Giấc ngủ này thật sâu.
Vệ Lạc tỉnh dậy, cảm thấy bên hông nặng trĩu, có thứ gì đó đè lên, bên tai cũng ấm nóng.
Nàng khẽ chớp mi, từ từ mở mắt.
Vừa mở mắt, nàng đã đối diện với khuôn mặt tuấn tú của Kính Lăng chỉ cách một tấc. Mặt hắn tựa vào nàng, tay đặt lên hông nàng.
Hắn ngủ rất say, khuôn mặt tuấn mỹ nhíu mày ngay cả trong mơ.
Đôi môi mỏng hơi mím lại, khiến hắn bớt đi vẻ uy nghiêm thường ngày, thêm phần trẻ con.
Vệ Lạc lặng lẽ đưa tay phải ra, định chạm vào khóe môi hắn, nhưng rồi lại vội rụt tay về, quay mặt đi.
Cảnh này sao mà quen thuộc. Hình như đã có vài lần, hắn cũng ngủ như vậy, và nàng cũng vuốt v e hắn như thế này.
Vệ Lạc hơi nghiêng mặt, xua đi những suy nghĩ miên man, cẩn thận dời tay hắn ra, rồi xuống giường.
Kính Lăng ngủ rất say, Vệ Lạc ra khỏi thiên điện, hắn vẫn còn say giấc.
Sau khi được chúng thị tỳ hầu hạ rửa mặt, Vệ Lạc xuống lầu, đi ra sân. Nơi đây có hơn mười kiếm khách đứng canh gác, bảo vệ quân chủ của họ suốt đêm.
Họ không hề ngẩng lên nhìn khi Vệ Lạc đi qua. Dù Vệ Lạc đã chính thức gả cho Kính Lăng, trở thành quân hậu, họ đối với nàng vẫn không thay đổi thái độ.
Ánh nắng ấm áp từ phía Đông lan tỏa, khắp nơi trong ngoài đều ồn ào náo nhiệt.
Bốn thị tỳ đi theo Vệ Lạc ra ngoài.
Khi Vệ Lạc bước ra khỏi cửa Hàn Uyển, một nhóm mỹ cơ trong trang phục lộng lẫy, cười nói rộn ràng từ phía hậu viện đi ra, tiến về phía nàng.
Họ dừng lại cách Vệ Lạc khoảng trăm bước.
Chúng mỹ nhân nhìn Vệ Lạc, đồng loạt ngẩn ra. Họ trao đổi ánh mắt lẫn nhau, đồng loạt khom người hành lễ, đồng thanh cất tiếng: "Bái kiến phu nhân."
Những mỹ nhân này, người thì trang điểm đậm, người thì thanh thuần, tranh nhau khoe sắc, mỗi người một vẻ. Vừa hành lễ, họ vừa lén đánh giá Vệ Lạc. Mấy người phía sau còn thì thầm to nhỏ.
Vệ Lạc lạnh nhạt liếc nhìn họ, lông mày khẽ nhíu lại. Nàng nhìn lướt qua từng người, tiếp tục bước đi mà không để ý đến họ.
Nàng mặc một bộ hồng bào, dáng người cao ráo, chúng mỹ nhân nhất thời bị diễm quang của nàng làm lu mờ, không thể rời mắt. Cho đến khi nàng đi xa năm, sáu mươi bước, những tiếng nghị luận mới ồn ào rộ lên: "Phu nhân có vẻ khó gần."
"Quả là tuyệt sắc giai nhân, thảo nào phu chủ coi trọng nàng như vậy."
"Xinh đẹp thì đã sao? Không phải con nhà vương hầu, ngay cả của hồi môn cũng không có. Xem nàng đắc ý được bao lâu!"
"Đúng vậy, đúng vậy. Nàng chỉ dựa vào ân sủng của phu chủ, nhất thời đắc ý thôi."
"Hừ! Nàng không có gia thế, còn không bằng chúng ta. Vậy mà kiêu ngạo!"
Những lời nghị luận lọt vào tai Vệ Lạc.
Với tính cách của mình, nàng thường không bận tâm đ ến những lời này. Nhưng với nội lực hơn người, tai thính hơn người, nàng vẫn nghe rõ mồn một.
Vệ Lạc dừng bước. Nàng chậm rãi quay đầu lại.
Khi ánh mắt Vệ Lạc nhìn chằm chằm về phía họ, chúng mỹ nhân giật mình, đồng loạt im bặt. Họ nhìn nhau, một người khẽ nói: "Nàng, nàng nghe thấy chúng ta nói chuyện?"
"Cách xa như vậy, chắc là không."
Vệ Lạc lẳng lặng nhìn chúng diễm cơ, ánh mắt xa cách mà lạnh nhạt.
