Việt Cơ

Chương 353




Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Khoảng một canh giờ sau, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Kiếm khách được Kính Lăng phái đến bước vào.

Vệ Lạc vội vàng ngẩng đầu nhìn hắn ta.

Kiếm khách bước đến trước mặt Vệ Lạc, chắp tay nói: "Quân thượng nói, ngài ấy đã biết!"

Chàng đã biết rồi? Chỉ là một câu trả lời như vậy thôi sao?

Vệ Lạc đứng lên, nhẹ giọng nói: "Nói rõ hơn."

"Vâng! Sau khi thần cùng sử quan bẩm báo việc này, quân thượng trầm mặc một lúc lâu, rồi nói ngài ấy đã biết, và ra hiệu cho chúng thần lui ra."

Vệ Lạc gật đầu: "Được rồi, lui xuống đi."

"Vâng."

Kiếm khách vừa lui xuống, Vệ Lạc nghiêng đầu thầm nghĩ: Chàng đang nghĩ gì vậy?

Thời gian trôi qua nhanh chóng trong lúc nàng ngẩn ngơ, trời đã về đêm, đuốc trong sân bập bùng, ánh nến trong tẩm điện le lói.

Vệ Lạc suy nghĩ một hồi cũng không tìm ra được câu trả lời. Nàng đành gác lại những suy tư, gọi chúng hiền sĩ và kiếm khách đến, để họ thay mặt Tấn Hầu và mình đi phúng điếu Thập Tam công chúa.

Đối với Vệ Lạc, Thập Tam công chúa đã đến lúc không chết không được. Phụ nhân này quá ác độc và không kiêng dè, nếu nàng ta không chết, không biết sẽ còn gây ra bao nhiêu chuyện nữa. Vào thời điểm quan trọng như lúc này, nàng nhất định phải khiến Thập Tam công chúa triệt để im lặng.

Vệ Lạc quay người đi vào tẩm điện.

Tắm rửa qua loa, nàng nằm dài trên giường buồn bực nhìn ánh nến le lói.

Một lát sau, thanh âm của Kính Lăng vang lên bên ngoài cửa điện: "Phu nhân ở đâu?"

"Bẩm, ở trong tẩm điện."

Tiếng bước chân hướng về phía Vệ Lạc.

Một thị tỳ nhỏ giọng nói vọng vào từ bên ngoài: "Phu nhân vẫn chưa dùng bữa."

Bước chân Kính Lăng khựng lại, hắn lạnh nhạt quát: "Chuẩn bị bữa ăn!"

"Vâng!"

"Kẹt kẹt", cửa tẩm điện mở ra, thân ảnh cao lớn của Kính Lăng xuất hiện nơi cửa phòng, chắn ngang ánh sáng từ bó đuốc bên ngoài xuyên vào.

Hắn đứng ngược sáng, Vệ Lạc ngẩng đầu lên, liền bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm như màn đêm của hắn.

Kính Lăng sải bước đến trước mặt Vệ Lạc.

Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa tay ôm nàng vào lòng, cau mày nói: "Sao nàng không ăn gì?"

Vệ Lạc cẩn thận quan sát hắn, thấy hắn vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên như thể không có chuyện gì xảy ra, không khỏi ấp úng nói: "Thập Tam, chết rồi, ta sợ chàng giận ta, nên không muốn ăn."

Kính Lăng nhìn thẳng vào đôi mắt mặc ngọc sáng ngời của nàng.

Hắn thở dài, ôm nàng chặt hơn. Đưa tay vuốt v e mái tóc nàng, trầm giọng nói: "Nàng ta đáng đời!"

"...."

Vệ Lạc ngẩn người, lần này là thật sự ngẩn người.

Nàng ta đáng đời! Chỉ vài chữ đơn giản thôi sao. Thì ra, Kính Lăng cũng giống nàng, đều cảm thấy Thập Tam công chúa đáng chết!

