Việt Cơ

Chương 290




Kỳ thực, hắn vẫn luôn biết Vệ Lạc "lòng không nhịn được" với hắn, hắn cũng vậy. Nếu có thể lựa chọn, có lẽ cả hai đều sẽ buông tay. Nhưng mà, lòng không nhịn được...

Công tử Kính Lăng siết chặt Vệ Lạc trong vòng tay, mỉm cười ôm nàng. Biết rõ lòng nàng đã như vậy, nhưng nghe nàng chính miệng nói ra vẫn khiến người ta yêu thích không thôi.

Lúc này, tiếng ồn ào bên ngoài càng lúc càng lớn.

Đã đến Trung Sơn quốc.

Vệ Lạc tò mò, ngẩng đầu khỏi lồ ng ngực công tử Kính Lăng, hé một góc màn xe nhìn ra ngoài. Vệ Lạc biết Trung Sơn là một nước nhỏ.

Nhưng quốc gia này nổi tiếng phóng khoáng. Vị quốc quân hiện tại còn thích thú với tửu trì nhục lâm, thích chơi trò thoát y tướng hí. Không chỉ quốc quân, toàn bộ dân chúng Trung Sơn cũng thích hoang dã, phóng túng và bỏ trốn.

So với sự lãng mạn tùy hứng của người Sở, sự nghiêm chỉnh của người Tấn, người Trung Sơn vẫn giữ lại những thói quen của thời kỳ bộ lạc Thượng Cổ, mọi người đều quen phóng túng d*c vọng của mình, từ trên xuống dưới đều rất d@m đãng. (Đặc sắc này của Trung Sơn quốc, tác giả đã từng đọc trong sách "Lã thị Xuân Thu".)

Một tòa thành trì hiện ra trước mắt. Chẳng mấy chốc, hai chữ lớn trên thành trì hiện ra.

Trung Sơn quốc nhỏ bé chỉ có một tòa thành.

Xe ngựa đã đến cổng thành. Cổng thành rộng mở, người qua lại tấp nập.

Xe ngựa không thể đi tiếp.

Công tử Kính Lăng thuận tay lấy mũ sa bên cạnh đội lên đầu Vệ Lạc, hắn cũng đội mũ rộng vành, nắm tay Vệ Lạc nhảy xuống xe.

Hai người dạo bước qua đám đông, đi về phía trước.

Dân chúng Trung Sơn quốc ăn mặc rất phóng khoáng, thứ dân thì mình tr@n, hạ th@n là váy da thú ngắn cũn cỡn chỉ che đến mông, thân trên là áo vải gai rộng thùng thình để lộ hơn nửa bộ ng ực.

Tính cách của họ cũng bộc trực, hỉ nộ ái ố đều thể hiện rõ trên mặt, không chút che giấu.

Tiếng nói có phần hoang dã, bởi vì ai cũng nói chuyện ồn ào, cả con đường trở nên náo nhiệt khác thường.

Trung Sơn quốc nằm giữa hai cường quốc Tấn và Sở, nên trong thành có rất nhiều người ngoại quốc qua lại.

Vệ Lạc và công tử Kính Lăng đều mặc áo thâm thường, nhưng một người cao lớn tuấn tú, một người thon thả xinh đẹp. Dù che mặt, nhưng dáng người và khí chất của họ lại hiếm có trên đời.

Lập tức có vài người liên tục nhìn về phía họ. Ánh mắt dò xét cùng liếc nhìn ấy thật tr@n trụi. Khi nhìn người khác, họ bắt đầu từ mông rồi mới nhìn lên.

Công tử Kính Lăng cảm nhận được những ánh mắt dò xét đó, chau mày lại.

Ngay khi hắn sắp nổi giận, thanh âm ngọt ngào của Vệ Lạc vang lên, "Chủ nhân, đằng trước có quán rượu, sao không vào uống một chút?"

Thanh âm của nàng êm ái xua tan mọi cảm xúc tiêu cực trong lòng hắn. Kính Lăng cúi đầu, nhìn vào đôi mắt mặc ngọc vui vẻ của nàng.

Đôi mắt nàng chớp chớp tỏa ra ánh sáng lấp lánh, trong trẻo vô cùng, hắn thấy rõ niềm vui trong mắt nàng.

