Việt Cơ

Chương 307




Vệ Lạc nhẹ nhàng bước vào rừng cây, chậm rãi đi đến đình thủy tạ nơi nàng vừa gặp Việt Đích công chúa.

Nàng ngồi trên lan can bằng ngọc trắng, ngẩn ngơ nhìn dòng nước dưới ánh trăng.

Lúc nãy sau khi nói ra những lời đó trước mặt bao nhiêu người, nàng không hề cảm thấy hả hê. Nếu tình cảm của nàng dành cho Kính Lăng không sâu đậm như vậy, có lẽ nàng sẽ cảm thấy hả hê chăng?

Thực ra hai ngày nay, sâu trong nội tâm nàng oán trách Kính Lăng. Oán trách hắn thờ ơ lạnh nhạt với chuyện của chúng cơ thiếp.

Thời đại này, lời thề minh ước mới là cách để giữ chữ tín với nhau. Bởi vì huyết mạch truyền thừa không được coi trọng, nên việc liên hôn có ý nghĩa chính trị ít hơn nhiều so với đời sau.

Cũng vì vậy, việc có nhiều thê thiếp đối với mọi người chỉ là một loại phong tục và quan niệm, một loại thói quen sinh con nối dõi kéo dài hàng ngàn năm.

Chuyện này chỉ cần Kính Lăng lên tiếng, dứt khoát nói với mọi người rằng hắn chỉ cần một mình nàng. Như vậy, sau khi mọi người kinh ngạc xôn xao bàn tán, rồi cũng sẽ dần dần chấp nhận. Còn nàng, một phụ nhân vì chuyện này mà lên tiếng, sẽ chỉ nhận lại sự chỉ trích và sỉ nhục không ngừng.

Cho nên Vệ Lạc mới có tâm lý oán trách này. Nghĩ đến đây, nàng thở dài thật sâu.

Vệ Lạc lắc lắc đầu, nhẹ nhàng tựa trán vào cột đình, rất lâu không nhúc nhích.

Trong lúc Vệ Lạc đang ngắm trăng bi thương oán trách, Kính Lăng sắc mặt lúc xanh lúc trắng, phất tay áo xoay người nhanh chóng rời đi. Sự xuất hiện của hắn không khiến mọi người chú ý, nên khi hắn rời đi cũng không ai để ý.

Chỉ trong chốc lát, Kính Lăng đã đến nơi ở của mình.

Hắn ngồi ngay ngắn trên sập, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm phía trước, mặc cho chúng cung nữ mang rượu và thức ăn lên.

Thấy chúng cung nữ lui ra, Kính Lăng trầm giọng nói: "Mời Ổn Công đến."

"Vâng!"

Một lát sau, Ổn Công đến, ngồi xuống đối diện Kính Lăng tự rót rượu tự uống.

Kính Lăng không động đậy, vẫn nhìn chằm chằm phía trước với vẻ mặt không biểu cảm.

Mãi đến khi Ổn Công uống ba chung rượu, hắn mới khàn giọng nói: "Phụ nhân của ta, ỷ được sủng mà kiêu ngạo! Hơi không vừa ý liền nói muốn rời đi trước mặt mọi người! Hừ! Chẳng lẽ, nàng muốn ta, một trượng phu, một vị vua phải cúi đầu cầu xin nàng thương xót?"

Kính Lăng chậm rãi nhắm mắt, lẩm bẩm: "Rời đi, rời đi, lúc nào cũng dùng việc rời đi để uy hiếp! Hừ! Khinh thường ta quá đáng!"

Trầm mặc một lúc lâu, Ổn Công thở dài: "Quân thượng đối với phu nhân tình sâu nghĩa nặng, nhưng phu nhân chỉ là một phụ nhân tầm nhìn hạn hẹp, tất nhiên sẽ thừa cơ hội mà làm vậy. Nếu có thể đối xử với nàng như những phụ nhân bình thường khác, ân sủng không chỉ dành cho một mình nàng, thì sao lại có chuyện này xảy ra?"

Nói đến đây, Ổn Công nhíu mày nói thêm: "Dược công mắng nhiếc trước mặt mọi người, lời lẽ cay nghiệt quá mức sỉ nhục người khác. Thật là hoàn toàn không màng đến tôn nghiêm của phu nhân."

