bóp chết đối phương.

Ngẫm lại, anh có thể lý giải phản ứng này của cô.

Xe chạy đến biệt thự, anh liền ôm lấy cô đi lên lầu.

Sau khi thật cẩn thận đặt cô lên giường, anh ngồi ở bên giường quan tâm hỏi: “Đầu còn choáng không? Có muốn anh nấu đồ gì cho em ăn không?”

“Không, em muốn đi ngủ!” Tề Mẫn Mẫn ôm gối đầu, ghé vào trên giường, suy yếu nói.

Hoắc Trì Viễn biết cô mệt mỏi, liền không nhẫn tâm thúc giục cô đi tắm rửa. anh đi vào nhà vệ sinh cầm khăn mặt lên, đổ một chậu nước ấm rồi trở lại phòng ngủ. anh ngồi bên giường lấy chăn của cô ra, giúp cô cởi váy, nghiêm túc lau người cho cô.

Tề Mẫn Mẫn lặng lẽ quan sát Hoắc Trì Viễn, phát hiện trong đôi mắt anh tràn đầy cưng chiều, thân thể anh rất ấm áp, giống như suối nước nóng.

Hoắc Trì Viễn thay nước ấm, kéo Tề Mẫn Mẫn mỏi mệt tới bên cạnh giường, bỏ hai chân của cô vào trong nước nóng.

Nếu một người đàn ông rửa mặt rửa chân cho cô, cô còn có lý do gì để không tin là anh để ý cô?

Tề Mẫn Mẫn đỏ hốc mắt.