Vệ Lạc bắt gặp ánh mắt của Kính Lăng, không khỏi mỉm cười tươi tắn. Đó là niềm vui xuất phát từ nội tâm, nàng không đợi hắn trả lời, đã nắm tay hắn bước nhanh về phía quán rượu.

Khi nàng nắm tay hắn bước vào quán rượu, trên lầu đã có không ít người ngồi.

Cả hai đi đến một chiếc bàn gần tường. Công tử Kính Lăng ngồi xuống, Vệ Lạc định đi sang phía đối diện. Nàng mới đi được hai bước, hắn đột nhiên vươn tay phải. Một lực kéo Vệ Lạc về phía sau.

Nàng mất đà, ngã về phía sau. Công tử Kính Lăng dang hai tay, ôm Vệ Lạc ngã lên đùi mình.

Một thiếu nữ tiến tới rót rượu cho hai người.

Công tử Kính Lăng giơ chung rượu ba chân lên, tự mình nhấp một ngụm, đặt lên môi Vệ Lạc, cười nhẹ nói: "Tiểu Nhi, uống đi."

Khuôn mặt Vệ Lạc ửng đỏ.

Nàng vén khăn che mặt lên một chút, để lộ chiếc cằm trắng nõn, mềm mại cùng cái miệng đỏ tươi, cúi đầu uống một ngụm.

Công tử Kính Lăng thấy vậy, trầm thấp cười một tiếng, đặt ngón tay lên chiếc cằm trắng nõn mịn màng, nhẹ nhàng kéo về phía mình, cúi đầu muốn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng.

Ngay khi môi mỏng của hắn vừa chạm tới, một âm thanh hút khí rõ ràng truyền đến: "A, mỹ nhân này có da thịt thật thơm mịn"

Đây là giọng nói của một nam nhân, cùng với giọng nói đó là nhiều ánh mắt chăm chú đang nhìn thẳng vào Vệ Lạc.

Công tử Kính Lăng nhướng mày.

Vệ Lạc vội cúi đầu trước lời khen ngợi của một thiếu nữ gần đó: "Trượng phu cao lớn trầm như núi, dung mạo tuấn tú, hiếm có chàng trai tốt như vậy."

Thiếu nữ nhận xét, dường như đang nói về công tử Kính Lăng.

Cả hai đều không thoải mái trước những lời này.

Kính Lăng ôm Vệ Lạc vào lòng, buông chung rượu xuống.

Vệ Lạc kéo mũ sa lại che mặt.

Họ chỉ kịp làm vậy trước khi một loạt tiếng bước chân tới gần.

Một thiếu nữ ăn mặc như thị tỳ bước đến, sau khi khom mình

khẽ cúi chào, ngẩng đầu lên hiếu kỳ đánh giá hai người, thanh âm trong trẻo: "Hai vị là khách quý phương xa?"

Công tử Kính Lăng và Vệ Lạc không trả lời.

Thị tỳ cũng chẳng mong được đáp lại, vẫn nhìn công tử Kính Lăng chằm chằm, chỉ tay sang bên phải, cười nói: "Nữ tử nhà ta mập mạp mà diễm lệ, giỏi việc phòng the. Thấy hai vị bất phàm, đặc biệt sai nô tới mời. Nếu có thể cởi bỏ xiêm y, cùng nhau hoan lạc, quên cả đất trời..."

Vệ Lạc quát lên cắt ngang: "Im ngay!" Giọng nói uy nghiêm khiến thị tỳ kinh hãi trừng lớn hai mắt.

Vệ Lạc mặt lạnh nhìn chằm chằm thị tỳ, nhàn nhạt quát: "Lui ra!"

"Vâng!"

Tiếng quát này, thật sự là uy sát mười phần, thị tỳ kia không tự chủ được cúi đầu lùi về sau, thẳng đến lui năm sáu bước mới sực tỉnh: Phụ nhân này đâu phải chủ nhân của mình, sao phải nghe lệnh?

Thị tỳ kia đã thối lui, Vệ Lạc vẫn còn tức giận, nặng nề thở ra một hơi.

Công tử Kính Lăng cảm nhận được phẫn nộ của nàng, trầm thấp cười một tiếng, môi mỏng ghé sát lỗ tai nàng, nói: "Người Trung Sơn xưa nay thế, khước từ là được. Tiểu Nhi chớ giận."

