Việt Cơ

Chương 370




Vệ Lạc trở về tẩm cung, hài tử đã đói bụng, nhũ mẫu bế đi cho bú, hài tử bú no rồi, bàn tay nhỏ xíu đặt lên ngực Vệ Lạc lại chìm vào giấc ngủ.

Vệ Lạc ngồi trong phòng cau mày suy nghĩ một hồi, đột nhiên đứng lên giao hài tử cho thị tỳ, xoay người đi đến Nghị Sự Điện nơi Kính Lăng đang nghị sự.

Trong Nghị Sự Điện vô cùng náo nhiệt.

Nàng vừa mới bước tới bên ngoài điện, liền nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói sắc bén của một vị đại thần, "Quân thượng, việc kiếm khách giữa phố giết người đã có mầm mống từ lâu, phu nhân một lời đã định đoạt, e là quá khinh suất!"

Lời vị đại thần kia vừa dứt, một vị đại thần khác lại cao giọng nói: "Quân thượng, việc này thật không nhỏ."

Trong tiếng ồn ào, Vệ Lạc bước vào.

Nàng vừa bước vào, mọi người trong điện đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía nàng.

Vệ Lạc bước đến bên cạnh Kính Lăng, nàng hướng chúng đại thần đứng nghiêm, sau đó khẽ cúi người, thanh âm trong trẻo nói: "Việc vừa rồi, ta đã lỡ lời."

Chúng thần sửng sốt, ngay cả Kính Lăng cũng quay đầu nhìn nàng. Hiển nhiên, không ai nghĩ rằng Vệ Lạc vừa xuất hiện, lại ở trước mặt mọi người nhận lỗi.

Vệ Lạc cúi đầu, nhẹ giọng nói: "ta tuy là phu nhân, nhưng người chủ sự của nước Tấn là quân Hầu, là chư vị đại thần. Ta đã lỡ lời."

Nói đến đây, nàng lại một lần nữa hướng về Kính Lăng, hướng về chúng thần khẽ cúi người.

Lúc này, khi nàng hành lễ, chúng thần đồng loạt đáp lễ.

Lời nói của Vệ Lạc nhấn mạnh về quyền lực. Nàng nói, nàng tuy là phu nhân, nhưng người định đoạt việc nước là Tấn Hầu, là chư vị đại thần, nàng không nên tự ý quyết định việc quốc gia đại sự.

Vị sĩ quan (đại pháp quan) đứng dậy nhìn chằm chằm Vệ Lạc, nghiêm túc nói: "Phu nhân có thể nhận ra lỗi của mình, rất tốt."

Vệ Lạc lại cúi người: "Đa tạ quân đã dạy ta."

Khánh quân vuốt râu, mỉm cười nói: "Phu nhân sau này không thể như thế nữa."

Vệ Lạc xoay người hướng về Khánh quân hành lễ, cung kính nói: "Kính tuân!"

Sau khi hành lễ xong, nàng chậm rãi lùi lại, đứng bên cạnh Kính Lăng. Nàng xoay người, hướng Kính Lăng cúi người thật sâu, hổ thẹn nói: "Chuẩn mực quốc gia, sao có thể một lời mà định đoạt? Thiếp thân là phụ nhân, quản lý hậu cung còn có thể, việc như thế này, tự có chúng đại thần thương nghị, sĩ quan định hình. Thiếp đã vượt quá bổn phận."

Kính Lăng nhìn chằm chằm nàng, cao giọng đáp: "Phu nhân đau lòng đại công tử, tình này đáng cảm thông. Lui ra đi." Thanh âm hắn rất cao, Vệ Lạc hiểu rằng hắn đang nhắc nhở mọi người, lý do Vệ Lạc đưa ra mệnh lệnh đường đột như vậy là vì nàng đau lòng đại công tử, nhất thời hồ đồ.

Nghe mệnh lệnh của Kính Lăng, Vệ Lạc cung kính đáp: "Vâng."