Bị ánh mắt Vệ Lạc nhìn chằm chằm, tiếng nói chuyện của chúng mỹ nhân càng lúc càng nhỏ dần rồi im bặt.
Trong sự im lặng của các nàng, Vệ Lạc nhìn chằm chằm bọn họ, thanh âm hơi cao, trầm giọng quát: "Hai chữ phu chủ, không phải các ngươi có thể gọi!"
Chúng mỹ nhân đồng loạt cúi đầu, không ai đáp lại.
Vệ Lạc cười lạnh: Những mỹ nhân này dù xuất thân quý tộc, nhưng trong phủ Kính Lăng họ không có danh phận, vốn không có tư cách gọi Kính Lăng là phu chủ. Mình đã nhắc nhở họ, vậy mà không ai đáp lại, xem ra đúng là tự tin ngang ngạnh.
Vệ Lạc cảm thấy mệt mỏi. Nàng đưa tay xoa xoa trán, trầm giọng gọi: "Tang!"
"Có nô tỳ!"
"Gọi quản gia đến!"
"Vâng!"
Tiếng bước chân lui đi.
Vệ Lạc lùi lại dưới ánh mắt kinh ngạc của chúng mỹ nhân.
Khi nàng đến chỗ bóng cây phía sau bên trái, hai thị tỳ nhanh nhẹn đã dọn sẵn chỗ ngồi.
Vệ Lạc thong thả ngồi quỳ xuống. Nàng cúi đầu, tay phải cầm vò rượu, tiếng rượu rót ra lanh lảnh trong không gian yên tĩnh.
Chúng mỹ nhân nhìn thoáng qua nhau, những người đứng sau bắt đầu muốn thối lui.
Một thị tỳ thấy vậy, vội vàng đến gần Vệ Lạc, nói nhỏ: "Phu nhân, họ muốn rời đi."
Vệ Lạc cười nhạt: "Họ có thể đi đâu?"
Câu nói khiến chúng thị tỳ và mỹ nhân ngẩn ra.
Đúng vậy, phủ đệ chỉ có lớn như vậy, họ có thể đi đâu?
Sau khi nhìn nhau, một mỹ nhân bước lên hành lễ với Vệ Lạc, thanh âm kiều nhược nói: "Là thiếp vô lễ, mong phu nhân thứ tội."
Giọng nàng ta nhỏ nhẹ kiều kiều nhược nhược, mắt ngấn lệ, trông rất đáng thương.
Vệ Lạc không ngẩng đầu, nàng cầm chung rượu lên chậm rãi nhấp một ngụm, không nói một lời.
Mỹ nhân kia nửa quỳ, không thấy Vệ Lạc phản ứng, đành cắn môi nhìn chúng tỷ muội phía sau. Rồi nàng ta quay lại, giọng càng thêm nhỏ nhẹ: "Xin phu nhân thứ tội."
Vệ Lạc vẫn không để ý đến nàng ta. Nàng đưa tay xoa trán, nhíu mày khó chịu.
Với tính cách của nàng, vốn không thích đối mặt với những chuyện thế này. Nhưng nàng vẫn quyết định thử một lần.
Đột nhiên, tiếng bước chân từ phía sau bên phải vọng lại.
Một giọng nữ lanh lảnh vang lên: "Phía trước là Hàn Uyển sao?" Đó là giọng của Thập Tam công chúa.
Một thị tỳ đáp: "Vâng, Hàn Uyển là nơi phu nhân nghỉ ngơi, chủ thượng đến thẳng đây sau khi hồi phủ, đến giờ vẫn chưa dậy."
Thập Tam công chúa cười lạnh: "Phu nhân? Là phụ nhân mà Bát ca đổi lấy bằng hai thành trì sao?"
"......Vâng."
"Ta biết phụ nhân này, mặt dày tâm hiểm không đáng tin. Người như vậy chẳng khác nào rắn độc. Bát ca vì sắc mà si mê, lại muốn lập nàng làm hậu! Hừ!" Một tiếng "phụt" vang lên, Thập Tam công chúa đã nhổ nước bọt xuống đất.
Lúc này, họ chỉ cách Vệ Lạc khoảng ba mươi bước chân.
Nhưng họ đến từ hướng chủ viện, bị rừng cây rậm rạp che khuất.
Lời của Thập Tam công chúa lọt vào tai chúng mỹ nhân. Ban đầu họ còn sợ hãi, giờ đã lấy lại tự tin liếc nhìn Vệ Lạc.
Người mỹ nhân vừa hành lễ với Vệ Lạc, lén trừng mắt nhìn nàng rồi lùi lại phía sau, thấp giọng nói: "Ta cũng từng nghe nói phu nhân này tâm địa như rắn rết!"
