Bạch Tài nỗ lực cứu vãn: “Trong phòng khách sạn làm gì có có thiết bị!”
Hạng Lục nói tiếp: “Trong phòng sẽ được trang bị máy tính, những vật dụng khác thì chúng tôi sẽ mang theo”
Bạch Tài: “… …”
Ngài Lục, ngài mau tỉnh lại đi, đừng thêm mắm dặm muối nữa!
Bạch Tài tiếp tục cố gắng: “Vậy thì đừng để lão Vệ cùng phòng với đội trưởng, tên đó đỡ phải đu lấy đội trưởng không cho ổng ra ngoài!”
Nói đến đây, anh Cải cũng cảm thấy được mình đang làm quá chuyện lên, nhưng cậu ta thật lòng đâu có muốn thế.
Vệ Kiêu khó chịu: “Lão Bạch, mày đang nói xấu tao đấy à?”
Bạch Tài vì cái giải vô địch mà lo nát tâm: “Mày có chắc là mày làm vậy không phải vì muốn solo không?”
Vệ Kiêu ngại ngùng nói: “Thì gần quan được lộc mà, nhưng tao sẽ chú ý, tao sẽ không để cho đội trưởng quá mệt mỏi đâu!”
Bạch Tài đếch tin, giơ tay phản đối: “Huấn luyện viên, Vệ Kiêu đang có mưu đồ gây rối, anh đừng phân nó vào phòng của đội trưởng!”
Vệ Kiêu bật dậy: “Lão Bạch, mày đừng có phá chuyện tốt của tao!”
Phá cái đầu mày á, đm!
Rõ ràng Bạch Tài đang bảo vệ trinh tiết cho cái tên súc vật này, nhưng tình hình dường như đã đảo ngược!
Hạng Lục kịp phản ứng, vội vàng nói: “Chuyện là… Lần này chúng ta đi…” Đi chín người, có số lẻ, cho nên sếp ở một mình.
Nói còn chưa dứt lời, Lục Phong lên tiếng: “Tôi ở chung phòng với Vệ Kiêu”
Bạch Tài: “!”
Vệ Kiêu vui vẻ ra mặt, quay sang Bạch Tài khoe khoang: “Có nghe không! Đội trưởng muốn ở cùng phòng với tao đấy!”
Bạch Tài chết rồi, chết ngắc ngoải luôn rồi.
Thần Phong do dự một lúc, sau đó không nghĩ thêm gì nữa.
Thôi, Lục Phong tự mình biết rõ, anh đỡ phải lo ngược lo xuôi, để nhóc điên Vệ bay nhảy trong tầm mắt còn đỡ hơn là để cậu ra ngoài chọc người khác.
Huấn luyện viên Thần tin chắc rằng, nếu không trông kỹ Vệ Kiêu, thằng nhóc này có thể phá tung cái trại tập huấn, dằn vặt tất cả 18 đội và 90 người tham gia!
Không còn vấn đề gì nữa thì tiếp theo chính là chia phòng.
Nhóc Ninh ở cùng phòng với lão Việt, Thần Phong ở cùng phòng với Thang Thần, Hạng Lục ở cùng phòng với trợ lí, còn Bạch Tài…
Cậu ta nỗ lực cả một buổi tối, giành được món lợi “khủng”:
Bạch thần của chúng ta, thần Tài của chúng ta được ở một mình một phòng!
Anh Cải cười vui vẻ ghê!
Vệ Kiêu không biết những người còn lại chia phòng thế nào, bởi vì sau khi được chia đúng phòng mình muốn, Lục Phong nhìn về phía cậu: “Mười giờ rồi”
Ba chữ này người khác không hiểu, Vệ Kiêu hiểu ngay tức khắc!
Trước đó Lục Phong có hứa solo với cậu 2 tiếng, dựa theo quy luật làm việc nghỉ ngơi của Lục Phong, không phải là từ 10 giờ đến 12 giờ sao?
Vịt béo bay đi đã trở lại, Vệ Kiêu đâu còn quan tâm gì đến phòng ốc.