Vệ Lạc ngẩng đầu, vòng tay ôm cổ hắn, áy náy nói: "Nàng ta là muội muội của chàng, ta vốn định nhường nhịn. Nhưng nàng ta lại dẫn chúng quý nữ đến đây khiêu khích ta. Ta không biết phải nhường nhịn đến bao giờ nữa, nên mới phản kích."

Nói đến đây, đôi môi anh đào mềm mại của nàng in lên cổ hắn, thì thầm: "Đừng giận ta."

Thanh âm trầm ấm của Kính Lăng vang lên từ trên đỉnh đầu nàng: "Nàng ta đáng đời, nàng đừng bận tâm."

Dứt lời, hắn nâng cằm Vệ Lạc lên, đôi môi mỏng khẽ hạ xuống phủ lên môi nàng. Hắn ngậm lấy đôi môi anh đào của nàng, tách hàm răng nàng ra, chiếc lưỡi hắn cùng chiếc lưỡi đinh hương của nàng quấn quýt. Một lúc sau, hắn thở ra một hơi, khàn giọng hỏi: "Tắm xong rồi chứ?"

"Vâng."

Mặt Vệ Lạc lại đỏ bừng.

Kính Lăng khẽ cười, môi mỏng chuyển động, ngậm lấy cằm nàng.

Đúng lúc này, chúng thị tỳ lên tiếng: "Quân thượng, phu nhân, mời dùng bữa."

"Vào đi."

"Vâng."

Bữa ăn này mỗi người một sập bàn ăn riêng. Kính Lăng buông Vệ Lạc ra, sải bước đến sập bàn đối diện nàng.

Vệ Lạc ngẩng đầu nhìn nam nhân của mình dưới ánh nến yếu ớt, tâm trạng vô cùng thư thái. Nàng cúi đầu chậm rãi dùng bữa.

Động tác ăn của Kính Lăng rất tao nhã, rất thong dong, nhưng cũng rất nhanh.

Chỉ trong chốc lát, hắn đã buông đũa xuống, khẽ nhấp một ngụm rượu, ra lệnh: "Chuẩn bị nước tắm!"

"Vâng."

Kính Lăng liếc nhìn Vệ Lạc, thấy nàng ăn quá chậm, liền đứng dậy nhanh chóng đi ra ngoài tẩm điện.

Một lát sau, Vệ Lạc nghe thấy tiếng nói chuyện khe khẽ bên ngoài.

Là thanh âm của đám người Khánh Quân, bọn họ cũng đến rồi sao? Không lẽ là đến để nói về cái chết của Thập Tam công chúa?

Vệ Lạc run lên, vội vàng buông bát đũa xuống, đứng dậy.

"Quân thượng, xin hãy bảo trọng thân thể. Về việc tấn công Sở, xin hãy hoãn lại nửa năm!"

Đó là thanh âm của Khánh Quân.

Kính Lăng trầm ngâm một lát, thanh âm một vị đại thần khác cũng truyền đến: "Phu nhân mới về, lại bị thương nặng, xin quân thượng suy xét lại."

Kính Lăng trầm giọng nói: "Hoãn lại nửa năm? Cũng được."

"Quân thượng anh minh."

Trong những tiếng nịnh hót, Khánh Quân chắp tay nói: "Thập Tam công chúa mới mất...", mấy chữ này vừa thốt ra, Vệ Lạc không khỏi đứng thẳng người.

Giọng Khánh Quân tiếp tục vang lên: "Tộc nhân của Văn Thích từ chối làm lễ an táng chung, cũng không cho phép nàng ta được chôn cất trong mộ tổ Văn gia, xin quân thượng chỉ thị!"

Một tràng im lặng.

Một lát sau, Kính Lăng mới mở miệng: "Cứ làm theo lệ là được."

"Vâng!"

"Chúng thần xin cáo lui!"

Mãi đến khi chúng đại thần đã đi xa, Vệ Lạc mới vui mừng nhận ra: Thập Tam công chúa bị nàng bức tử, vậy mà không có đại thần nào lên tiếng chỉ trích.

Nàng thở phào nhẹ nhõm.

