Vinh Quang [ESPORT]

Chương 33: Có phải rất nhiều người đẩy thuyền tôi với Close không? CP có nổi tiếng không?




Vệ Kiêu không quan tâm bình luận nói cái gì, cậu nhìn Lục Phong, ánh mắt y hệt Đậu Tương khi thấy xương.

Vệ Kiêu: “Thêm một trận nữa đi, đây chỉ mới là khởi động thôi mà”

Lục Phong không hề bị lay động: “Mấy giờ rồi?”

Livestream bắt đầu vào 8 rưỡi, Vệ Kiêu solo nhiều trận như vậy, bây giờ đã sắp 12 giờ rồi.

Vệ Kiêu nói ra thời gian, thuận tiện bổ sung: “Đánh tiếp đi mà, đêm vẫn còn dài!”

Bạch Tài: “…”

Vẫn là đội trưởng sáng suốt, tắt live rất đúng giờ, nếu cứ tiếp tục phát sóng thế này, với cái miệng của Vệ Kiêu thì sau này sẽ bị cấm livestream mất!

Lục Phong đứng lên nói: “Được rồi, cũng nên đi nghỉ sơm thôi”

Vệ Kiêu cũng đứng dậy theo: “Đội trưởng!”

Không nỡ chút nào.

Lục Phong nhìn cậu: “Lấy được giải quán quân rồi à?”

Vệ Kiêu: “…”

“Đi nghỉ sớm đi” Lục Phong bỏ lại câu nói này rồi đi ra khỏi phòng huấn luyện.

Vệ Kiêu ủ rũ ngã vào ghế tựa, toàn bộ tinh lực đều bị lấy đi.

Nhóc Ninh trẻ người non dạ, lại gần hỏi Vệ Kiêu: “Anh Kiêu, đội trưởng nói vậy là có ý gì thế?”

Chơi một trận và lấy giải quán quân có liên hệ gì với nhau sao?

Cậu ta hơi căng thẳng!

Vệ Kiêu uể oải nói: “Đội trưởng đồng ý với anh…”

Ninh Triết Hàm: “Hả?”

Vệ Kiêu: “Nếu như chúng ta lấy được cúp vô địch thế giới thì anh chơi ổng bao lâu cũng được” Củ cà rốt này vừa to vừa thơm, nhưng mà cách cậu xa quá.

Những người chưa kịp trốn ra khỏi phòng: “…Đệt!”

Lòng hiếu kì của nhóc Ninh bị dập tắt, cậu cả kinh nói: “Cái gì, cái gì cơ?!”

Vệ Kiêu từ từ ngồi thẳng dậy, lật xem lịch và nói: “Khi nào chúng ta mới bắt đầu thi đấu vậy? Tại sao các mùa giải thường vẫn chưa bắt đầu? Thắng một trận là được đấu 3 tiếng, hình như chúng ta phải thi đấu tuần hoàn nhỉ, ba năm trước FTW thắng 16 trận liên tiếp phải không? Lần này chúng ta cố gắng một chút, thắng luôn 16 trận đi, thắng 1 trận 3 tiếng, 16 trận là 48 tiếng…Cộng thêm cả thi đấu quý sau…”

Vệ Kiêu Kiêu không hổ là người được 134 điểm môn toán, tính toán rất nhanh đã có kết quả: “Nếu như chúng ta toàn thắng thi đấu trong nước, tôi và đội trưởng có thể solo 178 giờ!”

Mọi người ở FTW: “… … …”

Thằng nhóc này tỉnh lại đi! Cái gì mà toàn thắng thi đấu trong nước! Cậu chưa ngủ mà đã bắt đầu mơ rồi à!

Bạch Tài cảm thấy sợ hàng này rồi: “Ý mày là nếu chúng ta giành được cúp thì mày muốn solo với đội trưởng bao lâu cũng được?”

Vệ Kiêu gật đầu: “Đúng vậy.”

Bạch Tài đau tim: Đm, nói rõ ràng chút thì mày chết à!

