Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 165






Chương 166

“Ông già, cha hãy nghỉ ngơi cho tốt, con về đây.” Không thèm nhìn Dương Nguyệt Quyên, Tề Mẫn Mẫn ấn cha ngồi lên ghế sô pha xong, liền rời khỏi nhà.

“Cục cưng bảo bối, ở lại với cha.” Tề Bằng Trình tràn ngập khát vọng nhìn Tề Mẫn Mẫn. Con gái bảo bối lập gia đình, về sau sẽ không thể mỗi ngày đều ngồi bên cạnh mình, ông đột nhiên cảm thấy mất mát. Có lẽ người vừa khỏi bệnh, giờ lạ cảm thấy yếu ớt.

“Đúng vậy Tề Mẫn Mẫn à, dù sao Hoắc Trì Viễn cũng không ở nhà, con ở lại với cha con đi”. Dương Nguyệt Quyên cười dịu dàng.

“Cha, ngày mai con còn phải đi học, sách vở đều để hết bên đó.” Tề Mẫn Mẫn tuy rằng luyến tiếc cha, nhưng cũng không nghĩ sẽ ở lạ đối mặt với bộ mặt giả dối ghê tởm của Dương Nguyệt Quyên.

“Tề Mẫn Mẫn, con mới lập gia đình vài ngày mà không coi nhà mẹ đẻ là nhà sao?” Dương Nguyệt Quyên thương tâm nhìn Tề Mẫn Mẫn.

“Người nhà, là tương thân tương ái, không phải kè kè hãm hại nhau. Bà cảm thấy bà xứng với hai chữ người nhà sao?” Tề Mẫn Mẫn nói giọng mỉa mai.

“Dì…Dì không phải là vì con sao? Bằng Trình, ông cho tôi một lời công đạo đi.” Dương Nguyệt Quyên nhào vào lòng Tề Bằng Trình, oan ức nói.

Tề Bằng Trình vỗ vỗ bả vai Dương Nguyệt Quyên:”Được rồi được rồi! Chuyện đã qua rồi thì quên đi! Về sau vẫn là người mội nhà, sẽ tương thân tương ái.”

“Cha, con không quên được! Cha đi mà tương thân tương ái với bọn họ!” Tề Mẫn Mẫn nói xong, không chút do dự xoay người đi ra ngoài.

“Bảo bối! Đứng lại!” Tề Bằng Trình vội vàng đứng dậy, có lẽ là quá nhanh, máu không kịp dồn xuống chân, đầu ông choáng váng liền ngã xuống sô pha.

Chạy đến cửa Tề Mẫn Mẫn nghe thấy âm thanh đổ vỡ với tiếng thét chói tai của Dương Nguyệt Quyên, lập tức xoay người. Thấy cha cô nằm trên sô pha, mồ hôi lạnh đầy mặt thì cô lập tức nóng lòng chạy lại.

“Cha, cha làm sao vậy?” Cô nước mắt đầm đìa ngồi xổm bên người Tề Bằng Trình. Không phải bác sĩ đã nói phẫu thuật đã thành công rồi sao?

“Cha cô còn không phải vì cô nhẫn tâm mà phát bệnh sao?” Dương Nguyệt Quyên tức giận đẩy Tề Mẫn Mẫn ra, tiến lên lấy khăn mặt lau mồ hôi cho Tề Bằng Trình.

Tề Mẫn Mẫn đoạt lấy khăn mặt, rưng rưng nước mắt lau đi mồ hôi lạnh trên trán Tề Bằng Trình:”Cha, con ở lại. Cha đừng bỏ con. Nếu cha có mệnh hệ gì, trên đời này con sẽ không còn người thân nào nữa.”

Tề Bằng Trình run run nắm lấy tay Tề Mẫn Mẫn:”Bảo bối, cha nhất định sẽ cố gắng sống đến một trăm tuổi.”

“Một trăm tuổi cũng không đủ!” Tề Mẫn Mẫn ôm chặt lấy Tề Bằng Trình, bá đạo ra lệnh.

“Bảo bối, đừng hận dì của con. Cha cũng sai. Con muốn hận bà ấy thì hãy hận cả cha đi. Tề Bằng Trình ôm lấy con gái, áy náy nói. Tuy tất cả những ước nguyện ban đầu của ông đều là vì tương lai của con gái, nhưng thủ đoạn kia đúng là đã thực sự làm tổn thương cô.

“Được. Con không hận.” Tề Mẫn Mẫn sợ cha bệnh tình nặng thêm, liền gật đầu cho có lệ.

Về sau cô tuyệt đối sẽ không cho Dương Nguyệt Quyên cơ hội làm tổn thương mình.

Có thể làm cha bình tâm trở lại, cô có nói vài lời trái với lương tâm cũng không sao cả.

“Cha, con để quên IPAD trong xe, cha bảo tài xế mang cả cặp với IPAD vào nhà cho con.” Cô đột nhiên nhớ tới đến tối phải dùng facechat, lập tức nhắc nhở.

“Dùng laptop của cha ấy.” Tề Bằng Trình cười xoa đầu Tề Mẫn Mẫn.

“Không! Con muốn dùng IPAD của con!”

“Được được được! Nghe lời con!” Tề Bằng Trình gọi lái xe, tỉ mỉ phân phó.