Cho đến lúc này, Vệ Lạc mới thực sự bình tĩnh lại. Một khi đã bình tĩnh, suy nghĩ của nàng cũng trở nên nhanh nhạy hơn, cuối cùng nàng cũng có thể nhìn nhận sự việc một cách tỉnh táo: Thập Tam công chúa tự vẫn ngay khi nghe tin sử quan muốn điều tra nguyên nhân cái chết của Văn Thích, rõ ràng là chột dạ. Mà hành động của Vệ Lạc trong mắt người đương thời là hoàn toàn hợp lý. Với tư cách là Tấn phu nhân, khi nghi ngờ cái chết của thần tử không rõ ràng, nàng đương nhiên có nghĩa vụ mời sử quan đến điều tra, ghi chép lại trong sử sách.

Thời này, chưa có chuyện xấu trong nhà không thể để lộ ra bên ngoài, hay thói quen che giấu mọi việc làm ác độc. Người đương thời cho rằng, tất cả mọi chuyện dù tốt hay xấu, dù người phạm tội là quý tộc hay thường dân, đều phải được phơi bày dưới ánh sáng mặt trời, đều phải chịu sự đánh giá của sử quan và thế nhân.

Vệ Lạc lau đi những giọt mồ hôi trên trán, thầm nghĩ: Đã nhiều năm như vậy rồi, những thói quen đối phó với sự việc từ kiếp trước vẫn còn tồn tại, thật sự là không có tiến bộ.

Tâm trạng nàng tốt lên, liền quay lại sập bàn ăn hết phần thức ăn còn lại.

Ăn no nê, Vệ Lạc nhân lúc Kính Lăng đang tắm rửa, đi ra ngoài tản bộ một vòng. Đợi đến khi bụng đã tiêu hóa bớt, nàng rửa mặt rồi mới đi vào tẩm điện.

Nàng vừa bước vào tẩm điện, hai thị tỳ đồng thời tiến về phía nàng.

Họ đến trước mặt Vệ Lạc, khẽ cúi người chào, một thị tỳ bưng khay tiến lên đưa đến trước mặt nàng.

Thanh âm trong trẻo vang lên: "Phu nhân, mời thay y phục."

"Thay y phục?" Vệ Lạc nhìn bộ y phục màu tím tỏa ra ánh sáng mờ ảo trên khay, nghi ngờ nói: "Nước Tấn chưa từng có tập tục này."

Một thị tỳ khác mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Là do quân thượng dặn dò."

"À."

Vệ Lạc hiểu ra. Nàng thản nhiên nhận lấy khay, cầm bộ y phục lên.

Vừa chạm vào y phục, mặt Vệ Lạc đỏ bừng!

Đây, đây là một bộ sa mỏng!

Nhưng đó không phải là trọng điểm.

Trọng điểm là, đây là một bộ sa mỏng được may thành y phục! Cả váy áo bên trên lẫn váy bên dưới đều mỏng tang trong suốt, mỏng như không hề tồn tại!

Hai thị tỳ đồng loạt cúi đầu, đồng thanh nói: "Nô tỳ xin phép thay y phục cho phu nhân!"

Dứt lời, họ vây quanh Vệ Lạc.

Khi họ vây quanh, hai thị tỳ khác đứng trong góc cũng tiến đến bên cạnh Vệ Lạc.

Bốn thị tỳ này chính là những người luôn hầu hạ Kính Lăng, đều là những người biết võ công.

Tám bàn tay cùng giúp Vệ Lạc cởi áo ngoài, cởi đai lưng, động tác vô cùng nhanh nhẹn. Vệ Lạc chỉ cảm thấy như có làn gió xuân phất qua, một lớp áo đã rơi xuống đất.

Vệ Lạc trừng mắt nhìn bộ sa mỏng chỉ có một hai lớp trong tay, vùng vẫy muốn thoát khỏi các nàng, xấu hổ nói: "Để ta tự làm."

