Việt Cơ

Chương 350




Xe ngựa tiếp tục tiến về phía trước.

Chỉ chốc lát, phía trước truyền đến âm thanh dò hỏi của một kiếm khách: "Quân thượng, có vào cung không?"

Kính Lăng ôm eo Vệ Lạc, thấp giọng trả lời: "Không, về phủ công tử."

"Vâng!"

Kính Lăng quay sang Vệ Lạc, thấy nàng mở to hai mắt thất thần nhìn ra ngoài, không biết đang nghĩ gì.

Xe ngựa dừng lại trước phủ Kính Lăng. Chúng đại thần phía sau thấy quân thượng không vào cung mà chỉ nói "nghỉ", liền hiểu ý, hành lễ rồi quay đầu xe ngựa rời đi.

Kính Lăng nắm tay Vệ Lạc bước xuống xe. Bên ngoài, gia thần thị tỳ xếp thành hai hàng, đồng thanh hành lễ: "Bái kiến quân thượng, bái kiến phu nhân."

Kính Lăng nắm tay Vệ Lạc đi vào trong viện. Phía sau họ, âm thanh của nữ tử ngày càng lớn. Là chúng quý nữ đã đuổi theo đến phủ công tử, đang ở bên ngoài xúm xít bàn tán.

Kính Lăng nhíu mày. Một thị tỳ gấp gáp đi đến, khom người hành lễ với hai người: "Quân thượng, Thập Tam công chúa cầu kiến."

"Cho vào."

Kính Lăng nắm tay Vệ Lạc đi vào chủ viện, ngồi xuống sập, kéo Vệ Lạc ngồi lên đùi mình, ôm chặt nàng thì thầm: "Tiểu Nhi."

Vệ Lạc ôm eo hắn, lẩm bẩm đáp: "Ừm." Nàng nhích đến người hắn, cả người rúc vào lòng hắn.

Thập Tam công chúa bước vào, thấy hai người đang ôm nhau khắng khít. Nàng ta nhìn chằm chằm đánh giá Vệ Lạc, lại quay đầu thấy Kính Lăng đang nhàn nhạt nhìn mình, vội vàng cúi đầu, bước tới hành lễ, nhẹ giọng gọi: "Bát ca."

Kính Lăng nhíu chặt mày, khẽ quát: "Sao không biết lễ phép?"

Thập Tam công chúa cúi đầu càng thấp, nàng ta uỷ khuất quay sang Vệ Lạc, lí nhí gọi: "Phu nhân."

Vệ Lạc gật đầu, vẻ mặt bình thản.

Kính Lăng có chút không kiên nhẫn nhìn Thập Tam công chúa, thấy người muội muội luôn kiêu căng ngang ngược giờ lại tỏ ra nhu nhược, hắn nghi hoặc nhướng mày hỏi: "Có chuyện gì?"

Thập Tam công chúa uỷ khuất nhìn hắn, thấp giọng nói: "Văn Thích... qua đời rồi."

Kính Lăng cùng Vệ Lạc đồng thời ngẩn ra. Ngay sau đó Kính Lăng nhớ lại hình như đã nhận được tin tức này trên đường tới Trung Sơn, nhưng sau đó đã quên mất.

Sắc mặt Kính Lăng hiện lên một tia xấu hổ, thở dài một tiếng, ôn hoà nói: "Là Bát ca quên mất. Thập Tam, ngồi đi."

"Vâng."

Thập Tam công chúa ngoan ngoãn ngồi xuống sập bên cạnh.

Kính Lăng lại nhíu mày, chất vấn: "Sao không để tang?"

Trượng phu mới mất chưa được hai tháng mà không chịu để tang, quả thật có lỗi.

Thập Tam công chúa cảm thấy Kính Lăng bất mãn, càng thêm tủi thân. Nàng ta cúi đầu, mếu máo nói: "Nghe tin huynh không sao, vui mừng quá mức, không muốn mặc đồ tang làm huynh không vui."

