Việt Cơ

Chương 322




Mọi người đầu tiên là ngẩn ra, rồi đồng loạt hiểu ra.

Bọn cướp trừng mắt nhìn Vệ Lạc nhỏ bé, cuối cùng không nhịn được nhe hàm răng vàng khè cười ha hả.

Bọn cướp đang cười hả hê, phía sau Vệ Lạc cũng vang lên một tiếng quát mắng bén nhọn: "Ngươi, đồ vô dụng nhà ngươi thật buồn cười!"

Khóe miệng Vệ Lạc hơi nhếch lên.

Nàng chậm rãi bước về phía trước.

Tên cướp râu quai nón thúc ngựa tiến lên một bước, cúi đầu nhìn xuống nàng, nhếch mép cười nói: "Thiếu niên lang, gan ngươi cũng lớn thật! Tiếc là không đủ đẹp trai, nếu không có thể bán cho quý tộc!"

Vệ Lạc từ từ ngẩng đầu nhìn hắn ta, đột nhiên mở miệng: "Đạo phỉ, đạo phỉ! Danh tiếng cũng không nhỏ nhỉ."

Nghe Vệ Lạc nói vậy, tên râu quai nón cười nhếch mép, để lộ hàm răng vàng khè: "Tiểu tử, ngươi định bắt chuyện làm quen à?"

Vệ Lạc không để ý đến hắn ta, nàng giơ thanh Mộc Kiếm trong tay lên.

Thấy thanh Mộc Kiếm, bọn cướp lại cười ngặt nghẽo.

Nhưng ngay lúc đó!

Vèo một tiếng, Vệ Lạc nhẹ nhàng vung tay, thanh Mộc Kiếm trong tay như rắn phun ra nuốt vào, nhanh như chớp chỉ thẳng vào cổ tay tên cướp!

Chiêu kiếm này quá nhanh!

Bọn cướp vẫn đang cười hả hê.

Chỉ có tên râu quai nón nhìn thấy Vệ Lạc ra tay!

Ngay lập tức, mắt hắn ta mở to!

Hắn ta chỉ kịp làm động tác đó, vừa trừng mắt vừa đặt tay lên chuôi kiếm thì Mộc Kiếm của Vệ Lạc đã đâm trúng cổ tay cầm kiếm của hắn ta. Một luồng sức mạnh cường đại từ cổ tay hắn ta truyền vào, xoáy vào kinh mạch trên cánh tay.

Hắn ta cảm thấy đau đớn, cơn đau quá dữ dội, quá đột ngột. Trong vô thức, hắn ta vội vàng buông năm ngón tay ném thanh kiếm dài xuống, một tiếng hét thảm thiết vang lên!

Tiếng cười của bọn cướp chưa tan, tiếng kêu thảm thiết của tên râu quai nón đã xen vào. Đây mới chỉ là sự khởi đầu.

Vệ Lạc chậm rãi bước đi, mặc kệ bọn cướp ban đầu ngạc nhiên ngừng cười, sau đó hoảng loạn vung kiếm lao vào tấn công nàng. Nàng chỉ thong thả bước đi, tay phải nhẹ nhàng giơ lên, một tia sáng lóe lên, tiếng hét thảm lại vang lên!

Vó ngựa tung bay, giữa tiếng la hét của bọn cướp, nàng như đang dạo bước trong sân vắng, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã. Mỗi bước đi nàng lại chém ra hai nhát kiếm, mỗi nhát kiếm đổi lại là hai tiếng kêu thảm thiết!

Nghe thì chậm, nhưng trên thực tế tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt.

Chỉ trong chớp mắt, hàng trăm thanh kiếm "Leng keng, leng keng, xoảng xoảng" rơi xuống đất.

Cùng với tiếng kiếm rơi là những tiếng kêu thảm thiết liên tiếp.

Vệ Lạc như cánh hoa bay trong gió, nhàn nhã tự tại đi qua giữa bọn cướp, chỉ trong chớp mắt, nàng đã chắp tay đứng sau lưng bọn chúng.

Nàng chắp tay im lặng nhìn những tên cướp vừa rồi còn vênh váo, giờ đau đớn đến toát mồ hôi lạnh lăn lộn trên mặt đất!

Bọn cướp này ngày nào cũng sống trên lưỡi đao, bình thường chúng sẽ không kêu la thảm thiết như vậy. Nhưng mỗi nhát kiếm của Vệ Lạc đâm trúng cổ tay chúng, lại có một luồng nội lực cường đại đâm vào kinh mạch, khiến kinh mạch ở cổ tay bị xoắn vặn, đứt đoạn dưới cường lực khiến các mạch máu ở đó co rút dữ dội!

Nhát kiếm này của nàng khiến cổ tay phải của những tên này đều bị phế, sau này không thể cầm kiếm được nữa, cùng lắm chỉ có thể cầm cuốc, làm ruộng mà thôi.

Mọi người trong đoàn xe đều chết lặng.

Ai nấy đều há hốc mồm kinh ngạc, không thể tin nổi nhìn Vệ Lạc.

