Việt Cơ

Chương 296




Tông sư đánh xe đưa Vệ Lạc thẳng đến phủ công tử Kính Lăng.

Kính Lăng giờ đã là quốc quân, phủ công tử chỉ còn là biệt viện. Nhưng Tân Điền bận rộn, nhân sự phức tạp, vừa lên ngôi, Kính Lăng đã ban bố hàng loạt mệnh lệnh đắc tội không ít người. Lúc này ở trong cung không an toàn, nên hắn vẫn thường về phủ công tử.

Sau khi đưa nàng đến phủ, tông sư cáo lui. Trước mặt Vệ Lạc, hai hàng thị tỳ quỳ xuống. Đa phần là những gương mặt quen thuộc.

Chúng nữ cúi đầu không dám thở mạnh, lộ rõ vẻ khẩn trương.

Vệ Lạc nhớ lại mấy năm trước ở đây, tuy không bị thị tỳ nào nói nặng lời nhưng cũng chẳng ai cho nàng sắc mặt tốt. Hiện tại đối mặt với nàng, họ không khỏi hoảng sợ trong lòng.

Vệ Lạc lặng lẽ nhìn họ, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống. Loại sắc mặt này, không phải nàng cố ý bày ra, mà là trải qua quá nhiều chuyện, tự nhiên toát ra vẻ không thèm để ý.

Thị tỳ dẫn đầu mặt gần như chạm đất, run rẩy nói: "Quân thượng có lời, phu nhân đến, hết thảy mọi việc trong phủ đều do phu nhân làm chủ."

Vệ Lạc nghe đến đó, cực kỳ tò mò.

Nàng chớp chớp mắt, đạm mạc cười: "Mọi việc trong phủ đều do ta làm chủ? Vậy nếu ta giết các ngươi, chẳng ai dám nghi ngờ gì?"

Thấy chúng thị tỳ mặt cắt không còn giọt máu, run lẩy bẩy, nàng không nhịn được trêu chọc một phen.

Vệ Lạc vừa dứt lời, thị tỳ dẫn đầu đã mềm nhũn ngã ra đất, cả người run như cầy sấy.

Vệ Lạc thấy vậy hơi mất hứng, nhấc chân lên đi về phía trước, giọng nói nàng nhàn nhạt truyền đến: "Đứng lên đi, ta nói đùa thôi."

"Tạ phu nhân không trị tội!"

"Tạ phu nhân không trị tội!"

Tiếng Vệ Lạc vừa dứt, chúng thị tỳ ở phía sau lập tức quỳ rạp xuống đất. Những thị tỳ này tuy chưa từng đắc tội Vệ Lạc, nhưng cũng chưa từng cho nàng sắc mặt tốt. Nay Vệ Lạc không so đo, họ vui mừng quá đỗi.

Vệ Lạc không quay đầu lại, cứ thế đi tiếp. Đi đến bên ngoài chủ viện, nàng chợt khựng lại.

Chủ viện này là nơi công tử Kính Lăng ở hàng năm, tràn ngập quá nhiều hồi ức đối với nàng.

Vệ Lạc nghĩ đến đây, cười chua xót, rồi lại bước tiếp.

Chẳng mấy chốc, Vệ Lạc đến hậu viện.

Gian đầu tiên là Hàn Uyển, nơi nàng từng ở. Thực ra Vệ Lạc không ở đây lâu, nhưng không hiểu sao nàng lại nhớ rõ từng ngọn cỏ, từng góc nhà.

Có lẽ vì khi ở đây, nàng đang trong thời khắc căng thẳng và bất an nhất?

Vệ Lạc thở dài, bước vào.

Chúng thị tỳ cúi đầu lặng lẽ theo sau. Câu nói đùa vừa rồi của Vệ Lạc thật sự dọa cho bọn họ sợ, lúc này không ai dám thở mạnh, bước đi rón rén, sợ làm kinh động Vệ Lạc.

Vệ Lạc dừng lại trong sân, ngẩng đầu nhìn lầu các hai tầng trước mặt, hỏi: "Người dọn dẹp trước kia ở đâu?"

Một thị tỳ bước lên, thấp giọng trả lời: "Bẩm phu nhân, bốn vị mỹ nhân trước kia, sau khi phu nhân rời đi đã bị đưa ra ngoài. Hiện nay, chúng nô thay phiên dọn dẹp nơi này."

Vệ Lạc ngẩn người, quay lại nhìn thị tỳ phía sau.

Nếu nàng nhớ không nhầm, những thị tỳ này đều là người hầu hạ bên người Kính Lăng, cũng có chút thân phận trong phủ. Sao họ lại phải đến dọn dẹp Hàn Uyển nhỏ bé này?

Vệ Lạc suy nghĩ, tim nhảy dựng lên đập thình thịch.