Kính Lăng thở dài. Đúng là vì chuyện của Vệ Lạc, hắn đã nhiều lần gặp nguy hiểm khiến mọi người lo lắng. Thập Tam công chúa nén đau buồn, nghĩ cho huynh trưởng như vậy cũng là có lòng.

"Dù vậy, trượng phu thây cốt chưa lạnh...." Kính Lăng chưa nói hết câu, đã thấy Thập Tam công chúa cởi áo ngoài để lộ ra áo tang trắng bên trong, liền nuốt lời trách mắng trở về.

Hắn nhìn muội muội khác hẳn ngày thường, bộ dáng yếu đuối cùng tủi thân, giọng dịu xuống: "Muội có điều gì muốn xin?"

Thập Tam công chúa mừng rỡ, rời khỏi sập, bước tới gần Kính Lăng hành lễ, thanh âm yếu ớt cầu xin: "Biên cương hoang vắng lạnh lẽo, xin cho về Tân Điền."

Kính Lăng trầm ngâm một lát, chậm rãi nói: "Nghe nói ngươi ở lãnh địa nuôi nhiều trai lơ. Ngươi bỏ được sao?"

Sắc mặt Thập Tam công chúa đỏ bừng, sau đó chuyển thành trắng bệch. Nàng ta không ngờ tin tức huynh trưởng lại linh thông như vậy, biết cả chuyện mình nuôi trai lơ.

Kính Lăng thấy nàng ta luống cuống, thở dài: "Thôi được, cho ngươi tạm trú ở Tân Điền. Lui ra đi."

"Vâng."

Thập Tam công chúa cúi người, chậm rãi lui ra. Kính Lăng nhìn theo bóng dáng nàng ta, ánh mắt trầm xuống.

Vệ Lạc vẫn luôn cúi đầu ngồi trong lòng hắn, không hề động đậy. Nhưng trong lòng nàng lại nghĩ: Văn Thích chết? Chẳng lẽ Thập Tam công chúa thấy chướng mắt nên đã giết hắn?

Đang lúc đó, Kính Lăng trầm giọng kêu: "Gọi Quáng tới."

Một kiếm khách theo tiếng bước ra, cao giọng đáp: "Vâng."

Sau khi kiếm khách rời đi, Kính Lăng bực bội duỗi tay xoa xoa trán. Vệ Lạc đưa tay ra kéo tay hắn xuống, thay hắn xoa trán. Xoa nhẹ vài cái, nàng rướn người hôn lên mi tâm hắn, mềm mại nói: "Đừng bực."

Khoảnh khắc nàng lên tiếng, hơi thở như lan truyền đến khiến Kính Lăng cảm thấy say lòng. Hắn duỗi tay đem nàng ôm chặt, vùi mặt vào cổ nàng, thở dài.

Quáng tới. Đây chính là kiếm khách phụ trách việc tình báo, người đã báo tin Vệ Lạc "tuyệt mệnh" khiến Kính Lăng ngất đi hai lần.

Quáng nhìn thoáng qua Vệ Lạc, sau đó hướng Kính Lăng chắp tay trước ngực, cúi đầu hành lễ: "Bái kiến quân thượng, bái kiến phu nhân. Quáng thấy phu nhân bình an, mừng rỡ vô cùng."

Kính Lăng cắt ngang lời hắn ta: "Quáng, Văn thích chết như thế nào?"

Lời này vừa ra, Vệ Lạc ngẩng đầu nhìn Kính Lăng, ngạc nhiên thầm nghĩ: Thì ra không chỉ nghi ngờ, mà bấy lâu nay hắn còn cho người theo dõi Thập Tam công chúa.

Quáng đáp: "Vào ngày Bính, giờ Tý thượng khắc, Văn Thích và Thập Tam công chúa cãi nhau kịch liệt, đến giờ Tý hạ khắc, truyền ra tin Văn Thích bệnh nặng qua đời."

Kính Lăng mím chặt môi, phất phất tay: "Lui ra."

"Vâng."

Quáng lui ra, Kính Lăng vẫn ngồi im không nhúc nhích. Vệ Lạc ôm cổ hắn, áp mặt vào mặt hắn, ôn nhu nói: "Đừng bực nữa."