“Mau lên!” Vệ Kiêu đứng dậy cùng Lục Phong đi đến phòng huấn luyện đôi.
Đúng 12 giờ, Lục Phong ra khỏi phòng.
Vệ Kiêu chưa hết thòm thèm: “Mới có 12 giờ…”
Lục Phong: “Ngủ sớm đi.”
Vệ Kiêu nghĩ ngày sau còn dài, nhịn.
Lúc Lục Phong đứng dậy có hỏi cậu: “Vì sao lại muốn chung phòng với anh?”
Vệ Kiêu lập tức nói: “Không phải vì Solo!”
Lời này của cậu, có lẽ tất cả mọi người ở trụ sở FTW đếch có ai tin.
Vệ Kiêu giải thích: “Thật sự không phải là để quấn anh solo mà, lúc tập huấn chắc chắn sẽ rất bận, đấu tập đánh còn không xong, sức đâu mà làm phiền anh”
Hơn nữa, nghĩ đến chuyện hai năm trước Close phải solo để đổi lấy trận đấu tập, Vệ Kiêu hận không thể đập chết đám người kia, sao bọn họ có thể làm khổ đội trưởng như thế chứ.
Lục Phong nhìn cậu: “Thế thì lí do tại sao?”
Vệ Kiêu ấp úng nói: “Chỉ là … chỉ là muốn ngủ chung với anh không được sao?”
Chân tướng quá mức xấu hổ để khai ra, thả thính được một thì mất mặt mười
Lục Phong vạch trần cậu: “Bởi vì mộng du?”
Vệ Kiêu: “…”
Nếu Lục Phong đoán được, cậu cũng không giấu giấu giếm giếm nữa: “Đúng! Anh còn nhớ chuyện 2 năm trước chứ? Em cũng không hiểu vì sao mình lại mở cửa, cũng không biết vì sao lại chui sang phòng anh, ôm anh ngủ!”
Nhớ lại vụ này Vệ Kiêu sầu thối ruột, cậu có một tật xấu là mộng du, cho nên rất ít khi ở chung phòng với người khác.
Bình thường ở nhà cũng phải để ý cửa nẻo, sợ mình mà ‘bơi’ ra ngoài là hết về được luôn.
Nhưng đã nhiều năm như vậy, cậu chưa từng mở cửa thêm lần nào nữa khi mộng du, thật sự không biết hai năm trước cậu làm như thế nào.
Vì đã có một lần, Vệ Kiêu sợ sẽ có lần thứ hai, cho nên muốn ở chung phòng với Lục Phong: “Nếu như em mà có mở cửa, anh nhất định phải ngăn em lại!”
Lục Phong: “…”
Vệ Kiêu nghiêm túc nhắc nhở hắn: “Thật đấy, anh thử nghĩ xem, 2 năm trước em không chỉ tự mở được cửa của mình mà còn mở luôn cửa phòng anh, ĐM, quá ngầu luôn!”
Lục Phong: “… …”
Cũng không ngầu như vậy đâu
Hai năm trước, cả hai cánh cửa đều là do Lục Phong mở, Vệ Kiêu chỉ có nhào vào ngực hắn thôi, ôm chặt hắn như bạch tuộc, không chịu buông tay.
Vệ Kiêu lắc đầu thở dài: “Không ngờ kỹ năng mộng du của em lại có thể thăng cấp theo thời gian, đã hai năm trôi qua, có quỷ với biết được nó thăng cấp thành cái gì, vì thế đội trưởng phải canh em thật kĩ đấy!”
Lục Phong ngoảnh mặt đi: “Ừ.”
Không có cách nào giải thích cả, cứ kệ nó đi.
Vệ Kiêu nhìn thì có vẻ vô tư vô tâm, nhưng thực ra cậu rất giỏi nghe lời đoán ý.
Hỏi hắn: “Đội trưởng, nếu em mộng du bò lên giường của anh, anh sẽ không để ý chứ?”
Việc chung phòng với Lục Phong cậu đã cân nhắc qua.
Lục Phong đã chứng kiến cái tất xấu mộng du của cậu, dù sao mặt mũi cũng mất hết rồi, không bằng mua chuộc luôn người này.