Kính Lăng ngửa đầu uống cạn chung rượu. Hắn ném mạnh chung rượu xuống bàn, lạnh lùng nói: "Lời tiểu nhi vừa nói không sai, hành động của Dược công thật sự có ý muốn mượn cơ hội này để nổi danh. Lão già này thật đáng đau đầu, nếu không phải vì bận quá nhiều việc, ta sẽ không triệu hồi ông ta từ đất phong về. Thôi, qua hai ngày nữa lại để ông ta trở về đất phong."

Rõ ràng tâm trạng hắn rất tệ, nói xong những lời này, hắn cứ uống hết chung này đến chung khác.

Một khắc sau, một kiếm khách đến trước mặt họ, cao giọng bẩm báo: "Quân thượng, Dược công cầu kiến."

"Nói ta đã ngủ, không gặp!"

"...Vâng." Kiếm khách lần đầu tiên thấy quân thượng nói dối. Do dự một lát, rồi xoay người đi ra ngoài.

Kính Lăng đột nhiên ngẩng đầu, nốc cạn một chung rượu.

Ổn Công thấy vậy, vội vàng nói: "Quân thượng, xin bảo trọng thân thể."

Kính Lăng cúi đầu xuống. Đầu hắn cúi xuống quá nhanh, đập mạnh xuống bàn. Ổn Công vừa định đứng dậy đỡ hắn về phòng, thanh âm lẩm bẩm của Kính Lăng truyền đến: "Ổn Công."

"Ừ."

"Từ khi quen biết Tiểu Nhi đến nay, lòng ta lúc nào cũng vui buồn lẫn lộn. Vui mừng tột cùng, đau lòng cũng không thể nào nguôi ngoai. Đây là nhập chướng, đây là nhập chướng!"

Ổn Công không biết nói gì. Một lúc sau, ông ta mới trừng mắt, thổi chòm râu dài do dự nói: "Thần gần hết đời người, đã gặp qua không ít thất phu thất phụ, nghe nói chuyện này cũng là bình thường. Thiếu niên nhi nữ, si mê đối phương, vì nhau mà vui buồn cũng không hiếm thấy."

Kính Lăng trầm mặc. Một lát sau, hắn đột nhiên khẽ nói, gần như không thể nghe thấy: "Hôm nay mới hiểu Chu U Vương." Hôm nay mới hiểu được Chu U Vương đã cầm lòng không đậu đến mức nào.

Nghĩ đến Chu U Vương vì nụ cười của Bao Tự mà không tiếc đốt lửa hiệu lừa chư hầu. Yêu một nữ nhân, quả thực vui buồn không thể tự chủ, nàng nói một lời, cười một tiếng đều có thể khiến một nam nhân hoặc là rơi vào vực sâu, hoặc là lên đến tiên cảnh. Lại không thể không nhượng bộ, nhượng bộ hết lần này đến lần khác.

Thanh âm hắn quá thấp, Ổn Công đang suy nghĩ không nghe rõ hắn nói gì.

Nhưng chính Kính Lăng, vừa nói ra lời này đã giật mình. Hắn vội vàng ngậm miệng, đặt mạnh chung rượu xuống bàn. Tay phải đỡ trán không nhúc nhích.

Một lúc lâu sau, hắn bình tĩnh nói: "Đêm đã khuya, công lui ra đi."

Ổn Công chắp tay nói: "Quân thượng bảo trọng."

Khi Ổn Công rời đi, Kính Lăng đã có ba phần say. Hắn uống rất nhiều, nhưng rượu thời này nồng độ rất thấp, hơn nữa họ thường uống rượu như trà, tửu lượng rất lớn, dù uống mãi hắn cũng không say.

Hắn tay phải đỡ trán vẫn không nhúc nhích, tim hắn đập hơi loạn, câu lẩm bẩm vô thức vừa rồi khiến chính hắn sợ hãi.

Vệ Lạc ở đình thủy tạ một lúc, trong lòng đã cảm thấy bất an.

Nàng bất an vì hối hận, nàng không nên nói những lời đó trước mặt mọi người, trước mặt các sứ giả chư hầu. Nếu muốn nói, cũng phải nói riêng mới đúng.

Kính Lăng dù sao cũng là người của thời đại này, những việc nàng làm đối với hắn mà nói là đảo lộn những quan niệm cố hữu của hắn, là những điều hắn chưa từng nghĩ tới. Như Dược công đã nói, hành động của nàng đã khiến thế nhân cười nhạo hắn. Nàng, không nên bức ép hắn như vậy.