Giọng nàng ta rất nhỏ. Chúng mỹ nhân khác muốn bàn tán cùng nàng, nhưng nhìn Vệ Lạc, họ lại không dám. Dù tự cho mình gia thế hơn Vệ Lạc, nhưng họ vẫn sợ uy nghiêm của nàng.
Lúc này, Thập Tam công chúa đã đến sau lưng Vệ Lạc.
Nàng ta liếc mắt nhìn thấy Vệ Lạc mặc hồng bào, dáng người yêu kiều đang ngồi quỳ dưới tán cây.
Thập Tam công chúa khựng lại, mặt tái xanh. Xem ra, nàng ta cũng biết những lời vừa rồi đã lọt vào tai Vệ Lạc, hơn nữa còn có nhiều nhân chứng.
Nhưng Thập Tam công chúa nào để tâm?
Nàng ta nhìn Vệ Lạc, ánh mắt lộ rõ vẻ ghen tị, cười lớn: "Ô kìa, đây là gì thế này? Sao mọi người lại tụ tập ở đây?"
Vừa cười, nàng ta vừa tiến đến sau lưng Vệ Lạc, vỗ vai nàng, cao giọng hỏi: "Ngươi chính là phụ nhân Lưỡng Thành kia?"
Vệ Lạc không ngẩng đầu.
Khi tay Thập Tam công chúa chạm vào vai trái nàng, Vệ Lạc khẽ nhún vai. Cái nhún vai đó khiến tay nàng ta trượt xuống.
Thập Tam công chúa không vỗ trúng, tay lơ lửng giữa không trung, bực tức bĩu môi nhìn Vệ Lạc chằm chằm, giọng bén nhọn quát: "Phụ nhân này, năm đó ngươi là tiểu nhi, ta thấy ngươi đáng thương nên đã giúp đỡ. Sao giờ thành "phu nhân" rồi, lại hỗn láo thế này?"
Thập Tam công chúa nói xong, chúng thị tỳ đồng loạt cúi đầu. Họ đều biết chuyện năm xưa. Thập Tam công chúa bị quân thượng đuổi đi là vì ý đồ mưu hại phu nhân. Không ngờ hiện tại nàng ta lại đổi trắng thay đen như vậy.
Vệ Lạc vẫn không động đậy.
Nàng không quay đầu lại cũng không đáp lời, chỉ cúi đầu yên lặng nhấp rượu.
Thấy nàng bình thản như vậy, Thập Tam công chúa càng thêm tức giận.
Nàng ta lập tức tiến một bước về phía Vệ Lạc. Đến trước mặt nàng, công chúa hung hăng giơ tay định giật lấy chung rượu.
Ngay lúc đó!
Vệ Lạc vẫn không ngẩng đầu, tay phải vung lên. Chỉ nghe "xoẹt" một tiếng gió rít, mọi người thấy hoa mắt, nhận ra trong tay Vệ Lạc đã có một thanh mộc kiếm. Điều đáng nói là, mũi kiếm đang chĩa thẳng vào cổ họng Thập Tam công chúa!
Vệ Lạc vẫn cúi đầu, ung dung nhấp một ngụm rượu. Tay phải nàng vẫn giữ nguyên tư thế, mũi kiếm kề sát cổ công chúa!
Dù chỉ là mộc kiếm, Thập Tam công chúa vẫn cảm nhận rõ hàn khí từ mũi kiếm tỏa ra.
Sắc mặt nàng ta tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra.
Vệ Lạc khẽ nâng tay, khiến Thập Tam công chúa ngửa đầu ra sau. Thanh âm êm dịu như nước của nàng vang lên: "Công chúa xin mời về cho."
Dứt lời, Vệ Lạc thu kiếm. Thập Tam công chúa chân run lẩy bẩy, ngã ngửa ra sau. Hai thị tỳ vội vàng đỡ lấy nàng ta.
Thập Tam công chúa hất tay thị tỳ ra, tiến lên một bước trừng mắt nhìn Vệ Lạc, hét lên: "Ngươi dám chĩa kiếm vào ta?Ngươi nghĩ vị trí phu nhân này sẽ không thay đổi sao? Bát ca, ta sẽ đi tìm Bát ca, ta muốn huynh ấy phế truất ngươi!"
Giọng Thập Tam công chúa cực kỳ bén nhọn, nghẹn ngào xen lẫn hận ý và kiêu ngạo.
Lúc này, Vệ Lạc ngẩng đầu nhìn nàng ta. Ánh mắt Vệ Lạc lạnh lùng, ngạo nghễ và khinh bỉ.
Nàng nhìn Thập Tam công chúa, từ tốn nói: "Mấy năm qua, công chúa hoành hành trong phủ, các nữ nhân có thai đều bị công chúa sát hại!"
Lời Vệ Lạc vừa dứt, mặt Thập Tam công chúa và chúng thị tỳ biến sắc. Thập Tam công chúa lảo đảo lùi lại, suýt ngã quỵ nếu không có cây đại thụ phía sau.