Hơn nữa, hai năm trước Lục Phong cũng không ngại cậu leo lên giường, hai năm sau bọn họ cùng một đội, có gì phải ngại đâu?
Lục Phong: “…”
Thực ra vẫn có để ý một chút.
Vệ Kiêu thấy hắn đang khó xử, lập tức nói: “Nếu không được thì em qua phòng lão Bạch ở…”
Dù sao lão Bạch cũng biết rồi, tuy rằng tên kia lòng dạ độc ác, nhưng dù tàn nhẫn đến mấy cũng chỉ đá cậu ra khỏi giường.
Lần đầu tiên Lục Phong được trải nghiệm miệng nhanh hơn não: “Đừng”
Vệ Kiêu: “Hả?”
Lục Phong: “Chúng ta ở cùng một phòng”
Vệ Kiêu: “Nếu anh không muốn thì đừng miễn cưỡng…” Cậu không muốn Close bị tủi thân.
Lục Phong cau mày: “Không miễn cưỡng.”
Vệ Kiêu: “Thật sự muốn ở cùng một phòng với em?”
Lục Phong: “Ừm.”
Vệ Kiêu: “Không ngại việc em có thể sẽ ôm anh ngủ?”
Lục Phong: “…”
Vệ Kiêu: “Em còn…”
Lục Phong: “Không ngại.”
Vệ Kiêu vui vẻ: “Đội trưởng, anh lúc này rất giống như đang hi sinh vì nghĩa lớn đó…”
Lục thần nghe không nổi nữa, ngắt lời cậu: “Vệ Kiêu”
Vệ Kiêu giật mình, thầm nghĩ không ổn rồi.
Đúng như dự đoán, câu tiếp theo của đại ma vương chính là: “Ở chung phòng cũng được, miễn là đừng đòi anh Solo trong 15 ngày này.”
Vệ Kiêu: “… … … … … …”
Mẹ, đùa quá trớn rồi!
“Không không …” Vệ Kiêu đuổi theo, “Đội trưởng… hay là chúng ta ở riêng đi.”
Lục Phong không hề quay đầu lại: “Đã muộn rồi.”
Vệ Kiêu: “Ơ kìa..”
Đi 15 ngày, Vệ Kiêu rất lo lắng cho Đậu Tương.
Về mặt lý thuyết thì nếu muốn đấu tập thì hẹn đấu online là được, lí do tất cả mọi người phải tập hợp lại vẫn là do có sự can thiệp của tư bản.
Ban tổ chức thi đấu cố gắng để làm cho trận đấu trở nên đẹp mắt hơn, mục đích cuối cùng cũng là vì tiền.
Chỉ mỗi kì thi đấu là chưa đủ, ngay cả kì nghỉ đấu cũng không tha, ban hành luôn cái kì tập huấn mùa đông.
Đúng là ý định ban đầu của ban tổ chức là thu hẹp khoảng cách giữa các khu vực thi đấu, để giải đấu toàn cầu không bị chi phối bởi đội mạnh, và cho đội mới một số cơ hội.
Nhưng… Làm gì cũng đã làm, không tiện tay kiếm tiền thì không hợp lí rồi.
Trong trại tập huấn màu đông cấm livestream các trận đấu tập, Dù sao thì cũng không được tính điểm, thắng thua không có ý nghĩa gì, sự quan tâm của khán giả sẽ không cao. Nhưng cảnh quay cuộc sống hàng ngày của các tuyển thủ thì lại khác, Vinh Quang nổi tiếng nhiều năm như vậy, ban đầu chỉ là thuần túy xem thi đấu, phát triển đến bây giờ, rất nhiều tuyển thủ nổi tiếng rất xứng đáng với 2 chữ ‘nổi tiếng’ này.
Chỉ cần có nhiều lượt theo dõi, nhà tài trợ sẽ bỏ tiền ra mua ngay, giống như một chương trình thực tế vậy.
Trong kì nghỉ đấu mà vẫn được thấy nhóm tuyển thủ, đã thế còn được thấy nhiều nhóm trong một lần như vậy, người hâm mộ rất hạnh phúc!