Hạng Lục đã biết được sự thật, anh ta đã tận mắt chứng kiến ​​cảnh ký kết và cảm nhận được khả năng gây sát thương của Vệ Kiêu, đang có ý định xin nghỉ việc: “Bây giờ cũng không còn sớm rồi, đừng huấn luyện muộn quá, vài ngày nữa sẽ bắt đầu huấn luyện chính thức”

Thần Phong cũng không ở lại chỗ này nữa: “Tôi đi ngủ”

Thang Thần theo sát phía sau: “Tôi cũng thế!”

Việt Văn Nhạc cầm lấy khoai tây chiên hỏi Ninh Triết Hàm: “Đấu đôi không?”

Nhóc Ninh vẫn đang còn hoang mang: “Hả, à, được!”

Hai người đi đến phòng huấn luyện đôi, yên tĩnh, thoải mái, lỗ tai không bị tra tấn!

Trong cái phòng huấn luyện to lớn chỉ còn lại Bạch Tài và Vệ Kiêu.

Vệ Kiêu lòng ngứa ngáy: “Lão Bạch, mày xem nếu bây giờ tao lên lầu tìm đội trưởng, ổng…”

Bạch Tài hận, hận chính mình nhẹ dạ, đáng lẽ phải chạy từ trước rồi, không nên quan tâm đến tên súc vật này: “Thắng trận thi đấu nào chưa? Thắng thi đấu quý sau chưa? Giành giải quán quân chưa?”

Vệ Kiêu: “…”

Bạch Tài nắm được nhược điểm của cậu: “Chưa đạt được cái gì mà dám quấy rầy đội trưởng đòi solo à!”

“Ài,…” Vệ Kiêu bị chọt trúng tim đen, ngồi phịa xuống ghế.

Như Vệ Kiêu đã nói, đêm còn dài, bọn họ không phải Close, không ngủ được.

Bạch Tài: “Đấu đôi không?”

Vệ Kiêu buồn bực ngán ngẩm: “Thôi được…”

Giọng điệu chán nản không hề che giấu!



Chơi suốt hai tiếng, Vệ Kiêu nói: “Lão Bạch, không phải tao không muốn chơi với mày, nhưng mà…”

Bạch Tài: “…”

Vệ Kiêu: “Sau khi được ăn một bữa tiệc xa hoa, tao không nuốt nổi nước luộc rau cải như mày”

Bạch Tài phẫn nộ đến muốn đập bàn phím, nhưng nhớ đến bộ bàn phím phiên bản limited của mình, là tính mạng của bản thân, chỉ có thể vỗ lên bàn: “Vệ Kiêu!!!”

Vệ Kiêu ngáp một cái.

Anh Cải không muốn quan tâm đến cái tên vô liêm sỉ này nữa: “Mày cút điiii!”

Vệ Kiêu cút luôn, về ôm Đậu Tương ngủ ngon lành.

Nói cũng lạ, đây là lần đầu tiên cậu đến FTW, lần đầu ngủ trên chiếc giường này.

Về lý thuyết thì cậu sẽ không thích ứng được, nhưng ngay khoảnh khắc ngã xuống giường kia.

Vệ Kiêu cảm thấy tất cả đều vừa đúng.

Phòng ngủ vừa đúng, nệm giường vừa đúng, ngay cả không khí cũng vừa đúng.

Cậu thích FTW.

Yêu tất cả mọi thứ ở đây.

Một đêm không mộng, chỉ có nụ cười trên miệng thiếu niên.

Vào ngày thứ hai, tin nhắn của Quái Đế bùng nổ.

Bạch Tài tỉnh dậy trước 2 tiếng, ở trên giường ôm điện thoại di động đến 12 giờ trưa mới xem hết…

Buổi ra mắt của Vệ Kiêu, không chỉ là giật kíp nổ của giới Vinh Quang, còn lan đến cả hội hủ trong giới.

Vốn là hai năm qua các em gái đã có rất nhiều CP, bây giờ Vệ Kiêu đột nhiên xuất hiện, giống như trời ban cho cái nồi to, muốn hầm với ai cũng được.