Cắn môi, Vệ Lạc chậm rãi đi về phía nơi ở của Kính Lăng.

Đi đến bên ngoài viện, nàng nhìn những cây đuốc nóng hôi hổi trong sân.

Mọi người thấy nàng đến gần, đều thoáng cúi chào. Vệ Lạc không có tâm tình để ý đến những điều này.

Nàng đứng trong sân nhìn về phía ánh đèn sáng trưng, nhìn Kính Lăng đang chống đầu, không nhúc nhích.

Do dự một lúc, Vệ Lạc tiến lại gần hắn, đi đến phía sau hắn.

Vệ Lạc chậm rãi ngồi quỳ xuống bên sập, vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt v e mái tóc đen dài của hắn.

Ngay khi tay nàng chạm vào tóc hắn, Kính Lăng cứng đờ.

Một lúc sau, hắn khàn khàn do dự gọi: "Tiểu Nhi?"

"Ừm."

Kính Lăng đột ngột ngẩng đầu lên, vươn tay phải ra ôm chặt Vệ Lạc vào lòng.

Hắn ôm nàng thật chặt, chặt đến mức nàng cảm thấy cơn đau ở ngực mà vẫn không buông tay.

Hắn vùi mặt vào cổ Vệ Lạc, lẩm bẩm gọi: "Tiểu Nhi."

"Ừm."

Vệ Lạc lên tiếng, một tay ôm cổ hắn, vùi mặt vào vai hắn, một tay ôm chặt eo hắn, nhẹ nhàng nói: "Kính Lăng, mới vừa rồi, ta không nên nói thẳng trước mặt mọi người."

Nàng xin lỗi. Đương nhiên, nàng không nói mình sai, nàng chỉ nói nàng không nên nói như vậy trước mặt mọi người.

Lửa giận cùng cơn buồn bực của Kính Lăng tan đi hơn phân nửa.

Hắn thoáng buông nàng ra, cọ cọ mặt vào cổ của nàng, lẩm bẩm nói: "Tiểu Nhi, tiểu Nhi." Hắn muốn nói: Bao Tự, một yêu phi như vậy sao có thể so sánh với Tiểu Nhi của ta? Tiểu Nhi của ta trí dũng song toàn, lại biết nghĩ cho đại cục, hiểu cho ta. Ta và Tiểu Nhi, sao có thể giống Chu U Vương và Bao Tự?

Kính Lăng gọi nàng vài tiếng, dần dần tâm cũng bình tĩnh lại.

Hắn ngẩng đầu lên, xoay người Vệ Lạc đang ngồi trên đùi mình để nàng đối mặt với hắn.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt nhỏ nhắn gần trong gang tấc của nàng, đẹp đến mức khiến hắn vừa nhìn đã thấy lòng xao xuyến.

Kính Lăng dùng trán mình chạm vào trán nàng, khẽ gọi: "Tiểu Nhi, Tiểu Nhi."

Mỗi lần gọi như vậy, tâm trạng hắn lại tốt hơn một chút, gọi thêm một tiếng, lại tốt hơn một chút nữa.

Vệ Lạc nhẹ nhàng đáp lời. Nàng đưa hai tay ra ôm chặt cổ hắn, hơi ngẩng đầu, để đôi môi anh đào của mình chạm vào trán hắn.

Nàng không khỏi thầm nghĩ: Nếu thật sự rời đi, sẽ không còn được gặp lại người này, khuôn mặt này, những ngày tháng đó sẽ khó khăn đến nhường nào?

Chỉ cần nghĩ đến việc chia ly, nàng đã cảm thấy lòng đau như cắt, khó có thể chịu đựng. Nàng nhắm mắt lại, áp môi mình lên trán hắn, thầm nghĩ: Ta vừa rồi thật là quá xúc động. Sao ta có thể nói ra lời chia tay dễ dàng như vậy. Ta yêu hắn, ta yêu nam nhân này. Sao ta có thể nói ra lời chia tay dễ dàng như vậy?

Lúc này, nàng đâu còn nhớ đến những oán trách, những bất mãn vừa rồi?

Hai người ôm nhau thật chặt.

Không biết qua bao lâu, Kính Lăng đột nhiên chặn ngang ôm Vệ Lạc đứng dậy.

Hắn bế nàng nhanh chóng đi về phía phòng tắm

Vệ Lạc vùi mặt vào cổ hắn, mãi đến khi nghe thấy tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm nàng mới đột nhiên bừng tỉnh.