Đó là lý do tại sao ban tổ chức cuộc thi kéo tất cả mọi người đến một nơi để tập luyện. Dù sao đi nữa, khách sạn, địa điểm thi đấu đều có nhà tài trợ chi trả.
Sáng sớm Vệ Kiêu làm công tác tư tưởng cho Đậu Tương: “Con trai ngoan, ba trở về sẽ mang đồ ăn ngon cho con!”
Đậu Tương: “Gâu!”
Vệ Kiêu xoa đầu chó của nó: “Mua thêm cả đồ chơi cho con nữa!”
Đậu Tương: “Ử ử!”
Vệ Kiêu thấy thương nó, tiếp tục dỗ dành: “Mỗi ngày ba sẽ gọi điện về cho con”
Đậu Tương hiểu cái quỷ: “Áu áu áu!”
Mãi đến khi Hạng Lục mang theo một nữ trợ lý tới: “Đừng lo lắng, trụ sở đã sắp xếp người lo liệu rồi.”
Một người một chó vừa mới ‘cha con thắm thiết’ không thể tách rời trong nháy mắt bỏ nhau ra.
Đậu Tương gâu một tiếng vồ tới vị nữ trợ lý.
Chị gái cũng không sợ, nở nụ cười xinh đẹp: “Ôi chao, nhiệt tình quá nhỉ”
Đậu Tương thấy sắc quên cha, quấn lấy chị gái xinh đẹp sủa inh ỏi.
Vệ Kiêu: “…”
Tại sao cậu lại nuôi một thằng chó như vậy cơ chứ!
Lúc Lục Phong xuống lầu, nhìn thấy Vệ Kiêu đang dỗi.
“Làm sao vậy?” Lục Phong hỏi cậu.
Vệ Kiêu tức giận nói: “Vừa được trải nghiệm cảm giác con trai có vợ quên mất mẹ già!”
Lục Phong thấy được Đậu Tương đang chơi với trợ lý.
Đậu Tương nhìn thấy Lục Phong, bỏ lại chị gái nhào đến chỗ hắn.
Lục Phong gãi gãi cằm nó, đôi mắt đen dịu dàng: “Nhớ trông nhà cho tốt đấy”
Đậu Tương dùng cái đầu to đùng của mình cọ cọ vào người hắn, muốn hôn cũng không được.
Bạch Tài cũng xuống lầu, Vệ Kiêu không thèm giấu sự ghen tị: “Con chó này đang có ý đồ gì vậy!”
Bạch Tài đang lôi kéo chiếc vali nhỏ quý giá của mình: “Hả?”
Vệ Kiêu cả giận: “Mày nói đi, tao và đội trưởng, ai đẹp hơn?”
Bạch Tài: “???”
Mới sáng bảnh mắt ra sao lại lôi cái đề tài chết người thảo này để thảo luận vậy!
Giọng Vệ Kiêu cũng không nhỏ, Lục Phong cũng nghe được, hắn nghiêng đầu nhìn cậu: “Em đẹp hơn”
Bạch Tài: “!!!”
Tay bị trượt, anh Cải suýt chút nữa làm rớt cái vali 6 vạn 6 của mình xuống cầu thang.
Vệ Kiêu trừng Đậu Tương nói: “Anh chỉ đang dỗ em thôi, rõ ràng nõ thân thiết với anh hơn em mà!”
Con chó này giống hệt cái máy kiểm tra sắc đẹp, chuẩn đến từng ly.
Lục Phong cười với Đậu Tương rất dịu dàng: “Bình thường em dắt nó đi dạo nhiều một chút thì nó cũng thân với em như vậy thôi”
Muốn Vệ Kiêu bảy giờ sáng rời giường, không bằng giết cậu luôn cho rồi
“Thôi thôi, ” Vệ Kiêu kinh hãi, “Anh đẹp trai hơn nhiều, Close của chúng ta là nam thần đẹp nhất giới Vinh Quang, nghiêng nước nghiêng trời”
Bạch Tài đang cẩn thận bảo vệ cái vali nhỏ của mình: “…”
Cái đệt mẹ, tại sao cậu ta lại ở đây!