Vừa dứt lời, nàng liền áp môi mình lên đôi môi mỏng của hắn, khẽ li3m.

Hành động này khiến gương mặt tuấn tú lạnh lùng của Kính Lăng lập tức giãn ra, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Hắn nhìn Vệ Lạc chằm chằm, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười, rồi lắc đầu bất lực.

Sau đó, hắn lại cau mày nhìn về phía cửa điện.

Vệ Lạc dụi mặt vào mặt hắn.

Cả hai đều biết, Thập Tam công chúa không chỉ tàn nhẫn, độc ác mà còn thâm sâu khó lường khác hẳn với những quý nữ khác. Nhưng nàng ta lại trở nên như vậy là do Kính Lăng dung túng. Trước đây, khi nàng ta hãm hại những mỹ cơ trong hậu viện cùng con cái của hắn, hắn đều giả vờ không biết, khiến nàng ta càng ngày càng lấn tới. Cho đến hôm nay, nàng ta vẫn nghĩ rằng mình có thể qua mặt được Kính Lăng.

Kính Lăng thở dài: "Tiên mẫu mất sớm, chỉ còn lại một người muội muội này." Hắn và Thập Tam công chúa là huynh muộn ruột cùng cha cùng mẹ.

Kính Lăng nói tới đây lại thở dài: "Tiểu Nhi, sau này nếu Thập Tam có chuyện gì, nàng cứ tự mình xử lý, ta sẽ không hỏi đến nữa."

Hắn biết Vệ Lạc vốn thiện lương, nhưng một khi động đến điểm mấu chốt của nàng, nàng sẽ nổi trận lôi đình, không hề khoan nhượng.

Từ giọng nói của hắn có thể nghe ra sự bất lực đối với người muội muội này.

Vệ Lạc nghe vậy, lười biếng đáp lại.

Kính Lăng cúi đầu nhìn nàng, rồi trầm giọng quát: "Người đâu!"

"Có!"

"Mời đại phu đến."

"Tuân lệnh!"

Vệ Lạc nhỏ giọng nói: "Ta đã đỡ hơn nhiều rồi." Một tháng rưỡi nay, nàng quả thật đã khá hơn, ba ngày nay không cần dùng nội tức để điều dưỡng.

Kính Lăng thản nhiên đưa tay cởi đai ngọc của nàng, nhàn nhạt nói: "Mỗi lần đôn luân nàng đều ngất đi. Ta nếu không tìm ra nguyên nhân, sẽ không dám động vào nàng nữa."

Vệ Lạc đỏ bừng mặt.

Ngay sau đó, nàng cảm nhận được bàn tay to của hắn đang nghịch ngợm bên hông mình, bèn trừng mắt giận dữ, đưa tay giữ lấy cổ tay hắn.

Nhưng nội lực của nàng không thể sử dụng, nên động tác ấn tay hắn cũng trở nên vô lực.

Kính Lăng thong thả chế trụ hai tay nhỏ bé của nàng, không ngẩng đầu lên mà quát: "Tất cả lui ra!"

"Vâng!"

"Đại phu đến, hãy chờ bên ngoài thư phòng!"

"Vâng!"

"Bất cứ ai cũng không được làm phiền!"

"Tuân lệnh!"

Sau ba mệnh lệnh liên tiếp, cửa điện đã đóng lại. Kính Lăng cũng đã cởi đai ngọc của nàng ném xuống đất.

Vệ Lạc xấu hổ đỏ bừng mặt, nhưng hai cổ tay vẫn bị Kính Lăng giữ chặt sau lưng, không thể động đậy.

Nàng trừng mắt giận dữ, thở phì phò: "Vết thương của ta vẫn chưa lành!"

Kính Lăng khẽ nhếch môi, thản nhiên đáp: "Vừa rồi nàng còn nói đã đỡ hơn nhiều rồi mà."

Vệ Lạc nghẹn lời, đảo mắt, nàng kêu lên: "Ta dễ ngất, cộng thêm thương thế chưa lành hẳn, không nên đôn luân!" Đây là lời hắn vừa nói với nàng.