Tất nhiên…

Trong tất cả các tin nhắn, CP có số lượng nhiều nhất, chất lượng cao nhất và đẳng cấp nhất thuộc về Close x Quiet.

Là tổng công của giới Vinh Quang, CP của Close có thể xếp hàng ba vòng quanh thành phố, Quiet chỉ nhờ vào một lần livestream dọn đường đi lên rất có…thiên phú dị bẩm!

Bạch Tài vừa xem vừa thấy sầu, sầu đến mức muốn khóa tài khoản.

Quái Đế cậu ta có quy tắc là, chỉ đẩy CP giả, nếu có chút liên quan gì thì có đánh chết cậu ta cũng không dính dáng đến.

Làm trai thẳng bán hủ, chọc cho các em gái vui vẻ, cho nên đừng đi quăng cái cảm giác chân tình đó khắp nơi, nếu không có chuyện gì xảy ra thì cũng chỉ trách bản thân thôi.

Nhưng… Bạch Tài hành nghề lâu như vậy, chưa bao giờ gặp được cảm giác chân tình.

Close X Quiet …

Với sự hiểu biết của Bạch Tài đối với Vệ Kiêu, tên súc vật kia tám, chín phần mười là không có ý gì cả.

Có một loại sinh vật mà cậu ta không biết vừa không phải dị tính vừa không phải đồng tính!

Trong đầu tên nhóc kia chắc chắn không có dây thần kinh yêu đương!

Nhìn người thì 19 tuổi rồi, nhưng kinh nghiệm yêu đương chắc chắn chỉ bằng mấy đứa 5,6 tuổi——

Yêu là gì zợ? Có vui hơn solo không!

Sợ là trong đầu Vệ Kiêu chỉ toàn là câu nói này.

Quiet thì không sao rồi, còn phía đội trưởng thì sao?

Bạch Tài không dám chắc.

Ở trong đội lâu như vậy, cậu ta càng không hiểu Lục Phong.

Tuy nói thi đấu điện tử không rảnh yêu đương, nhưng với điều kiện của Lục Phong, chỉ cần muốn tìm đối tượng, tất cả đều xuất hiện như tre già măng mọc, sao mà không có được?

Nhưng Lục Phong đã 21 tuổi, không hề có một đối tượng mờ ám nào cả.

À… CP trên tường weibo Quái Đế không tính.

Nếu nói xu hướng tình dục của Lục Phong là nam, xung quanh hắn có vô số đàn ông ưu tú, nhưng chưa bao giờ thấy hắn để ý đến họ.

Chỉ có Vệ Kiêu.

Hai năm trước thả cậu đi, hai năm sau lại cưng chiều cậu.

Có thể thấy được, nhóc điên Vệ gia nhập FTW, chỉ có thể điên hơn.

Cái tên này nếu không ai quản thì phá lên trời luôn, có người che chở nữa, có khi chọc thủng trời!

Mà cho dù nói đội trưởng có ý gì đó với lão Vệ, thì cũng có điểm không giống lắm…

Vệ Kiêu đủ ưu tú để được người khác đánh giá cao.

Một tuyển thủ có thiên phú như vậy, dù ở góc độ người phụ trách đội, đội trưởng hay là đàn anh, hắn đều có lý do để cưng chiều cậu.

Ài…

Bạch Tài lắc đầu một cái, cảm thấy có khả năng mình bị Vệ Kiêu gạt rồi.

Dưới mấy lời nói đen tối của cậu, tình anh em trong sáng đã bị biến chất rồi!

Hơn nữa, lão Bạch quanh năm đắm chìm trong đó, đôi mắt mờ từ trước rồi, có khi là mắt hủ thấy người ta gay rồi!

Vậy có nên đăng bài này không?

Không đăng thì lại đánh rắn động cỏ.

Đăng…

Lương tâm của Quái Đế luôn là đồ giả.

