Việt Cơ

Chương 87




Vệ Lạc ngồi xuống tháp, dẫu đã nặng nề ngồi xuống, chân, tay, cơ thể của nàng vẫn lập tức dựa sát vào Kính Lăng, cách quần áo, nàng có thể cảm giác được sự ấm áp trên người hắn. Mà hô hấp của nàng, lại tràn ngập mùi hương cơ thể hắn, nam tính lại mang theo vị Long Tiên hương nhàn nhạt.

Nàng cúi đầu, cảm nhận được tiếng di chuyển sàn sạt, sau đó, một luồng nhiệt tập kích đỉnh đầu, chuyển ra sau gáy, đang khi nàng không tự chủ được rụt cổ, lông tơ dựng thẳng trang bị bản thân, thì giọng cười nhẹ nhàng của công tử Kính Lăng từ thái dương nàng khàn khàn truyền đến, "Sao lại căng thẳng vậy?"

Trong tiếng nói của hắn, mang theo ý cười nồng đậm, còn có chút dịu dàng rất nhạt.

Cảm giác được dịu dàng trong lời nói này, Vệ Lạc cúi thấp đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn với đôi môi đang mím chặt, lộ ra một tia vui mừng.

Nàng đã động tâm với Kính Lăng, hơn nữa là loại rung động mãnh liệt chưa từng có. Hầu như chỉ cần thấy hắn, nàng liền không tự chủ được tim đập nhanh hơn, vừa nghĩ tới phải đến gần hắn, nàng sẽ căng thẳng, ngượng ngùng, trong sợ hãi lại mang theo chờ mong mơ hồ từ sâu trong lòng chảy ra. Lý trí nhạy bén xưa nay của nàng, lập tức sẽ tan thành mây khói, ẩn nấp mất. Trừ phi bị k1ch thích đột ngột, bằng không rất khó xuất hiện.

Thứ cảm xúc này, căn bản nàng không khống chế được.

Nhưng mà, động lòng chỉ là một nguyên nhân cho hành động thất thường của nàng, còn có một nguyên nhân khác. Nguyên nhân này chính là, nàng biết, với khuôn mặt của mình, việc thân phận bị vạch trần, chỉ là chuyện sớm hay muôn. Có lẽ là tối nay, có thể ngày mai, diện mạo thật của nàng, bản thân là thân phận Tứ công chúa nước Việt từng bị hắn giết, sẽ đơn giản hiện rõ trước mặt hắn, mặc cho hắn quyết định sống chết! Nếu nhất định chạy không thoát, chuyện nàng có khả năng làm, chính là trước khi đến ngày đó, lấy đủ thiện cảm của hắn. Tốt nhất là có thể khiến hắn mềm lòng, làm cho hắn thật tâm thích nàng, để hắn thương yêu nàng. Chỉ có như vậy, nàng mới thoát được một mạng.

Vì vậy, bấy giờ nàng cảm giác được trong giọng nói của Kính Lăng lộ ra chút dịu dàng, thực sự rất vui vẻ. Có thể nói, nàng dùng cách của mình để quyến rũ người đàn ông này, tựa một con mèo đang thu hút chủ nhân, đồng thời, lại khiến cho chủ nhân nhìn với cặp mắt khác xưa.

Song ngồi chờ chết không phải là tính cách của Vệ Lạc, nàng hiện tại đang vắt hết óc, nghĩ cách quang minh chính đại cách xa hắn một chút, cho đến khi đến một vị trí an toàn.

Năm chữ "Sao lại căng thẳng vậy?" khàn khàn ngấm vào lỗ tai Vệ Lạc, khiến tai nàng ngứa vô cùng. Nàng cúi đầu, cố gắng lơ đi cơn ngứa kia. Còn câu hỏi này, tất nhiên là lơ đi luôn, rõ ràng hắn biết rõ rồi còn hỏi.

Đúng lúc này, một đại quý nhân ngồi hàng hai bên cánh trái đứng lên. Hắn lắc chén rượu trong tay, trên quai hàm phì mỡ rung rung vẫn còn in dấu son, cười to với công tử Kính Lăng nói: "Giai nhân bên cạnh, công tử sao không chịu ôm? Khiến cho giai nhân rũ mắt, thật không phải là cử chỉ của nhã sĩ. Ha ha ha."

Hắn vừa nói xong, một trận ồn ào đồng loạt vang lên. Lại một quý nhân thanh niên đẩy xử nữ đang ngồi trên đùi ra, khiến thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi xinh đẹp kia ngã nhào xuống đất, đau đến lệ châu tuôn rơi. Quý nhân trẻ này đứng lên hướng về phía công tử Kính Lăng chắp tay nói: "Công tử thay nước Tấn ta dương uy khắp thiên hạ, trượng phu làm việc oai phong thế này, không thể thua mọi người mới đúng. Ha ha ha."

"Đúng, đúng."

"Ôm đi, ôm đi."

"Tiểu nhi này tài học hơn người, mắt huyền vô song, cũng xứng với công tử nhà ta."

"Đúng đúng."