Kính Lăng nghe vậy, khoé miệng khẽ nhếch. Hắn thản nhiên tiếp tục cởi váy áo của nàng.

Thấy hắn phớt lờ không để ý lời mình, Vệ Lạc bực bội nói: "Chàng nói mà không giữ lời!"

Kính Lăng lại nhếch mép cười.

Hắn vẫn phớt lờ lời oán trách của nàng, tuỳ ý vuốt v e trên người nàng, mặc cho nàng không ngừng vặn vẹo th@n thể trắng nõn mềm mại.

M ơn trớn làn da mịn màng, ấm áp như ngọc của nàng, Kính Lăng thở dài: "Sao đến bây giờ vẫn còn ngượng ngùng né tránh?"

Khuôn mặt nhỏ của Vệ Lạc càng ngày càng đỏ.

Trong lúc nàng cắn môi, trái tim đập mạnh nhảy loạn xạ, Kính Lăng đã cởi xong áo ngoài của nàng, đang vươn tay kéo áo lót của nàng mở ra.

Thấy hắn định c ởi áo lót của mình, Vệ Lạc đỏ mặt như sắp nhỏ máu, nàng càng vặn vẹo dữ dội hơn.

Kính Lăng kéo hai cái, nhưng không cởi được áo lót, bèn quay đầu rút thanh bội kiếm trên bàn.

Khi bội kiếm ra khỏi vỏ, hoàng quang chói lọi!

Vệ Lạc giật mình, không dám nhúc nhích nữa.

Kính Lăng từ từ quay đầu lại, nâng kiếm lên, xoẹt xoẹt hai tiếng.

Trong nháy mắt, áo lót của nàng biến thành những mảnh nhỏ rơi lả tả xuống đất!

Choang! Tiếng kiếm tra vào vỏ vang lên bên tai nàng. Vệ Lạc ngơ ngác nhìn Kính Lăng, mắt đỏ hoe, oán trách nói: "Chàng không sợ làm ta bị thương sao!"

Kính Lăng không ngẩng đầu lên, hắn đưa tay đẩy áo lót của nàng ra phía trước, thản nhiên trả lời: "Ta đủ khả năng kiểm soát thanh kiếm, là nàng nhát gan như chuột."

Nói xong, hắn xoay người Vệ Lạc lại, để nàng nằm sấp trên bàn, quay lưng về phía mình.

Vệ Lạc vô pháp phản kháng mà nằm sấp trên bàn, mặc hắn bài bố, nâng lên mông nhỏ.

Giờ khắc này, nàng càng nghĩ càng thương tâm, nước mắt đã lưng tròng, nghẹn ngào nói: "Biết ta có thương tích còn muốn đôn luân. Đôn luân thì cũng thôi đi, chàng thế nhưng cũng không cởi bỏ xiêm y."

Kính Lăng khẽ nhếch khóe miệng, nụ cười thoắt ẩn thoắt hiện. Hắn ung dung thong thả cúi xuống, đưa bàn tay thô ráp nhẹ nhàng xoa lên vết thương trên lưng nàng...

Vệ Lạc nghe thấy tiếng hắn cười nhẹ: "Chỉ là xem vết thương thôi mà, Tiểu Nhi đã đ ộng tình rồi sao? Chẳng lẽ ta chưa từng cởi xiêm y cùng nàng đôn luân hay sao...?"

Vệ Lạc xấu hổ đến tột đỉnh, nàng cúi đầu thật thấp, cố gắng đem mặt chôn chặt ở trên bàn, như thể muốn biến mất trên thế gian, ngũ quan kém chút nữa bị đè bẹp lép.

Trong cơn xấu hổ tột cùng, một ngọn lửa giận dữ cũng bùng lên trong lòng nàng: Kính Lăng, tên hỗn đản này! Nếu chỉ muốn xem vết thương thì cần gì phải nghiêm túc như vậy? Cởi đai lưng của ta, dùng kiếm chém áo lót, rồi còn đặt ta vào tư thế đó nữa chứ! Hắn... hắn... hắn rõ ràng là đang cố tình trêu chọc ta!