Lục Phong đã sắp xếp ổn thỏa, nhìn vẻ đẹp của chị trợ lý như vậy, chắc chắn con Husky này sẽ có mười lăm ngày rất vui vẻ.
Là một con chó mê sắc thật tốt, hạnh phúc chỉ cần như thế thôi.
Chuyến bay được đặt lúc mười một giờ, tuy rằng khoang thương nhân không cần phải đến sớm để đăng kí, nhưng trụ sở cách sân bay khá xa, vì thế bọn họ 9 giờ đã xuất phát.
Trong xe bảo mẫu, Vệ Kiêu ngồi cạnh Bạch Tài.
Vệ Kiêu: “Đội trưởng có vẻ vất vả nhỉ.”
Bạch Tài nghĩ thầm: May mà đội trường bận chút công chuyện, nếu không đã bị mày dính lên người rồi, tao tất nhiên phải cẩn thận rồi!
Vệ Kiêu khẽ kêu nói: “Tại sao khoảng cách giữa người với người lại lớn như vậy? Đội trưởng cũng chỉ lớn hơn tao hai tuổi thôi, thế mà lại cầm luôn 4 giải quán quân, thu mua một cái câu lạc bộ rồi?”
Bạch Tài trợn mắt.
Thân là một tên hay nịnh Close, Vệ Kiêu nói rất hợp tình hợp lí: “Vừa điều hành câu lạc bộ vừa thi đấu chuyên nghiệp, quan trọng nhất là kĩ năng không hề thụt lùi, tao nhiều khi tự hỏi rằng không biết có gì làm khó được Close không?”
Bạch Tài liếc hắn một cái, thầm nghĩ: Sợ là xa tận chân trời gần ngay trước mắt.
Vệ Kiêu tiếp tục nịnh: “Lại còn rất đẹp, tao thừa nhận, mắt nhìn của con chó Đậu Tương này tốt thật, đội trưởng nhà tao đẹp giai hơn tao nhiều”
Bạch Tài không nhịn được: “Lão Vệ.”
Vệ Kiêu: “Hả?”
Bạch Tài nhìn cậu chằm chằm: “Mày cmn có còn thẳng nửa không?”
Vệ Kiêu không hiểu: “Thẳng?”
Bạch Tài mấp máy miệng: Gay
Vệ Kiêu đã hiểu ý của cải trắng, mắng cậu ta: “Cút đi!”
Bạch Tài hai mắt long lanh nhìn cậu.
Vệ Kiêu rất bình tĩnh: “Trả lời tao vài câu.”
Bạch Tài: “Hỏi đi.”
Vệ Kiêu: “Đội trưởng có mạnh hay không?”
Bạch Tài: “… Mạnh.”
“Đội trưởng có trâu không?”
“Có”
“Đội trưởng có đẹp trai không?”
“Đẹp.”
Vệ Kiêu vỗ vỗ vai Bạch Tài: “Lão Bạch, mày có thẳng không?”
Bạch Tài: “… …”
Fuck, bị hố rồi!
Xe chạy mất một tiếng, đêm qua Vệ Kiêu ngủ muộn, lúc này dựa vào cửa sổ ngủ.
Khi tỉnh lại, cậu thấy Bạch Tài đang lướt weibo.
Bạch Tài đang đăng nhập vào nick phụ Quái Đế, chỉnh sửa một bức ảnh.
Vệ Kiêu buồn ngủ mắt lim dim: “A Thụy?”
Ngón tay Bạch Tài lướt trên bàn phím như bay, đang viết bài tiết mục nhỏ: “Ừ, 3U bay sớm hơn chúng ta một chuyến.”
Chuyến tập huấn đặc biệt mùa đông đã được lan truyền trên mạng, nhiều người hâm mộ sau khi biết lịch trình của đội đã đến sân bay chụp ảnh kí tên.
Vệ Kiêu lại gần, nhìn thấy bức ảnh này: “Chậc chậc chậc.”