Nàng quay đầu lại, lẳng lặng nhìn cảnh đẹp rừng trúc thưa thớt, nhà gỗ thấp thoáng. Nhìn hoa viên hậu viện, những tán lá xanh um, cây đào cây lê trơ trụi. Nàng cứ đứng đó mà nhìn, thật lâu thật lâu không nhúc nhích.

Nàng đứng ở chỗ này, đều có thể nhìn thấy cây đào ở hậu viện, cùng với những tảng đá thấp thoáng dưới gốc cây.

Vệ Lạc nhìn nhìn, cái miệng nhỏ mím chặt, khuôn mặt nhỏ nhất thời ửng đỏ, rồi lại tái nhợt như tờ giấy.

Đá vẫn còn, đào đã tàn, người đã qua một kiếp luân hồi.

Nàng thấp giọng hỏi: "Chủ thượng có thường xuyên tới đây không?"

"Một năm sau khi phu nhân rời đi, chủ thượng thường xuyên đến đây, trắng đêm lưu luyến."

"Phải không?"

Nàng thấp giọng hỏi trở về một tiếng, rũ mắt xuống.

Khóe miệng nàng nhếch lên một nụ cười vui vẻ, nhưng không biết vì sao, mắt lại cay xè.

Nơi này mang đến cho nàng quá nhiều hồi ức phức tạp.

Vệ Lạc ngây người đứng đó, một cơn gió xuân thổi qua.

Gió xuân mơn man lay động lá cây, nhẹ nhàng cuốn lên mái tóc dài cùng áo bào trắng của nàng.

Vệ Lạc bất giác bước về phía hoa viên.

Nước suối vẫn trong veo, rừng trúc vẫn thưa thớt như cũ, cả tảng đá lớn cũng vẫn mát lạnh như xưa.

Vệ Lạc chậm rãi ngồi xuống trên tảng đá.

Nàng vừa mới an tọa, không hiểu vì cớ gì, đôi má bỗng chốc ửng đỏ. Giây phút ấy, trong tâm trí nàng không kìm được lại hiện lên  hình ảnh h0an ái từ rất lâu về trước.

Vệ Lạc vội vàng đứng dậy, xoay người sải bước ra ngoài.

Rời khỏi hậu viện, Vệ Lạc mới dần lấy lại bình tĩnh. Nàng vừa đi về phía chủ viện, vừa phân phó: "Chuẩn bị nước tắm!"

"Vâng."

Vì một trận này, Vệ Lạc bôn ba bên ngoài đã lâu, hiện tại mới có chút thời gian nghỉ ngơi, nàng liền nghĩ ngay đến Dục điện rộng lớn dùng để tắm rửa trong phủ.

Khi Vệ Lạc bước vào Dục điện, bốn thiếu nữ mặc lụa trong suốt, để lộ những nói riêng tư ẩn hiện đang quỳ hầu. Thấy Vệ Lạc đến gần, chúng nàng đồng loạt dập đầu xuống đất, cung kính kêu: "Kính nghênh phu nhân."

Vệ Lạc liếc nhìn họ, nhàn nhạt phân phó: "Lui ra!"

"Vâng!"

"Từ nay về sau, Dục điện không cần thiếu nữ hầu tắm!"

Lời này vừa dứt, nhóm thị tỳ phía sau Vệ Lạc đều ngẩn người, một lúc lâu sau vẫn chưa có ai đáp lời.

Vệ Lạc chậm rãi quay đầu lại.

Dưới ánh sáng mờ ảo, Vệ Lạc trong bộ bạch y, đôi mắt mặc ngọc lạnh nhạt mà uy nghiêm.

Chúng thị tỳ rùng mình, đồng loạt cúi người đáp: "Vâng ——"

Bốn mỹ nhân hầu tắm nhìn thoáng qua nhau, sắc mặt tái nhợt. Các nàng cắn môi, lùi dần về phía sau, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi Dục điện.

Lúc này, chúng thị tỳ đã mang nước tắm và quần áo mới đến.

Trên bàn vẫn là bộ y phục màu đỏ thẫm quen thuộc. Vệ Lạc liếc qua y phục, thấy kiểu dáng không khác mấy so với mọi lần, liền ung dung cởi bỏ xiêm y, chân trần bước vào bồn tắm.

Vệ Lạc ngâm mình trong bồn tắm ước chừng hơn một canh giờ, mãi đến khi làn da trắng nõn có chút nhăn lại mới chịu bước ra. Nàng khoác lên mình bộ y phục mới, mái tóc vẫn còn ướt đẫm, chậm rãi bước về phía chủ điện.

Đến cửa chủ điện, Vệ Lạc khựng lại một chút rồi hỏi: "Quân thượng đêm nay nghỉ ngơi ở đâu?"

Một thị tỳ khom người đáp: "Bẩm phu nhân, chính là nơi này ạ."

Vệ Lạc gật đầu, xoay người bước nhanh về phía Hàn Uyển. Nàng vẫn chưa sẵn sàng để nghỉ ngơi cùng Kính Lăng.