Bỗng chốc, mặt Vệ Lạc đỏ bừng.

Nàng trừng mắt nhìn phòng tắm bằng ngọc trắng, rồi lại nhìn Kính Lăng lắp bắp: "Quân thượng, đến đây..... làm gì?"

Thanh âm trầm thấp của Kính Lăng vang lên từ đỉnh đầu nàng: "Tắm gội."

Vô nghĩa!

Mặt Vệ Lạc càng đỏ hơn, tai nàng như sắp nhỏ máu.

Chúng cung nữ bước vào, Vệ Lạc liếc mắt đã thấy trên bàn có hai bộ y phục, một bộ là quân hầu phục màu đen của Kính Lăng, bộ còn lại là một bộ y phục màu đỏ rực.

Chẳng lẽ, nàng cũng phải tắm?

Vệ Lạc há hốc miệng, nhỏ giọng nói: "Ta, ta vừa mới tắm rồi."

"Không sao."

Sao lại không sao? Rõ ràng có ý đồ.

Vệ Lạc nói không hoàn chỉnh, khuôn mặt nhăn nhó, giãy giụa trong lòng Kính Lăng, vừa giãy vừa nói: "Ta thấy không khỏe, xin phép cáo lui."

"Cáo lui?" Kính Lăng khẽ hừ một tiếng, "Phòng tắm này không có cung nữ tắm rửa cho quân hầu, Tiểu Nhi lui ra, ai sẽ tắm cho ta?"

Quả nhiên hắn đã quyết định như vậy.

Vệ Lạc vừa xấu hổ vừa tức giận vừa hoảng loạn, nàng cắn môi, đảo mắt liên tục.

Đúng lúc này, Kính Lăng đặt nàng xuống đất, đưa tay phải ra, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Lạc lên để nàng nhìn vào mắt mình.

Hắn cười như không cười nhìn chằm chằm đôi mắt đảo liên tục của Vệ Lạc, thấp giọng nói: "Tiểu Nhi đã tắm rồi, vậy thì giúp ta chà lưng đi."

Nói xong, hắn quay đầu quát lên: "Lui ra!"

Chúng cung nữ cúi đầu lui ra.

Trong căn phòng tắm rộng rãi, chỉ còn lại Vệ Lạc và Kính Lăng. Bể tắm rộng chừng mười mấy mét vuông, mặt nước lăn tăn gợn sóng, những cánh hoa nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Hơi nước nóng bốc lên nghi ngút, mờ mờ ảo ảo, tạo nên một bầu không khí ái muội, lãng mạn.

Vệ Lạc đỏ mặt, cắn môi suy nghĩ kế sách thoát thân, Kính Lăng đã xoay người chậm rãi tháo xuống hầu quan, gỡ xuống đai ngọc, cởi bỏ áo ngoài. Bỏ đi trung y, qu@n lót cùng áo trong.

Vệ Lạc vẫn còn đang trong khoảnh khắc ngỡ ngàng, ánh mắt lướt qua rồi bất chợt chạm phải ánh nhìn sáng rực của Kính Lăng. Ngay lập tức, cả người nàng đỏ bừng như tôm luộc.

Vệ Lạc khẽ kêu lên một tiếng, xoay người định chạy ra khỏi phòng tắm.

Nàng mới chỉ bước được một bước. Một đôi cánh tay ấm áp đã vòng qua eo nàng, ngay sau đó, thân thể tr@n trụi ấm nóng của Kính Lăng áp sát vào người nàng. Trong lúc Vệ Lạc đang run rẩy vì xấu hổ, đôi môi mỏng của hắn tiến sát đến bên tai nàng, khẽ cười nói: "Tiểu Nhi, chúng ta vốn là phu thê, sao ba năm trôi qua, nàng vẫn còn e thẹn đến vậy."

Tay phải hắn di chuyển sờ đến đai lưng nàng, một bên nhẹ cởi, một bên ác liệt mà dùng cứng rắn của mình đỉnh vào mông nàng, hơi thở thô nặng phun bên tai nàng, thanh âm khàn khàn, hô hấp nồng đục mà nói: "Tiểu Nhi, đừng ngượng ngùng. Việc đôn luân là thiên kinh địa nghĩa."

(Đôn luân: là chỉ việc mây mưa đó mọi người, tác giả dùng từ này về sau rất nhiều nên mình sẽ để từ này luôn nhé).