Bạch Tài đẩy cậu ra: “Bớt nhìn đi.”
Vệ Kiêu: “Cũng không phải hình của mày, tao nhìn thì thế nào?”
Bạch Tài: “Sợ mày xem rồi tự cong luôn”
Vệ Kiêu tặc lưỡi một tiếng, lấy điện thoại di động ra tìm Quái Đế, xem tin gần đây nhất.
Bức ảnh này của Bạch Tài là do một fan đóng góp, kỹ thuật của chị gái thực sự rất tốt, chụp rất đẹp.
Tại phòng hành lý ký gửi, đội trưởng gối lên bả vai đội phó, ngủ mê mệt; đội phó Tòng Dật sắc mặt như thường mà kí tên cho fan, tập mãi thành quen.
Năm, sáu bức ảnh chụp liên tiếp, đủ mọi góc độ.
Dù không phải dân chuyên nhưng Vệ Kiêu vẫn nhận ra mấy bức ảnh này đã được lọc filter.
Nhóm chị gái này ghê thật!
Cậu thấy lượt bình luận và lượt đăng lại trên Weibo tăng vọt, một đám thiếu nữ bị sự dễ thương này làm cho phát rồ lên, như thể được ngậm một viên kẹo thật to.
Vệ Kiêu đang định tắt máy, lại thấy một bình luận mới hiện lên ——
[CP áo ngủ của chúng ta là thật đó! 3U thật sự quá ngọt ngào! Sắc đẹp thần tiên, CP thần tiên, làm cô gái của 3U thật là sung sướng, không bao giờ theo FTW nữa đâu, CP đại ma vương tất cả đều là giả, chèo thuyền nào chìm thuyền đó, bà đây chỉ muốn ăn đường, hổng muốn nuốt đao đâu!]
Vệ Kiêu nhìn chằm chằm một lát.
Có vô số bình luận nhanh chóng theo sau bình luận này, tất cả đều là kêu khổ kêu sầu.
[Mấy người không chèo CP mới của FTW à?]
[Close và Quiet?]
[Không được, không được, chèo không nổi đâu, đại ma vương không có tình cảm, bé Q rốt cuộc cũng sẽ bị bỏ thôi.]
[Các chị em tỉnh lại đi, Close ở một mình đang tốt, đừng gắn cái CP để đi tìm ngược nữa!”
Hàng trăm bình luận được gửi đi với tốc độ ánh sáng đã khơi dậy đam mê của Vệ Kiêu.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Thuyền Close và Quiet không hay hơn à, sao mấy người không chịu chèo?
CP áo ngủ thì có gì tốt?
Chỉ là…
Gối lên vai ngủ thôi mà.
Vệ Kiêu đặt điện thoại xuống, hỏi Bạch Tài: “Khi chúng ta xuống sân bay thì có gặp fan không?”
Bạch Tài đang bận rộn: “Tất nhiên rồi, độ nổi tiếng của FTW thế nào mày còn không biết sao?”
Vệ Kiêu gật gật đầu: “Được.”
Fan khóa này quá tệ, cậu phải cho bọn họ thấy thế nào mới là hành động đúng.
Chèo cái CP áo ngủ làm gì, nếu mà A Thụy chơi gay với Tòng Dật thì con cũng đã đủ lớn để đi mua xì dầu rồi!
Đều là hint fake, sao lại không ăn hint của cậu với Close!
Như Bạch Tài đã nói, độ nổi tiếng của FTW rất cao.
Bọn họ vừa tới sân bay, đã có không ít fan chạy tới xin chữ ký.
Có một em gái nhìn thấy Vệ Kiêu, hai mắt sáng lên: “Chào, chào cậu…”
Vệ Kiêu mỉm cười: “Chào cậu”
Em gai hai má đỏ chót: “Xin hỏi, cậu là Quiet sao?”
Vệ Kiêu: “Ừ.”
Xung quanh có tiếng hít khí, không vì cái gì khác, khuôn mặt của Vệ Kiêu rất gây chú ý.
Đặc biệt là dáng vẻ mỉm cười lười biếng này, làm cho người ta tim đập loạn nhịp.