Ánh hoàng hôn buông xuống Hàn Uyển, cảnh sắc thật đẹp. Dòng suối uốn lượn với bảy sắc cầu vồng phản chiếu, rừng trúc lặng lẽ đung đưa trong gió xuân, tất cả tạo nên một vẻ đẹp yên bình.

Vệ Lạc lặng lẽ ngồi xuống bên tảng đá lớn, xung quanh là nhóm thị tỳ lui tới như nước chảy. Họ đang nhanh chóng chuẩn bị bữa tối cho nàng trên tảng đá.

Mọi thứ diễn ra trong yên tĩnh và trôi chảy. Cho đến khi Vệ Lạc dùng bữa xong, xung quanh vẫn không có một tiếng động nào.

Vệ Lạc đứng dậy, lẳng lặng nghiêng đầu lắng nghe tiếng gió cùng lá cây xào xạc. Vệ Lạc chậm rãi hỏi: "Tại sao người ở hậu viện lại yên ắng đến lạ?"

Tại sao lại yên ắng đến lạ?

Câu hỏi của Vệ Lạc khiến chúng thị tỳ nhìn nhau cười khổ.

Họ đồng loạt cúi đầu, một lúc sau, thị tỳ dẫn đầu mới nhỏ giọng đáp: "Bẩm phu nhân, các cơ biết phu nhân trở về nên không dám ồn ào!"

Không dám ồn ào? Vệ Lạc nghe vậy khẽ nhếch môi.

Nàng hơi ngẩng đầu, mặc cho gió xuân thổi bay mái tóc dài, đôi môi anh đào nở nụ cười, ánh mắt lưu sóng nói: "Vì sao lại không dám làm ồn?"

Câu hỏi này lại khiến chúng thị tỳ nhìn nhau.

Trong không gian tĩnh lặng, Vệ Lạc có thể nghe rõ tiếng tim đập dồn dập của họ.

Vệ Lạc vẫn im lặng chờ đợi câu trả lời. Một lúc lâu sau, không thấy ai lên tiếng, Vệ Lạc lười biếng nói: "Không muốn trả lời sao?"

Giọng nàng rất bình thản. Nhưng ngay khi những lời này vừa thốt ra, sắc mặt chúng thị tỳ đều tái nhợt. Họ đồng loạt quỳ xuống đất. Vệ Lạc không quay đầu lại, vẫn lặng lẽ đứng đó, khuôn mặt ngọc bích vẫn giữ nụ cười.

Cuối cùng, thị tỳ dẫn đầu run rẩy lên tiếng: "Các cơ.... các cơ nghe nói... phu nhân không thích các nàng."

"Ồ?" Vệ Lạc cười khẽ: "Ta đúng là không thích các nàng, vậy chuyện này làm thế nào lại truyền đến tai các nàng?"

Chúng thị tỳ lại một lần nữa im lặng.

Vệ Lạc khẽ nhíu mày. Nàng chậm rãi xoay người, cao giọng gọi: "Người đâu!"

Hai tiếng này vừa dứt, chúng thị tỳ đều lộ rõ vẻ hoảng sợ. Thị tỳ dẫn đầu vội vã bò đến trước chân Vệ Lạc, cúi đầu chạm trán vào mu bàn chân nàng.

Nàng ta chỉ kịp làm động tác này thì bên ngoài đã vang lên tiếng đáp của hai kiếm khách: "Có!"

Cửa mở ra, hai kiếm khách đã đứng đó.

Thị tỳ ngẩng đầu lên khỏi chân Vệ Lạc, run giọng nói: "Phu nhân xin tha tội! Lời này là do Thập Tam công chúa truyền lại, chúng nô tỳ thật không dám tiết lộ."

Vệ Lạc nhàn nhạt nói: "Tạm thời lui ra."

Lệnh này dĩ nhiên là dành cho hai kiếm khách. Khi họ lui ra, chúng thị tỳ đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, nhưng chỉ trong chốc lát, y phục của họ đã ướt đẫm mồ hôi.

Thực ra, Vệ Lạc không hề nói thêm lời đe dọa nào, thậm chí ánh mắt nàng cũng rất bình thản. Nhưng chính khí chất uy nghiêm từ sa trường và sự cao quý khi đã quen đối diện với các bậc quyền quý đã khiến chúng thị tỳ khiếp sợ.

Phải biết rằng, những thị tỳ này là những người hầu hạ bên cạnh công tử Kính Lăng, người có thể ngăn chặn các nàng, thật sự không nhiều lắm.

Vệ Lạc quay đầu đi, để làn gió xuân thổi vào mặt.

Thập Tam công chúa sao? Không ngờ mới gặp nàng ta ban ngày, chỉ vài canh giờ sau, ý chỉ của nàng ta đã truyền khắp phủ Kính Lăng.

Vệ Lạc trầm ngâm một chút, giương môi cười, quyết định tạm thời gạt bỏ những chuyện này sang một bên.

Nàng xoay người bước về phía lầu các.