“Lão Bạch!” Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Bạch Tài mở cửa, nhìn thấy Vệ Kiêu đang cầm cốc nước trái cây uống: “Mới sáng sớm đã gọi hồn người ta rồi!”

Hình như Vệ Kiêu đã dậy từ sớm, thúc giục cậu ta: “Mau đi ăn cơm, cơm trưa rất phong phú đó! Còn có nước ép trái cây tươi, haizz, dưa hấu ăn ngon thật, sao trên đời này có loại quả ngon như thế cơ chứ!”

Bạch Tài cùng cậu đi xuống: “Sao mày dậy sơm thế?”

Tuy bây giờ đã 12 giờ rồi, nhưng với cái đồng hồ sinh học của Vệ Kiêu thì chưa đến 2 giờ chiều thì chưa chắc đã thấy cậu.

Vệ Kiêu thở dài: “Tao còn tưởng chim dậy sớm có solo ăn, ai ngờ trong mắt đội trưởng chỉ có con chó đáng chết kia!”

Đồng hồ sinh học của Lục Phong khác với bọn họ, hắn bảy rưỡi đã rời giường chạy bộ sáng, rất kiên trì, Vệ Kiêu đang muốn thừa dịp không có ai, kiếm chút lợi ích, kết quả trong mắt Lục Phong chỉ có Đậu Tương, không hề để ý cậu chút nào!

Lúc trưa, cậu lượn qua lượn lại trước mặt hắn, điên cuồng ám chỉ, nhưng đáng tiếc không được đáp lại!

Đậu Tương quá phiền phức!

Bạch Tài trợn mắt nhìn cậu: “Mày cố chấp thật!”

Vệ Kiêu: “Mọi nỗ lực sẽ được đền đáp thôi, lỡ đâu đội trưởng bị tao làm cảm động thì sao.”

Thi đấu chính thức còn lâu mới bắt đầu, cậu vội muốn chết!

Bạch Tài nghĩ đến chuyện đang băn khoăn trong lòng, hỏi thẳng chính chủ: “Buổi livestream hôm qua của mày nổi lắm đấy”



Vệ Kiêu uống nước dưa hấu, không có chút nào bất ngờ: “Đó là điều tất nhiên”

Bạch Tài liếc cậu một cái: “Tin nhắn của tao sắp quá tải luôn rồi”

Vệ Kiêu đã hiểu, mắt sáng lên, hỏi: “Thế nào? Có phải rất nhiều người đẩy thuyền tao với Close không? CP có tên chưa? Mau kể tao nghe xem nào!”

Bạch Tài: “… … …”

Cậu ta hối hận rồi, sao mình lại ngu dại đi hỏi vị ‘chính chủ’ này vậy!

Bạch Tài đưa di động cho cậu tụ xem.

Vệ Kiêu đọc nhanh như gió, thấy được không ít tên CP: “CP muốn nữa là cái quỷ gì thế?”

Sau đó Vệ Kiêu thấy một đoạn video ngắn bên dưới, là đoạn ngắn cuối cùng trong buổi phát sóng trực tiếp của cậu, có người còn tri kỉ thêm phụ đề cho lời cậu nói —— Muốn nữa, đội trưởng em vẫn còn muốn!

Vệ Kiêu nghĩ một hồi, chớp chớp mắt: “Đoạn solo đâu rồi?”

Bạch Tài: “Livestream bị tắt quá đúng lúc, bị cắt ghép”

Vệ Kiêu khen: “Đội trưởng thật cơ trí, như thế độ nổi tiếng sẽ cao hơn!”

Bạch Tài: “… …”

Được rồi, ngài thích thì tốt!

Vệ Kiêu tiếp tục “chọn” tên CP: “CP 89?”

Bạch Tài giải thích cho cậu: “Mày ra 8 lần hồ quang, đội trưởng 9 lần”

Vệ Kiêu đã hiểu: “Ồ ồ ồ, cái này không được, quá hạn chế, sau này tao chắc chắn sẽ dùng được 9 lần hồ quang mà!”