Nhất thời tiếng kêu la, tiếng hò hét khàn khàn, tiếng cười đùa liên tiếp vang vọng trong đại điện, trước giờ công tử Kính Lăng tuy rằng ưa cười, nhưng dù sao cũng trang nghiêm kiềm chế, trong hết thảy chúng quý nhân Tân Điền, là người duy nhất chưa từng mua vui với mỹ nhân trước mặt mọi người. Lúc này bắt gặp hắn chủ động gọi một tiểu nhi đến bên, mọi người sao bằng lòng bỏ qua? Nhất thời tiếng cười đùa suýt chút nữa thổi bay nóc điện!

Vệ Lạc cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc đỏ lúc trắng, sắc đỏ và trắng cùng lúc xuất hiện trên mặt, có thể nói là cảnh tượng khó gặp.

Miệng nàng run rẩy, lòng vô cùng hoảng sợ, lại cực kỳ ngượng ngùng.

Giữa lúc nàng đã lệ hoen bờ mi, thì sau gáy lại có một luồng nhiệt khí phả tới. Nhiệt khí ấm áp, mang theo hơi thở nam tính, như trống nện ầm ầm vào tim nàng, khiến con tim nàng càng đập nhanh, mạnh mẽ, dường như muốn phá tung lồ ng ngực thoát ra. Công tử Kính Lăng cúi đầu, từ từ, từ từ kề sát tai nàng, môi mỏng của hắn nhẹ nhàng chạm vào vành tai ngọc khéo léo xinh xắn kia. Ngay khi môi hắn chạm vào, Vệ Lạc vội rụt lại như thỏ, đầu chôn xuống, chỉ kém chưa vùi cả khuôn mặt vào hai đầu gối.

Người đương thời bất kể nam nữ tính cách đều rất phóng khoáng, mỗi một động tác của Vệ Lạc, đều là độc nhất vô nhị, công tử Kính Lăng đến nay ít thấy. Hắn híp hai mắt, nhìn chằm chằm vành tai đỏ như sắp chảy máu kia, cảm thấy nàng nhẹ run, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

Tay phải hắn duỗi ra, cánh tay cứng cáp ghì lấy eo nhỏ của Vệ Lạc. Sau khi siết chặt lấy nàng, tay trái hắn đặt chén rượu xuống, rồi cũng duỗi ra, nâng cằm nàng lên, khiến mái đầu đang rụt lại nơi đầu gối một lần nữa ngẩng lên.

Sau đó, hắn kề sát vào bên tai Vệ Lạc, đang lúc nhìn nàng không ngừng run rẩy, thì bắt gặp hàng lông mi thật dài kia chớp không ngừng, đầu hàng mi còn lấp lánh. Hắn đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lại nở nụ cười.

Lần này, hắn cười ra tiếng, âm thanh trầm thấp, khàn khàn lả lướt vang lên, khiến Vệ Lạc nhắm thật chặt hai mắt, miệng run rẩy, ngay cả hơi thở cũng ngừng lại theo bản năng.

Công tử Kính Lăng để sát bên tai nàng, nhẹ nhàng nói vào lỗ tai nàng: "Chúng thần yêu cầu, ngươi muốn tự mình ngồi lên? Hay là ta ôm ngươi vào lòng?"

Mỗi một chữ hắn nói ra, Vệ Lạc liền co rúm lại, vành tai đỏ của nàng lại đậm thêm một phần. Dáng vẻ như vậy, làm cho Kính Lăng có hơi lo lắng, nàng sẽ ngất đi giống lần trước.

Khoan hãy nói, vào lúc này, nhịp tim Vệ Lạc đã đập nhanh đến tột đỉnh, nàng nín thở quá lâu, khiến lồ ng ngực đau nhói từng cơn. Hơi thở nam tính nồng đậm của Kính Lăng khi nói chuyện liền chui thẳng vào, trực tiếp cọ ngứa đến tim nàng, lại thêm âm thanh tiếng cười mị đãng dâm dật trong đại điện bay tới, khiến đầu óc nàng hỗn độn, chỉ một ý nghĩ loé lên: Mình có thể vờ ngất! Mình lại vờ ngất thôi!

Đúng rồi, mình lập tức liền vờ ngất.

Nhưng nàng mới nghĩ đến việc giả bộ bất tỉnh, thì cảm giác được trong tai lại ngứa ngáy không thấu, tiếp theo, môi Kính Lăng lần thứ hai kề sát vào, tiếng hít thở có chút gấp gáp, trầm thấp từ tính cũng bắt đầu bao phủ nàng. Sau đó, nàng nghe thấy Kính Lăng cười nhẹ một cái, nói rằng: "Nếu ngươi dám ngất, ta liền ngay tại điện cởi xiêm y của ngươi. Nghe người ta nói, người ngất xỉu cần thông thoáng!"

Vừa nghe xong, Vệ Lạc tuyệt vọng: Tên yêu nghiệt này, sao hắn biết mình định giả ngất? Sao hắn cứ từng bước áp sát, khiến mình khó chịu vậy chứ?

Giờ phút này, Vệ Lạc thật sự muốn khóc. Đám đàn ông khắp đại điện đều ôm người trong lòng tận tình thân mật, nếu mình thật sự ngồi lên đùi hắn, vậy, vậy còn có thể không như thế sao?

Không, không! Mình phải nghĩ cách, mình nhất định phải nghĩ cách, lập tức nghĩ cách, phải nghĩ ngay ra một cách!

Ngay khi lòng Vệ Lạc đang cuống quít gào rít, thì cánh tay công tử Kính Lăng siết lại, ôm nàng đặt lên đùi hắn.