Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1656






Chương 1664

Tề Mẫn Mẫn cũng cảm động mà ẩm ướt hốc mắt.

“Không cần hâm mộ.” Hoắc Trì Viễn ôm sát bả vai của cô, cười nói.

Anh sẽ cho cô một hôn lễ xa hoa, long trọng để cho toàn bộ những người phụ nữ khác trên thế giới này phải ghen ghét.

Tề Mẫn Mẫn không nói gì.

Không hâm mộ là nói dối.

Hôn lễ của cô và Hoắc Trì Viễn đúng là cực kỳ xa hoa và trang trọng, nhưng lại không hạnh phúc, chỉ để lại toàn là đau lòng, không phải là hồi ức gì tốt đẹp.

Hôn lễ của TRịnh Húc và Lynda chỉ alf nghi thức đơn giản, tham gia chỉ có người thân và bạn bè, nhưng lại ngọt ngào giống như chocolate được phết thêm bơ ngọt.

Hoắc Trì Viễn cố nén không nói cho Tề Mẫn Mẫn anh đã bị mật chuẩn bị hôn lễ của hai người.

Nếu hiện giờ nói cho cô biết, sẽ thiếu đi nhiều kinh ngạc và vui sướng.

Nhịn xuống, mới có thể cho cô cảm động.

Anh chỉ có thể buốc chặt cánh tay, ôm cô lâu hơn.

“Tề Mẫn Mẫn!” Đột nhiên lynda lớn tiếng gọi cô: “Tiếp lấy!”

Tề Mẫn Mẫn vừa hồi tỉnh, đã bị một bó hoa cô dâu nện trúng, cô kinh ngạc nhìn hoa trong tay.

“Chúc mừng!” Lynda xoay người nhìn hoa trong tay Tề Mẫn Mẫn, lập tức cười chúc mừng.

Tề Mẫn Mẫn nhìn hoa, lại nhìn những người con gái xung quanh: “Người cần là các cô ấy.”

“Các cô ấy không nóng vội.” Lynda quyến rũ cười: “Dù sao cũng đều đến 30, cũng không kém mấy tháng nữa.”

“Lynda, cậu là bạn thân của chúng tớ sao?” Mấy cô gái kia cùng kháng nghị.

“Không phải thân thiết thì sẽ được mời đến tham dự hôn lễ của mình sao?” Lynda nửa đùa chỉ chỉ những quản lý cấp cao trong công ty cũng đến tham dự hôn lễ của cô: “Đây đều là độc thân, nắm chặt lấy cơ hội, lúc này bỏ lỡ cũng đừng trách tớ!”

“Lynda, cậu đúng là chị em tốt!” Có người tiến lên ôm lấy Lynda.

“Lynda là của anh, các em ôm lấy đàn ông đi!” Trịnh Húc tiến lên, đẩy mấy cô gái ra.

Rời hỏi hôn lễ của Lynda, trong tay Tề Mẫn Mẫn vẫn cầm bó hoa của cô dâu.

Hoắc Trì Viễn nhìn cô một cái, vươn tay tới, áy náy nói:”Nha đầu, anh nợ em một hôn lễ.”

Tề Mẫn Mẫn lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác, cười nói:”Hôn lễ không quan trọng. Hiện tại em rất hạnh phúc.”

Hoắc Trì Viễn áp tới, in lên trán Tề Mẫn Mẫn một cái hôn:”Người hạnh phúc là anh. Cảm ơn em đã yêu ông già là anh.”

“Là em nên cảm ơn anh đã bao dung cho sự tùy tiện của em.” Tề Mẫn Mẫn ôm Hoắc Trì Viễn, vùi mặt vào ngực anh, cảm kích trả lời.

Hoắc Trì Viễn dùng sức ôm chặt Tề Mẫn Mẫn, bàn tay nhẹ nhàng vuốt v.e lưng cô.

Cho tới bây giờ anh vẫn không ngờ mình lại yêu một người con gái khác ngoài Y Nhiên.

Anh vẫn tưởng anh là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, không ngờ lại yêu Tề Mẫn Mẫn không hề hoàn mỹ. Sự tùy tiện của cô trong mắt anh thật sự rất đáng yêu.