Chương 91: Thủy Thần Kích
"Không sai! Đây chính là Thủy Thần Kích. Binh khí của Thủy Đế". Lão Phong trận sư lên tiếng đáp.
"Cái gì? Thủy Đế? Người bên trong là Thủy Đế" cả bọn giật mình kinh hô.
Người khác có lẽ không biết nhưng ở đây là tộc trưởng các đại tộc, dĩ nhiên là đã từng nghe qua một ít truyền thuyết về hắn. Tuy không quá tường tận nhưng cũng đủ để bọn họ sợ hãi. Đây là một kẻ điên tàn nhẫn, là tai họa của Bách Việt thời đại đó. Người này mạnh mẽ vô cùng, không hề có đối thủ, lại tàn bạo, hiếu sát, độc ác, vô tình, không từ thủ đoạn,... toàn là những từ ngữ dành cho hạng người cùng hung cực ác.
Ai nấy bất giác đổ mồ hôi lạnh, không ngờ vị kia mà họ đi tìm lại là người này. Nếu lúc trước biết hắn là Thủy Đế, cho thêm mười lá gan nữa cũng không kẻ nào dám bén mảng tới đây.
"Các ngươi không biết hắn là Thủy Đế?" Lần này đến lượt lão phong trận sư kinh ngạc. Lão vỗ trán bất lực, đúng là điếc không sợ sấm.
"Bọn ta chỉ nghe nói nơi đây có thể là nơi ở của một đại nhân vật, một người cực kỳ mạnh mẽ đã ẩn cư từ lâu. Nhưng lại hoàn toàn không biết người này là ai. Dù sao Bách Việt cũng đang gặp đại nạn sinh tử tồn vong. Không còn cách nào khác nên đành thử vận may. Lúc trước bọn ta cũng từng tính toán qua, thầm nghĩ dù có nguy hiểm nhưng có lẽ cũng không đến mức..."
"Hừ!!! Một lũ khốn kh·iếp các ngươi. Cái gì cũng không biết lại đi làm bừa. Cũng may..." Nói đến đây lão liền dừng lại, nhìn về phía Thủy Thần Kích rồi tiếp, "Các ngươi định như thế nào?"
Hoàng Nhân chắp tay, khiêm tốn thỉnh giáo:
"Lúc đầu, chúng ta định làm theo lời vị... Thủy Đế, đem nó đến biên giới. Nhưng bây giờ... xin tiền bối chỉ điểm!!"
Dính dáng đến Thủy Đế, quả thật không ai dám làm bừa. Lão phong trận sư ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp:
"Thủy Đế năm xưa cũng là một anh hùng, tuy từng phạm sai lầm nhưng cũng không thể trách hắn hoàn toàn. Hơn nữa vào lúc khẩn yếu hắn cũng đã tỉnh lại, không ngần ngại phong ấn chính mình. Thời gian dài như vậy, hẳn tình trạng của hắn cũng đã tốt lên. Nếu hắn đã giao cho các ngươi Thủy Thần Kích, có lẽ nên làm theo lời hắn".
"Nhưng mà... có nguy hiểm gì không?"
"Hừ!!! Tưởng các ngươi gan dạ cùng mình, dám lừa gạt cả lão. Không ngờ lại nhát như thỏ đế. Được rồi! Để ta xem một chút!"
Lão trịnh trọng nhận lấy Thủy Thần Kích từ tay Hoàng Nhân. Một cảm giác khó tả liền dâng lên trong lòng, lão như đang tiếp xúc với một con hung thú thời viễn cổ từng cắn nuốt ngàn vạn sinh linh, sát khí cực kỳ nồng đậm.
Bọn người Hoàng Nhân im lặng quan sát, có lẽ do tu vi còn thấp nên lúc bọn hắn chạm vào Thần Kích không hề có cảm giác như lão nhân bây giờ.
Từ đầu ngón tay lão phong trận sư, từng tia ánh sáng vàng mang theo ký hiệu thần bí xuất hiện, chảy xuôi theo thân kích. Lão nhắm mắt lại cảm nghiệm điều dị thường của thanh v·ũ k·hí. Dù không phải là luyện khí sư, nhưng với trình độ phong trận của mình, lão cũng có thể dễ dàng xem xét huyền cơ bên trong.
Qua chừng uống cạn chén trà, lão phong trận sư mở mắt, trao Thủy Thần Kích lại cho Hoàng Nhân rồi nói:
"Thứ này quả nhiên là Đế khí, nhưng khí linh bên trong đã ngủ say. Muốn đánh thức nó cần có ngoại lực tác động mạnh. Bọn Yêu linh bên kia biên giới thực lực hẳn là đủ để kích thích nó. Chỉ cần đến gần, khí tức của chúng phát ra sẽ làm khí linh thức tỉnh. Hoàn toàn có khả năng trấn áp bọn chúng".
"Như vậy chúng ta xin phép..." Hoàng Nhân không dám nói hết câu, chờ phản ứng của lão nhân.
Lão phong trận sư liếc xéo hắn:
"Hừ!!! Chuyện các ngươi vừa làm phải tính thế nào?"