Một thị tỳ đứng sau lưng nàng, che miệng cười nói: "Phu nhân không được đâu, quân thượng đã dặn dò: Phu nhân dễ xấu hổ, đặc biệt dặn chúng nô thay y phục cho phu nhân."

Động tác của các nàng quá nhanh, Vệ Lạc không thể làm gì được.

Chỉ trong chớp mắt, nàng đã bị chúng thị tỳ lột s@ch.

Trong nháy mắt, bộ sa mỏng trong tay nàng đã được mặc lên người.

Cơ thể tr@n trụi phủ lên một lớp sa mỏng, nào có tác dụng che chắn gì? Mặt Vệ Lạc đỏ bừng, nàng nghiến răng, nhưng chúng thị tỳ đã nén cười lui ra ngoài.

Trong tẩm điện trống trải, chỉ còn lại một mình nàng.

Vệ Lạc đỏ mặt đứng giữa đại điện, trước mặt nàng là tấm màn mỏng bay phấp phới, phía sau tấm màn là chiếc giường rộng lớn.

Vệ Lạc bước lên, vừa mới động đậy đã cảm thấy lạnh lẽo khắp người, kèm theo đó là một cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ.

Mặt nàng càng đỏ hơn. Vừa đỏ mặt, Vệ Lạc lại vừa muốn cười.

Nàng đi đến trước tấm màn, nheo mắt nhìn nó, đôi môi anh đào khẽ nhếch lên, đảo mắt tìm thanh kiếm bên hông: Hừ, chàng đưa cho ta một bộ sa mỏng kỳ quái như vậy để mặc, ta sẽ không làm theo ý chàng! Ta sẽ cắt một mảnh màn che xuống, cũng có thể làm áo choàng!

Đang lúc Vệ Lạc đi khắp nơi tìm bội kiếm, một tiếng cửa khe khẽ mở ra.

Nàng đứng khựng lại.

Một âm thanh tiến đến gần nàng.

Đảo mắt, một thân hình cao lớn, ấm áp tiến sát gần nàng.

Một hơi thở nóng ấm, khí tức hùng hậu nhào về phía tai nàng, Kính Lăng trầm thấp cười: "Tiểu Nhi, sao lại đi loạn như con thỏ?"

Bàn tay hắn chậm rãi đặt lên bầu ng ực nàng.

Nụ hôn của hắn, từ lỗ tai nàng kéo dài đến cằm. Hơi thở hắn nặng nề, đột nhiên đem nàng ôm ngang lên, nhanh chóng đi đến bên giường.

"Phanh" một tiếng, Kính Lăng đem nàng ném trên giường, sau đó nhanh chóng phủ lên người nàng.

Trong lúc hai tay hắn không ngừng dao động, môi mỏng nhẹ nhàng ngậm lấy nhũ châu của nàng, Vệ Lạc dần dần đ ộng tình. Nàng đột nhiên nhận ra điều gì: "Chàng, chàng không cởi y phục à?"

Cái đầu màu đen đang bận rộn trước ngực nàng giật giật, Kính Lăng phun ra hơi thở trầm đục, "Ban ngày nàng vì phu quân mặc y phục mỏng, không phải là  muốn cùng ta đôn luân à?"

Nói bậy!

Vệ Lạc đỏ mặt, cảm giác tay hắn đang vỗ về chơi đùa trên người mình, nàng uốn éo thân người.

Nàng một bên vặn vẹo, một bên mơ hồ kêu lên, "Chàng cởi y phục đi!"

Kính Lăng lại không chú ý, hắn đặt nàng dưới thân, dùng thân hình nặng nề để kiềm chế cử động của nàng, sau đó duỗi tay trái nắm chặt hai tay nhỏ của nàng đặt lên đ ỉnh đầu.

Thẳng cho đến khi hắn rút đai lưng của mình, tách hai chân nàng ra, tiến vào thân thể nàng, Vệ Lạc mới nghe được thanh âm lầm bầm của Kính Lăng mơ hồ truyền đến: "Tiểu Nhi không thể sử dụng vũ lực, nhất là vào lúc này!"