Nàng chậm rãi lui ra ngoài. Vừa rời khỏi đại điện liền thở phào nhẹ nhõm. Việc hôm nay trên đường, nàng thật sự đã làm quá. Kiếm khách là một tầng lớp khổng lồ, hủy bỏ đặc quyền của bọn họ là chuyện lớn như vậy, sao nàng có thể khinh suất xử lý như thế?

Nghĩ đến đây, Vệ Lạc âm thầm cảnh giác. Nàng cảm thấy sau trận chiến ở Nhung Nguyên, mình thật sự có chút khinh suất. Về sau, tuyệt đối không thể như vậy nữa.

Vệ Lạc có thái độ nhận sai tốt như vậy, chúng đại thần không muốn dây dưa thêm, liền chuyển chủ đề.

Vệ Lạc trở về bên cạnh con trai, lười biếng ngồi trên giường, trêu đùa tiểu tử nhỏ nhắn xinh xắn, cảm giác đó thật sự rất thoải mái, rất mãn nguyện.

Ngày hôm sau, việc Vệ Lạc nhận lỗi trước mặt mọi người được công bố ở Tân Điền. Đương nhiên, đặc quyền của kiếm khách cũng sẽ không bị hủy bỏ.

Trải qua chuyện này, Vệ Lạc thu liễm lại tâm thái khinh suất của mình, lặng lẽ ở lại hậu cung chơi đùa với đại nhi tử, sau khi Kính Lăng tan triều liền cùng hắn trò chuyện tâm sự. Còn về việc quốc gia đại sự, nếu Kính Lăng không chủ động hỏi, nàng quyết định sẽ không nhiều lời nữa.

Vệ Lạc biết, nàng về cơ bản không có nhiều giác ngộ về chính trị, nàng không phải Lữ hậu, cũng không muốn làm nhân vật như Lữ hậu. Tuy là người xuyên không, nhưng trí tuệ của nàng ở rất nhiều phương diện còn kém xa người thời đại này. Nàng nhất định phải nhớ rõ phải biết mình biết ta. Phải biết rằng, Xuân Thu Chiến Quốc là thời đại thánh nhân xuất hiện rất nhiều.

Kể từ đó, hiền danh của Vệ Lạc càng ngày càng vang xa.

Hôm nay, Vệ Lạc lại ôm con trai đi dạo trong Hàn uyển của công tử phủ.

Trong Hàn uyển dương liễu bay phất phới, suối nước róc rách.

Vệ Lạc ôm con trai lười biếng ngồi trên tảng đá nhìn dòng suối ngẩn ngơ.

Vèo một tiếng, gió thổi lá rơi.

Lưng Vệ Lạc cứng lại, nhíu mày.

Nàng không quay đầu lại, chỉ khẽ mở đôi môi anh đào, chậm rãi hỏi: "Vị cao nhân nào?"

Trả lời nàng là một khoảng im lặng. Gió thổi lá cây, suối nước róc rách.

Vệ Lạc thản nhiên nói: "Đã đến rồi, hà tất phải trốn tránh?"

Vừa dứt lời, một giọng cười hì hì truyền đến từ phía sau nàng: "Tấn phu nhân thật bình tĩnh!"

Giọng nói này thật quen thuộc, tiếng cười này càng quen thuộc hơn!

Vệ Lạc ngẩn người. Nàng giãn mày, chậm rãi quay đầu lại.

Đúng lúc này, "bịch" một tiếng, một vật ném xuống dưới chân nàng, giọng nói kia lười biếng hừ một tiếng: "Hai mươi cân vàng của ngươi!"

Vệ Lạc nhìn về phía người đến, nàng nở nụ cười, nhưng nụ cười đó ít nhiều mang theo một chút phức tạp, nàng cúi xuống nhặt chiếc túi trên mặt đất lên, khẽ nói: "Không phải nhờ ngươi mua nhà sao?"

Người đến, chính là Kiếm Cữu.

Kiếm Cữu bước đến trước mặt nàng, ngồi xổm xuống cách nàng chỉ một mét, mặt đối mặt với Vệ Lạc. Y liếc nhìn đứa trẻ trong lòng Vệ Lạc, ngẩng đầu lên, tỉ mỉ quan sát nàng.