Giữa sự kinh ngạc của mọi người, Vệ Lạc chậm rãi bước đến trước mặt Trọng.

Nàng liếc nhìn Trọng đang há hốc mồm, lè lưỡi, sau đó quay đầu lại nhìn chằm chằm vào ngũ muội cay nghiệt.

Ngũ muội đầu tiên là há to miệng kinh ngạc, lúc này thấy Vệ Lạc nhìn mình, mặt nàng ta trắng bệch như tờ giấy, đột nhiên hét lên!

Tiếng hét chói tai khiến mọi người rùng mình.

Người nam nhân trung niên là người đầu tiên tỉnh táo lại, ông ta cúi đầu thật sâu trước Vệ Lạc, run giọng nói: "Đa tạ ân nhân cứu mạng."

Nói đến đây, thấy đứa cháu gái thứ năm của mình vẫn đang hét lên, ông ta không khỏi cau mày.

Một kiếm khách trong đoàn xe thấy vậy, tiến lại gần nam nhân trung niên, thấp giọng nói: "Chúng ta là du hiệp hành tẩu giang hồ, coi trọng nhất là ân oán, có thù tất báo! Ân tình một bữa cơm của Trọng, vị a lang này đã báo đáp, còn mối hận bị sỉ nhục của cháu gái ông, vị a lang này vẫn ghi nhớ."

Có lẽ vì muốn thể hiện uy thế, có lẽ vì chúng du hiệp đã quen với việc dùng kiếm giết người một cách thoải mái, trong thế giới của du hiệp, những năm gần đây việc phân định ân oán, có thù tất báo ngày càng phổ biến. Vì thế, kiếm khách này mới nói như vậy.

Nghe vậy, người nam nhân trung niên nghiến răng. Ông ta lấy thanh kiếm dài từ tay kiếm khách bước tới chỗ cháu gái mình.

Trước mặt Vệ Lạc, ông ta run rẩy giơ cao thanh kiếm, chỉ vào cổ cháu gái thứ năm, quát lớn: "Đồ ngu xuẩn ăn nói bừa bãi, tùy tiện sỉ nhục ân nhân! Ngươi, ngươi đáng chết!"

Lời ông ta vừa dứt, thiếu nữ đang hét lên hai chân lập tức bủn rủn, mặt mày tái mét ngã ngồi xuống đất.

Trọng run giọng kêu lên: "A lang, tha thứ được không?"

Vệ Lạc quay đầu nhìn Trọng.

Trước sự mong đợi của mọi người, nàng cười nhạt, nhẹ nhàng nói: "Trọng có ân với ta, ngươi đã mở miệng, ta không thể không tha!"

Trọng nghe vậy mừng rỡ, vội vàng cúi đầu thật sâu trước Vệ Lạc, vui vẻ nói: "A lang thật là người có đức độ."

Vệ Lạc không nói gì, quay đầu bước về phía bọn cướp.

Bên này, nam nhân trung niên và chúng kiếm khách trao đổi ánh mắt, nghiến răng quát: "Khách quý có thể tha thứ, nhưng người nhà ta không thể ngu dốt!" Vừa dứt lời, thanh kiếm dài trong tay ông ta đâm mạnh xuống!

"A ——"

Một tiếng hét thảm thiết của thiếu nữ vang lên. Tiếng hét đột ngột bắt đầu, rồi đột ngột im bặt!

Vệ Lạc quay đầu lại.

Thấy một thanh kiếm dài cắm sâu vào chân ngũ muội. Mũi kiếm đã đâm vào xương, máu chảy lênh láng.

Ngũ muội đã ngất đi.

Không ai nhìn ngũ muội, hàng trăm ánh mắt đều đổ dồn về phía Vệ Lạc, đều chú ý đến biểu hiện của nàng.

Nam nhân trung niên càng cúi đầu thật sâu trước nàng, run giọng hỏi: "Xử lý như vậy, a lang đã hài lòng chưa?"

Vệ Lạc ngước mắt nhìn ông ta. Nàng mệt mỏi gật đầu: "Đủ rồi."

Mọi người trong đoàn xe đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Vệ Lạc chỉ tay về bọn cướp ở phía sau, nói với Trọng: "Số người này, ngươi có thể bán đi!"

Trọng chắp tay đáp lễ, vui mừng đáp lại: "Vâng."

Lời này của Vệ Lạc có nghĩa là nàng giao toàn bộ bọn cướp, cùng với ngựa của chúng cho Trọng xử lý. Phải biết rằng, dù là đưa những tên cướp này đến lệ xá (1) để bán, hay bán những con ngựa này ở chợ, đều sẽ thu được một khoản tiền lớn.

(1) lệ xá: nơi mua bán nô lệ

Khoản tiền này đủ để sánh ngang với toàn bộ giá trị số hàng hóa của họ.

Trọng chỉ là con nhà thương nhân nhỏ, không phải quý tộc. Nhận được một món quà lớn như vậy, tất nhiên y vui mừng khôn xiết.

Vệ Lạc gật đầu, xoay người rời đi.