"Kính xin tiền bối lượng thứ cho mạo phạm lúc trước! Chúng vãn bối cũng là bất đắc dĩ, không còn cách nào khác" tộc trưởng họ Đinh nhã nhặn chắp tay.
Lão phong trận sư có ấn tượng rất tốt với người này, lão khoát tay:
"Ta cũng không hẹp hòi như vậy đâu. Dù sao các ngươi cũng lo nghĩ cho Bách Việt, nhưng phải nhắc nhở các ngươi, nơi không được vào tuyệt đối không thể vào. Danh xưng cấm địa không phải là nói chơi, chỉ cần không cẩn thận, mạng các ngươi là nhỏ, toàn bộ Bách Việt này cũng có khả năng tan tành. Hơn nữa..." nói đến đây lão dừng lại không nói tiếp.
"Tiền bối còn gì xin chỉ dạy?" tộc trưởng họ Đinh thúc giục.
Lão nhân nhìn mọi người một vòng, rồi thần bí đáp:
"Bách Việt không phải yếu kém như các ngươi nghĩ đâu. Những kẻ chọc vào đều đã chán sống hết rồi!"
Lời này tuy ít nhưng ý lại nhiều làm mọi người chấn động. Dù có nhiều thắc mắc nhưng họ biết chuyện này không thể hỏi nhiều.
"Các ngươi đi đi! Đến gần bọn Yêu Linh kia, Thần Kích tự có phản ứng. Ta sẽ đưa các ngươi một đoạn!". Lão phong trận sư lên tiếng.
Lão phất tay áo, đám người Hoàng Nhân không kịp phản ứng đã biến mất tăm hơi.
Ánh mắt của lão nhân thâm thúy, nhìn chăm chăm vào pháp trận, tự nói:
"Thủy Đế muốn xuất thế sao? Thế giới này không còn là thời đại của ngươi nữa rồi!"
...
Nửa tháng sau, trong một khu rừng rậm cách Lạng Sơn không biết bao nhiêu cây số, đám người Hoàng Nhân đang nghỉ chân bàn luận.
"Qua khỏi khu rừng này là đến Tây Sơn Yên Bái!"
"Chúng ta có nên thông báo cho tộc trưởng Dương Việt không?"
"Cái này... có lẽ không cần" Hoàng Nhân có chút khó xử đáp.
"Hừ!" Lê thị, nữ tộc trưởng Mân Việt hừ lạnh, bất mãn với Hoàng Nhân.
Trong suốt hành trình, nàng tuy không chống đối ra mặt, nhưng cũng không hoàn toàn an phận. Thỉnh thoảng vẫn bày tỏ thái độ khó chịu của mình.
"Tuy cũng trong vùng Tây Sơn Yên Bái, nhưng từ đây đến nơi ở của Dương Việt cũng mất mấy ngày đường. Chúng ta đã mất quá nhiều thời gian, không cần thiết kinh động bọn họ" Đinh tộc trưởng của Điền Việt nhẹ nhàng lên tiếng, phong cách của hắn lúc nào cũng nhã nhặn, tiếng nói lại có trọng lượng. Bởi vì bất hòa giữa Hoàng Nhân và Lê thị nên đoạn đường này hắn mới thực sự là người quyết định chính.
Lẽ dĩ nhiên không ai phản bác lời hắn. Bọn họ nghỉ ngơi giây lát rồi lại lên đường, lần này tốc độ chậm lại, không dám vội vàng.
Lúc trước cả bọn được phong trận sư đưa đi một đoạn đường nhưng khoảng cách đến đích cũng còn khá xa, nên ai nấy đều dùng tốc độ cao nhất để lên đường. Nay đã gần đến nơi, mọi người đều ý thức được nguy hiểm nên rất cẩn thận. Thực ra vị phong trận sư kia hoàn toàn có thể truyền tống bọn họ một mạch đến đích, nhưng phải mất công bố trí một phen. Dù sao quãng đường quá xa, hơn nữa lại có nhiều người, muốn truyền tống một lượt cũng không dễ dàng gì.
Đoàn người chậm chầm tiến lên, dẫn đầu là Hoàng Nhân.
Một giờ sau bỗng nhiên hắn dừng lại.
"Thủy Thần Kích có phản ứng!"
Mọi người giật mình, nhanh chóng thả ra cảm giác.
Quả nhiên bọn họ lờ mờ cảm nhận được sự chấn động từ xa xa truyền đến. Tuy không rõ ràng nhưng ai nấy ai nấy cũng biết đó là chuyện gì.
"Vẫn chưa đến được Tây Sơn Yên Bái mà đã có chấn động truyền đến. Xem ra bọn Yêu Linh sắp phá hỏng bức tường bảo vệ".
"Thủy Thần Kích có phản ứng hẳn là chuyện tốt! Có lẽ là có hy vọng!"
"Đi! Đi nhanh thêm chút nữa. Ta đoán đến gần hơn nó sẽ thức tỉnh. Một chiêu quét sạch lũ Yêu Linh!"
"Không cần vội, cứ cẩn thận vẫn hơn. Dù sớm hay trễ một chút cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng".
Sau một phen bàn luận, cả bọn lại lần nữa chầm chậm lên đường, vừa đi vừa cảm ứng kỹ lưỡng chấn động truyền đến mỗi lúc một rõ.