Bạch Tài: “…” Được được được, ngài nói gì cũng đều đúng.

Vệ Kiêu: “CP Song bóng đêm?”

Bạch Tài: “Hai người đều dùng đạo tặc bóng đêm”

Vệ Kiêu bác bỏ: “Nghe không hay”

Bạch Tài trợn trắng mắt.

Vệ Kiêu: “CP Ma vương?”

Bạch Tài: “Ừ, ý là đại ma vương và tiểu ma vương của FTW chúng ta”

Cái này cũng được, anh Cải cảm thấy cái tên CP cũng hay, đù, cậu ta đã bị thằng Vệ điên làm ô nhiễm rồi, tự nhiên hứng thú với mấy chuyện này!

Vệ Kiêu vẫn không hài lòng: “Vì sao tao lại là tiểu ma vương? Tao cũng lớn mà!”

Bạch Tài: “…”

Đậu xanh rau má nhà mày chứ! Mày nói tiếng người thì sẽ chết à!

Sau khi xem đi xem lại mấy cái tên CP, Vệ Kiêu tổng kết nói: “Không vội, để tao gửi cho họ mấy tài liệu để lấy linh cảm!”

Bước chân Bạch Tài lảo đảo, suýt ngã xuống cầu thang: “Hả?”

Vệ Kiêu: “Tin tao đi, chắc chắn sẽ kích thích được linh cảm!”

Bạch Tài muốn chết, mau tỉnh lại đi các em gái, vị mà các em đang đẩy thuyền này có độc đó!

Sau khi nháo với Vệ Kiêu một hồi, Bạch Tài cũng nghĩ thông suốt.

Kệ mẹ nó, hàng này ngu như vậy, không biết lúc nào mới tỉnh ngộ được.

Chờ đến khi tỉnh ngộ, cậu ta sẽ đạp toàn bộ mấy bài đăng đó vào mặt nó, để xem có khóc hay không.

Đệt, nghĩ đến lúc đó sảng khoái làm sao!

Bạch Tài quyết định đăng bài, cùng lắm thì ăn không nói có!

Chỉ sợ định kiến đã ăn sâu, không bằng dùng phương pháp ngược, chờ khi lộ ra mọi người đỡ ngạc nhiên!

Ngày hôm qua phát sóng trực tiếp, không chỉ náo động gần như cả giới, các chiến đội lớn hôm nay cũng dành ra một buổi chiều để xem lại trận đấu.

Đặc biệt là những tuyển thủ tham dự solo, bị huấn luyện viên bắt ngồi xem suốt 3 tiếng.

Ở giải đấu đơn, Close làm chủ toàn bộ đâu trường Vinh Quang, các câu lạc bộ không có hứng thú với solo lắm, thậm chí nhiều đội đã bỏ qua luôn hạng mục này, tập trung vào giải đấu đôi và đấu đội.

3U chính là một trong số đó.

Mùa giải trước, A Thụy cùng Tòng Dật giành được huy chương đồng thế giới, làm danh tiếng của 3U vang xa, chi phí quảng cáo năm nay đã tăng gấp ba.

Tuyển thủ nổi tiếng có giá trị thương mại như vậy, vì thế mới được người người tranh mua.

Cũng có nhiều câu lạc bộ, bởi vì bỏ mất ‘Nhân tài’ Vệ Kiêu này mà tiếc đứt ruột!

Vị Quiet này, đâu chỉ là tuyển thủ nổi tiếng, mà còn là một thiên tài thương mại!

Lợi nhuận kiếm được trong một ngày cũng bằng phí kí hợp đồng nửa năm của cậu!

Không chỉ các CLB lớn trong nước xem lại trận đấu, ngay cả các khu thi đấu nước ngoài cũng chú ý đến.

Bắc Mỹ.

Trụ sở L&P.

Lão G mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế tựa, nghe đội trưởng nó tiếng hàn với đồng đội cũ.

Marshal thật giỏi, thành thạo tám ngôn ngữ, nói rất lưu loát.