Một lúc lâu sau, Kiếm Cữu nhướng mày: "Tấn phu nhân thật tự tại." Nói xong, y đột nhiên nhào tới, áp mặt mình lên mặt Vệ Lạc.

Hai người chạm mũi vào nhau, mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, Kiếm Cữu mới thu đầu lại. Y bậm môi lẩm bẩm: "Đáng tiếc, đáng tiếc, cuối cùng lại là vợ người khác."

Vẻ ngoài của y vẫn vô lại như xưa.

Vệ Lạc có chút muốn cười, nhưng lại không cười nổi. Nàng nhìn Kiếm Cữu, dừng một chút, cuối cùng hỏi: "Ân đại ca, khỏe không?"

Kiếm Cữu gật đầu: "Rất khỏe. Đi khắp chư quốc, suốt ngày không thấy bóng dáng đâu."

Nói đến đây, y sờ sờ đầu mình. Sờ một lúc, y kêu lên một tiếng kỳ quái: "Đúng rồi!"

Tiếng kêu kỳ quái này đột ngột đến nỗi làm đứa bé giật mình tỉnh giấc, tiểu gia hoả lập tức mở to đôi mắt mặc ngọc nhìn chằm chằm Kiếm Cữu.

Kiếm Cữu vẫn đang sờ đầu, nói: "Đại sư huynh của ta nói," nghe đến đó, Vệ Lạc cúi đầu. Bên tai nàng, thanh âm của Kiếm Cữu truyền đến rõ ràng: "Huynh ấy nói, Tấn Hầu yêu thương ngươi, coi trọng ngươi như sinh mạng, trượng phu như vậy nên trân trọng."

Vệ Lạc ngẩn ra.

Trong lúc nàng ngẩn người, Kiếm Cữu cao giọng hỏi: "Phụ nhân, ngươi có nghe thấy không? Nếu nghe thấy, hãy đáp lại một câu, để ta về báo cho sư huynh."

Môi Vệ Lạc run run, một lúc lâu sau mới chậm rãi đáp: "Cẩn tuân huynh lệnh."

Cẩn tuân huynh lệnh.

Lời vừa ra khỏi miệng, Kiếm Cữu lập tức kêu to: "A a, ngươi phụ nhân này, ngươi còn muốn nhận sư huynh ta làm huynh trưởng à? A a, ta không đồng ý."

Bốn chữ "Ta không đồng ý" vừa thốt ra, y lập tức do dự. Y đưa tay xoa xoa cằm, lẩm bẩm: "Nàng nhận sư huynh ta làm huynh trưởng, vậy chẳng phải là muội muội của ta sao? Phụ nhân dũng cảm, hiện giờ đã là quỷ thần khó lường, lại là Tấn phu nhân. Có một người muội muội như vậy hình như cũng không tệ. Ngày nào đó gặp nhi tử Kính Lăng, chẳng phải nó còn phải gọi ta một tiếng thúc?"

Nghĩ như vậy, Kiếm Cữu rất phấn khích. Y liên tục gật đầu, lớn tiếng nói: "Tốt, rất tốt. Ta sẽ bẩm báo sư huynh, từ nay về sau, ngươi là muội muội nhà ta, là muội muội của Kiếm Cữu ta. Oa ha ha ha ha." Nói xong, y ôm bụng cười lớn.

Trong tiếng cười lớn, Kiếm Cữu không đợi Vệ Lạc mở miệng, vèo một tiếng đã biến mất.

Vệ Lạc vẫn ngẩng đầu, giữ nguyên tư thế chuẩn bị mở miệng.

Kiếm Cữu ba bước hai nhảy, vài cái lắc mình đã đến gần Nghị Sự Điện nơi Kính Lăng đang ở.

Nhìn thấy bóng dáng cao lớn mặc áo đen, Kiếm Cữu vuốt cằm, cười khẩy. Cười xong, y nhảy xuống mái hiên, nghênh ngang tiến về phía Kính Lăng.

Người bên cạnh Kính Lăng sao có thể để loại người có tiền án như y đến gần?