Trọng nhìn bóng dáng nàng, định gọi nàng lại, miệng há ra nhưng lại không dám.

Nam nhân trung niên bước đến sau lưng Trọng, vỗ vai y, vui mừng nói: "Trọng, lần này con sẽ vượt qua đại ca, trở thành người đứng đầu trong gia tộc."

Nói đến đây, ông ta nhìn về phía Vệ Lạc đang đi xa dần, cảm khái nói: "Vị a lang này, còn trẻ trông yếu ớt nhưng lại dũng mãnh phi thường, không biết là nhân vật của nhà nào? Trọng chỉ có ân tình một bữa cơm với hắn, mà đã được tặng một món quà hậu hĩnh như vậy, nếu có thể kết giao sâu sắc hơn, chẳng phải cả đời sẽ được hắn che chở sao?"

Lời ông ta vừa dứt, một thanh niên khác khoảng 27, 28 tuổi đã tiếp lời: "A lang quá nhân hậu, thiếu sát khí. A Ngũ sỉ nhục hắn như vậy mà hắn có thể nhịn, bây giờ lại có thể tha thứ."

Nói đến đây, thanh niên nhìn ngũ muội đang nằm bất tỉnh trên mặt đất, máu chảy đầm đìa ở chân với vẻ mặt chán ghét, tức giận nói: "Đúng là đại ca quá nuông chiều nàng ta!"

"Người đâu, đưa nàng ta về xe ngựa, Trọng, cử hai người rút kiếm cầm máu. Hừ! Nếu có thể bình an, nhất định phải gả nàng ta đi thật xa, tránh để liên lụy gia tộc!"

Những lời thanh niên nói, không ai ở đây có ý kiến gì.

Những gia đình xuất thân thương nhân như họ, bản thân không phải là quý tộc. Họ đi lại giữa các quý tộc của nhiều quốc gia, dựa vào việc quan sát sắc mặt, lấy ít đánh nhiều. Ngũ muội của họ đã đắc tội với một nhân vật dũng mãnh phi thường có lai lịch bí ẩn như Vệ Lạc, rất có thể sẽ mang đến tai họa cho gia tộc, nên trong lòng họ đều có oán hận.

Thực ra ngũ muội cũng là xui xẻo. Thời này người ta không có thói quen giấu tài. Bất kể là quý tộc hay du hiệp, đều thích khoe khoang năng lực và địa vị của mình với mọi người. Ví dụ như các quý tộc thích dùng xe ngựa để thể hiện thân phận cao quý của mình, dù cho mông đã bị xe ngựa làm tê dại, dù chỉ cách nhà có ba bốn trăm bước, họ cũng không muốn đi bộ.

Chỉ có Vệ Lạc, cải trang thành một thiếu niên bình thường lại đi bộ. Đi bộ đồng nghĩa với việc nàng không đủ tiền mua nổi một con lừa hay con bò để thay thế việc đi bộ. Một người nghèo khổ, bất tài như nàng, còn phải dùng một vỏ kiếm tiêu chuẩn để bọc một thanh Mộc Kiếm.

Phải biết rằng, trong các quốc gia có một số công tử nhà nghèo, thường đeo kiếm bên hông để thể hiện vinh quang của tổ tiên. Đồng thời, cũng dùng cách này để lừa gạt lợi dụng những thiếu nữ dân thường ngây thơ. (Thời này, chỉ có người có thân phận sĩ trở lên mới có quyền đeo kiếm)

Thế nên, ngũ muội thật oan uổng, nàng ta chỉ dựa vào kinh nghiệm của mình để phán đoán rằng Vệ Lạc là một công tử nghèo đến mức không mua nổi ngựa để cưỡi. Nàng tiếp cận Trọng là để được ăn uống miễn phí, hơn nữa Vệ Lạc còn tốt tính, thoạt nhìn có vẻ như đã quen với việc bị người khác bắt nạt.......

Nàng ta không hề biết trên đời còn có chuyện "giả trư ăn thịt hổ".

******

Vệ Lạc rời khỏi đoàn thương nhân trong tâm trạng không vui.

Sau khi đi thêm ba ngày, lại bị hai nhóm thương nhân và du hiệp đi ngang qua cười nhạo, Vệ Lạc cuối cùng cũng nhận ra rằng việc mình đi bộ là lỗi thời.

Nghĩ một lúc, nàng quyết định sẽ mua một con lừa để thay thế việc đi bộ ở thành trì tiếp theo.

Nhưng, khi thành trì tiếp theo xuất hiện trong tầm mắt, Vệ Lạc sững sờ, nàng nhìn chằm chằm vào chữ "Mãn" lớn trên thành, ngẩn người ra.

Nàng đã đến Mãn thành!

Vệ Lạc đưa tay vào trong ngực, ở đó có một cuộn da thú. Chỉ cần nàng đến phủ thành chủ đưa ra cuộn da thú đó, thành trì này sẽ trở thành Vệ thành.

Vệ Lạc đứng đó ngẩn ngơ, đột nhiên, nàng không muốn vào thành nữa.