Bọn họ vừa mới đấu tập xong với Pro, thắng hai trong ba hiệp, tuy L&P thắng suýt sao một trận, lão G luôn cảm thấy rằng Pro chưa thi đấu hết sức.

Kim Sung Hyun rõ ràng đang dùng bọn họ để luyện quân, đội hình ván cuối cùng kia, nếu Pro kéo dài thêm chút thời gian nữa, ai thắng ai thua thì vẫn chưa chắc.

Sau khi Nguyên Trạch hẹn thời gian đấu tập cùng Kim Sung Hyun, nói: “FTW mới kí được với một bạn nhỏ rất thú vị!”

Kim Sung Hyun bằng tiếng trung: “Ninh Triết Hàm?”

Nguyên Trạch: “Không, là một người khác”

Kim Sung Hyun nghĩ một hồi: “Lão thang giải nghệ, tìm một người đi đường trên khác?”

Nguyên Trạch nở nụ cười: “Nói chung cậu rất nhanh sẽ gặp được thôi”

Kim Sung Hyun khá hứng thú: “Tên là gì, tôi tra chút”

Nguyên Trạch ngay lập tức nói: “Chờ chút, tôi gửi cho cậu cái video”

Anh đang có video buổi livestream của Vệ Kiêu, gửi qua cho Kim Sung Hyun.

Sau 2 tiếng, Kim Sung Hyun: “Ha ha.”

Nguyên Trạch hơi hồi hộp.

Kim Sung Hyun: “Trận đấu gần cuối là của cậu với Close đúng không?”

Nguyên Trạch trừng mắt về phía Gary, lão G hoang mang: “Sao thế?”

Đúng là không nên tin tưởng tên này, nhờ cát ghép video một chút, thế là cắt thành thế này luôn à?



Kim Sung Hyun không khách khí chút nào: “Ba năm trước có người từng nói, nếu tôi mà solo với tiểu Lục Phong, tôi cmn sẽ phát sóng ăn shit…”

Nguyên Trạch: “… … Đệt!”

Kim Sung Hyun quay sang hỏi Gary, “GG, L&P có tham gia kì đặc huấn trong hai ngày nữa không?”

Gary là fan em trai của Kim Sung Hyun, chỉ nghe hắn hô to: “Có đi”

Kim Sung Hyun liền nói với Nguyên Trạch: “Người anh em, chờ cậu ở kì đặc huấn ăn shit”

Nguyên Trạch: “Cút!”

Sau khi dừng cuộc gọi, Kim Sung Hyun nhìn chằm chằm vào hai đạo tặc bóng đêm trên màn hình.

Đây là trận cuối cùng khi phát sóng, Close vs Quiet.

Anh nở nụ cười, nốt ruồi lệ dưới mắt bị chín lần hồ quang phản chiếu rất nổi bật: “Thật thú vị”

ADC đệ nhất Vinh Quang, thích nhất là vị trí đi rừng.

Không phải anh thích chơi đi rừng, mà là thích ngược người chơi đi rừng khác.

Trong cơ chế cân bằng của trò chơi, đạo tặc khắc xạ thủ, nhưng xạ thủ của Kim Sung Hyun, chuyên khắc đạo tặc.

Trụ sở FTW.

Thần Phong do dự nói: “Đội ngũ hoàn toàn chưa rèn luyện gì, có thể tham gia kì đặc huấn sao?”

Thang Thần tùy tiện nói: “Sợ cái gì, đặc huấn cũng là đang huấn luyện cho thi đấu mà”

Thần Phong lạnh lùng nhìn anh ta: “À, bị đánh cho tự kỉ, chờ thi đấu trong nước bắt đầu, trở về chờ chết?”

Thang Thần gãi gãi sau đầu: “Đâu đến nỗi đấy…”

Thần Phong vứt văn kiện trước mặt anh ta: “Cậu nhìn vào danh sách năm nay đi!”

Đặc huấn mùa đông là một dự án mới được bổ sung trong những năm gần đây của Vinh Quang.