Vèo vèo một tiếng, Ổn Công xuất hiện bên cạnh Kiếm Cữu.

Ổn Công thấp bé nhìn chằm chằm y: "Kiếm Cữu, đây là Tấn cung, không phải nơi ngươi dạo chơi."

"Hắc hắc hắc."

Kiếm Cữu quay đầu lại, dành cho Ổn Công một nụ cười toe toét, cực kỳ đắc ý.

Đối mặt với biểu cảm như vậy, Ổn Công không khỏi ngẩn người.

Kiếm Cữu vừa cười toe toét, vừa lớn tiếng nói: "Đừng hoảng, đừng hoảng, ta chỉ đến nói chuyện với Tấn Hầu thôi."

Ổn Công nhíu mày nhìn chằm chằm Kiếm Cữu một lúc, rồi phất tay, tránh sang một bên.

Thời đại này, với tư cách là người có địa vị cao, không thể từ chối tiếp kiến Kiếm Cữu trong tình huống như vậy. Nếu từ chối, đó là hèn nhát, là yếu đuối. Trong thời đại tôn sùng võ dũng, yếu đuối là một tiếng xấu rất khó nghe.

Ổn Công vừa tránh ra, chúng võ sĩ canh giữ ngoài điện cũng lui sang hai bên.

Kiếm Cữu nghênh ngang đi vào trong điện.

"Kẽo kẹt" một tiếng, y đẩy mạnh cánh cửa điện đang khép hờ. Khi Kính Lăng nheo mắt, lạnh lùng quay đầu lại nhìn, giọng Kiếm Cữu đã vang lên, lớn tiếng gọi: "Tấn Hầu, ta là huynh trưởng của ngươi!"

Sau lời tuyên bố vang dội nghiêm túc đó, Kiếm Cữu không nhịn được cười lớn, tiếng cười "Ha ha ha ha" vang vọng trong thạch điện rộng lớn dày nặng.

Kính Lăng cùng năm sáu vị đại thần ngồi yên trong đại điện, quay đầu lại lẳng lặng nhìn Kiếm Cữu đang cười vui vẻ.

Kiếm Cữu cười đắc ý một lúc, cuối cùng mới vạch trần đáp án: "Này! Phu nhân của ngươi vừa mới nhận ta và sư huynh ta làm huynh trưởng. A a, Kính Lăng tiểu tử, Kính Lăng tiểu tử, từ nay về sau, ta là huynh, ngươi là đệ. Oa ha ha ha. Tiểu tử ngoan, gọi ta một tiếng lão nhị nghe xem nào?"

Kính Lăng nhìn chằm chằm Kiếm Cữu. Ở nơi không ai nhìn thấy, giữa mày hắn giật giật.

Kiếm Cữu thực sự đắc ý, lại bắt đầu cười ha hả.

Cuối cùng, y cười đến thực sự thỏa thích, khuôn mặt không thể làm gì của Kính Lăng cũng làm y hài lòng. Kiếm Cữu phất tay áo, cực kỳ tiêu sái nói: "Được rồi! Đi đây, đi đây! Kính Lăng tiểu tử thật bất lịch sự, lại không gọi ta một tiếng."

Vừa dứt lời, y vèo một cái biến mất ngoài cửa điện.

(Kiếm Cữu dễ thương ghê, tiếc là ngoại truyện cho nv này chỉ có 1 chương)

Kính Lăng nhìn chằm chằm bóng dáng Kiếm Cữu đi xa, chậm rãi đưa tay lên xoa xoa giữa trán. Khi ngẩng đầu đối mặt với quần thần, khuôn mặt tuấn tú như điêu khắc của hắn lại trở về vẻ mặt vô cảm.

*****

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, ba tháng trôi qua.

Một lần nữa, nước Tấn triệu tập đại quân chuẩn bị tấn công Sở.

Lần này Vệ Lạc vẫn đi theo. Hiện tại danh tiếng dũng mãnh của nàng không ai sánh bằng, vì thế, nàng đảm nhận vị trí xa hữu của Kính Lăng.