Tuy rằng có người hâm mộ, dù sao tuyển thủ cũng không phải là ngôi sao, mọi người không ai sẽ làm chậm trễ chuyến đi của tuyển thủ, sau khi xin chữ ký, bọn họ sẽ không ở lại đây, đương nhiên bọn họ vẫn lén lút theo dõi, muốn chờ idol qua cửa kiểm tra anh ninh.
Khi đi qua cửa kiểm tra an ninh, Vệ Kiêu bỗng nhiên kêu lên: “Đội trưởng.”
Lục Phong đang đi phía trước nói chuyện với trợ lý, quay đầu lại: “Hả?”
Vệ Kiêu đi tới: “Kể anh nghe cái này nè”
Lục Phong dừng bước lại: “Chuyện gì…”
Hắn còn chưa nói xong, thiếu niên bỗng tới gần, hơi thở ấm áp phả vào tai, giọng nói trầm thấp đập vào tai hắn: “Đừng nhúc nhích.”
Lục Phong: “…”
Vệ Kiêu cong môi, lặng lẽ nói với hắn: “Sắp xong rồi.”
Lục Phong còn chưa kịp nói gì, Vệ Kiêu đã rời đi, cậu chớp mắt nhìn Lục Phong: “Được rồi.”
Lục Phong nhìn cậu chằm chằm.
Vệ Kiêu từ phía sau đẩy nhẹ hắn một chút: Đi đi, qua cổng kiểm tra an ninh!”
Fighting các chị gái, tui chờ ảnh của mấy chị!
Mãi đến khi vào phòng nghỉ, Vệ Kiêu mới giải thích với Lục Phong: “Em mới vào đội còn chưa nổi lắm nên muốn ké chút fame từ đội trưởng chút thôi”
Mọi người FTW chứng kiến toàn bộ quá trình: “… …”
Vệ Kiêu nhìn về phía Hạng Lục: “Đúng không anh Lục, các đội khác đều rất chiều lòng fan, chúng ta cũng phải như vậy thôi”
Quản lý Hạng đậu đổ đầy mồ hôi: “Đúng, đúng vậy.”
Một tuyển thủ chịu hợp tác như vậy, anh Lục nhìn khắp giới Vinh Quang cũng chỉ thấy trường hợp này!
Lục Phong nhìn Vệ Kiêu một cái.
Vệ Kiêu nũng nịu: “Có phải không đội trưởng ~”
Lục Phong nắm vạt áo của cậu, kéo lại gần.
Vệ Kiêu: “!”
Nhìn cận cảnh khuôn mặt này, lực sát thương rất lớn!
Lục Phong: “Chụp ảnh.”
Lão Bạch: “… … … … … …” Đệt!
Một tiếng ‘tách’ vang lên.
Lục Phong thả Vệ Kiêu ra.
Vệ Kiêu vỗ vỗ ngực: “Đội trưởng của em thật lợi hại”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xin Chào - Ta Đây Là Nữ Phụ
2. Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi
3. Cứ Để Tình Yêu Rơi Tự Do
4. Tần Cảnh Ký
=====================================
May mà cậu không phải con gái, nếu mà là nữ, e là chỉ chịu gả cho mình hắn!
Sau mười phút, weibo bùng nổ.
Đầu tiên là Weibo của Quái Đế đăng một bức ảnh do fan chụp.
Là ảnh ở sân bay, đại ma vương mặt lạnh quay đầu lại, một thiếu niên tóc đen da trắng đi tới gần hắn, không biết ghé vào lỗ tai hắn nói cái gì.
Thiếu niên mặt mày tuấn tú, khóe miệng nhếch nụ cười nhàn nhạt, hàng mi dài ẩn ẩn ý cười.
Close quay mặt sang một bên, chiếc cổ mảnh khảnh được che dấu dưới cổ áo chỉnh tề, trên nền đồng phục đội đen sẫm nước da trở nên trắng hơn, đôi tai có chút đỏ lên.
Nội dung weibo là dòng chữ do anh Cải tự giận mình gõ ra: CP trầm cảm, rõ chưa