Ban tổ chức thi đấu mời các đội hạt giống ở 16 khu thi đấu tập huấn trong 15 ngày, là màn khởi động trước khi thi đấu rất phù hợp.

Đây là cơ hội rèn luyện tuyệt vời nhất là đối với các khu thi đấu đang sa sút.

Tất cả các chiến đội ở 16 khu thi đấu đều được đăng kí tham gia.

Khi mới tổ chức năm đầu tiên đã có gần trăm đội đăng ký, kết quả là trại huấn luyện năm đó thật bi thảm, một số đội non tuổi nghề đã trực tiếp bị bạo hành đến mức tinh thần xuống dốc, thi đấu trong nước thất bại hoàn toàn, cuối cùng thành tích ảm đạm, hiu quạnh.

Ở năm thứ hai, mọi người đều thông minh hơn, đặc biệt là những đội mới nạp thêm thành viên, về cơ bản họ sẽ không đăng ký, suy cho cùng tâm lý của các tuyển thủ mới không tốt, cho nên trước khi bị dân lành nghề đánh ngu người, tốt hơn là nên đi từng bước, duy trì trạng thái là quan trọng nhất.

Cho tới bây giờ, tập huấn mùa đông đã trở thành một danh từ riêng cho các đội mạnh.

Dù sao thì bọn họ cũng phải sắp xếp lịch đấu tập, sao không tập hợp lại mà đấu với nhau, như thế sẽ hiệu quả hơn.

Năm ngoái FTW không tham gia, nhưng năm nay…

Lục Phong nói: “Chúng ta đi.”

Thần Phong đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn là lo lắng: “Tuy nói nhóc điên Vệ không sợ gì, nhưng nhóc Ninh với lão Việt thì sao…”

Việt Văn Nhạc tuy đã trải qua một mùa giải, nhưng trước mặt một đám cáo già, cậu ta không là gì cả, đợt huấn luyện đặc biệt này, ngay cả cấp bậc như Kim Sung Hyun cũng sẽ tham gia…

Tuy nói đều là tuyển thủ chuyên nghiệp, đều là ADC, nhưng Thần Phong chắc chắn rằng ——

Trước mặt Kim Sung Hyun, mũi tên của Việt Văn Nhạc giống như tăm trúc, không hề có lực sát thương.

Lục Phong nói: “Trốn không thoát.”

Thần Phong khuyên hắn: “Ít nhất cũng cho bọn họ một chút thời gian…”

Nghiêm túc tập huấn trong nước, chờ thi đấu trong nước xong, đội ngũ đã được rèn luyện tốt, lúc đó rồi đi đối mặt với đám cầm thú, dù sao … cũng không đến mức quá thảm.

Lục Phong nhìn về phía Thần Phong: “Nếu như bọn họ sống sót qua khóa huấn luyện đặc biệt mùa đông, thi đấu trong nước chắc sẽ không còn vấn đề gì cả đúng không?”

Thần Phong: “!”

Lục Phong đưa ra quyết định: “Đăng ký đi!”

Huấn luyện đặc biệt Mùa Đông của Vinh Quang, 18 đội đã đăng ký, mỗi đội đều giành chức vô địch và á quân của giải nào đó, tất cả đều là dân nhiều tiền.

Chưa kể tốp 4 thế giới năm ngoái, không ai trong số họ không nằm trong danh sách huấn luyện đặc biệt.

Khi Vệ Kiêu nghe đến vụ đặc huấn, đôi mắt sáng như tuyết: “Đó có phải là—— tuyển thủ toàn cầu tụ tập lại trong 15 ngày để tập luyện không kể ngày đêm?”

Mọi người ở FTW: “…”

Vốn dĩ mọi người xem xong cái danh sách các đội tham gia đặc huấn thì đang hoang mang, bây giờ…

Sợ cái rắm á!

Nên sợ là các đội nước ngoài tham gia đặc huấn, họ có lẽ không biết sẽ có một con quái vật nhỏ khủng khiếp xuất hiện trong kì đặc huấn này!