Chúng thị tỳ nhìn nhau, kinh ngạc nhìn Vệ Lạc.
Thập Tam công chúa vịn vào cây, định mở miệng mắng Vệ Lạc. Nhưng vừa nhìn thấy chúng mỹ nhân đang tò mò nhìn về phía này, nàng ta nuốt lời vào bụng, trong số họ có cả nạn nhân của nàng ta.
Vệ Lạc không để ý đến sắc mặt tái mét của mọi người, nàng vẫn bình thản, dùng âm thanh chỉ những người xung quanh mới nghe thấy, nói: "Năm đó quân thượng lệnh công chúa rời khỏi Tân Điền, vì chàng chán ghét ngươi. Công chúa thật sự muốn ép quân thượng tự tay giết mình sao?"
Mặt Thập Tam công chúa trắng bệch. Môi nàng ta run lên bần bật.
Nàng ta trừng mắt nhìn Vệ Lạc, đầu óc rối bời, chỉ có một câu hỏi lặp đi lặp lại: Sao nàng ta biết, sao nàng ta biết được? Lẽ nào, Bát ca thật sự đã biết. Nhưng nếu đã biết, sao huynh ấy còn có thể chịu đựng mình?
Thập Tam công chúa lắc đầu run rẩy, lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi đừng nói bậy, ngươi đang nói bậy! Ngươi đừng nói bậy!"
Vệ Lạc nhìn nàng ta với ánh mắt thương hại, thở dài: "Trong số những phụ nhân đó, có người đã mang thai trước khi vào phủ, cũng có người mang thai con của công tử khác. Quân thượng năm đó còn nhỏ nên phải nhẫn nhịn, hơn nữa vốn là người tuyệt tình, những đứa trẻ đó, tất nhiên là mặc ngươi sát hại. Công chúa đều cho rằng, quân thượng thật dễ bị khinh thường như thế sao?"
"Bịch" một tiếng, Thập Tam công chúa ngã quỵ xuống đất!
Vệ Lạc khẽ mỉm cười, trầm giọng gọi: "Người đâu!"
"Có!"
"Thập Tam công chúa lên cơn phát bệnh, mau mau đưa về!"
"Vâng!"
Hai kiếm khách tiến lên, đỡ Thập Tam công chúa rời đi.
Chúng thị tỳ mặt mày tái mét. Họ đi theo quân thượng nhiều năm, biết ngài ấy là người chuyên quyền độc đoán cỡ nào, nhưng hiện tại, ngài ấy lại chia sẻ những bí mật như vậy cùng với phu nhân bất kham, chứng tỏ ngài ấy coi trọng nàng đến nhường nào. Vị phu nhân này thật không thể đắc tội.
Lúc này, quản gia vội vã bước đến trước mặt Vệ Lạc.
Ông ta kinh ngạc nhìn Thập Tam công chúa đang được dìu đi, chắp tay trước ngực cúi đầu chào Vệ Lạc: "Hạ thần bái kiến phu nhân."
Vệ Lạc khẽ gật đầu.
Nàng liếc nhìn chúng mỹ nhân đang bàn tán xôn xao cách đó hơn năm mươi bước, nói: "Đuổi hết những người ở hậu viện đi."
Tất cả mọi âm thanh đều im bặt.
Kể cả quản gia, mọi người đều trợn tròn mắt không dám tin nhìn Vệ Lạc.
Vệ Lạc đặt chung rượu xuống, đứng dậy. Nàng nhìn chằm chằm quản gia: "Còn thất thần làm gì?"
Quản gia nhìn Vệ Lạc, nuốt nước miếng, hỏi: "Ý phu nhân là?"
Vệ Lạc phủi tay áo, thản nhiên nói: "An bài chỗ ở thích hợp cho những nữ nhân ở hậu viện."
Nàng dừng lại, trong không gian yên tĩnh đến lạ, khẽ cười: "Ta cho ngươi ba ngày. Ba ngày sau, ta không muốn thấy bất cứ ai trong số họ ở hậu viện nữa!"
Không một tiếng động nào đáp lại.
Trong ánh mắt kinh ngạc, Vệ Lạc mỉm cười, xoay người rời đi.
Khi nàng đi được mười bước, giọng lắp bắp của quản gia truyền đến từ phía sau: "Nhưng, nhưng quân thượng..."
"Mọi chuyện ta sẽ chịu trách nhiệm!"
Vệ Lạc nói rồi bước nhanh hơn. Nàng bỏ lại sau lưng chúng mỹ nhân vừa tỉnh giấc, vừa kinh ngạc vừa tức giận. Khi nàng đang đi đến chủ viện, hậu viện đã tràn ngập tiếng khóc la cùng tiếng chửi bới điên cuồng.