Vệ Lạc đỏ mặt, lẩm bẩm lầm bầm: "Sao lại không biết xấu hổ..."

Nào có chuyện chưa biết mặt mũi đã mời lên giường, lại còn ba người! Thật quá đáng!

Vệ Lạc càng nghĩ càng giận.

Kính Lăng cúi xuống hôn l3n cần cổ trắng nõn của nàng, thì thầm: "Dễ xấu hổ, e thẹn, chỉ có mình Tiểu Nhi của ta." Ý hắn là, thời này nữ tử đa phần là thế, chỉ Vệ Lạc khác biệt.

Hắn vừa nói, môi mỏng vừa lướt nhẹ trên cổ nàng. Nụ hôn nhẹ nhàng, hơi thở nồng ấm phả vào, lan tỏa khắp người nàng.

Vệ Lạc bỗng chốc cứng đờ, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng. Làn da nơi cổ nàng nổi lên từng đợt gai ốc theo chuyển động môi của hắn. Kính Lăng có thể cảm nhận được hương thơm da thịt, cùng với sự run rẩy xấu hổ không thể che giấu của nàng.

Hắn hít một hơi thật sâu, khẽ nghiêng đầu, đôi môi mỏng khẽ mở, ngậm lấy vành tai ngọc tinh xảo của Vệ Lạc.

Lúc này, thiếu nữ bâng rượu vừa đi tới, Vệ Lạc thấy có người đến gần, khuôn mặt nóng như lửa đốt, lí nhí cầu xin: "Chủ nhân, xin đừng làm vậy."

Công tử Kính Lăng khàn giọng trả lời: "Không sao, đây là Trung Sơn."

Quả nhiên, thiếu nữ dường như đã quen với cảnh khách nhân trêu ghẹo nhau nơi đây. Nàng ta chỉ liếc nhìn rồi điềm nhiên bày biện thức ăn, không để tâm thêm chút nào.

Dù sao cũng ở trước mặt mọi người, cho dù hơi thở công tử Kính Lăng dần nặng nề, nhưng hắn vẫn dừng lại động tác. Vệ Lạc nghe hắn thở gấp thô nặng, cảm giác được sự cứng rắn đang chống đỡ tại mông mình, không khỏi xấu hổ mất tự nhiên. Nàng cúi đầu, mặt kém chút nữa là chôn đến ngực. Mùi rượu phiêu tán, bốn món ăn kèm lần lượt bày ra, không có thịt.

Thời này, người chăn nuôi gia súc gia cầm ít ỏi, thịt là món ăn hiếm gặp, thành thử mới có câu "Người ăn thịt thật đáng khinh". Đương nhiên, những lời này là một loại điển hình ăn không được nho liền nói nho chua.

Vệ Lạc và công tử Kính Lăng đang nhấm nháp rượu, tiếng bước chân dồn dập vọng đến.

Tiếng bước chân đi theo cùng với một loại mùi thơm thoảng hương hoa đào hoa lê hòa quyện.

Chỉ chốc lát, âm thanh di chuyển sập bàn truyền đến.

Vệ Lạc thoáng nhìn, một thiếu phụ yểu điệu trong lớp áo lụa mỏng tang, khoác ngoài chiếc áo ngắn tay màu lục. Trước ngực nàng ta đầy đặn, căng tròn, hai viên thịt như ẩn như hiện run rẩy. Mặt mũi nàng ta chỉ thanh tú, đôi mắt dài nhỏ nhưng có thần. Nàng ta ngồi xuống đối diện bọn họ, cách chưa đầy năm bước chân.

Giờ phút này, nàng ta quay đầu, nhìn thẳng công tử Kính Lăng không chớp mắt.

Bên cạnh thiếu phụ, mấy nam nhân thanh niên không ngừng dò xét Vệ Lạc, ánh mắt đói khát nóng rực như lửa. Bọn họ hận không thể lao tới giật phăng cái mũ trên mặt hai người, lột s@ch y phục bọn họ. Trong đám thị tỳ phía sau, thị tỳ vừa đến mời hầu cũng đang chăm chú nhìn công tử Kính Lăng.

Tuy ánh mắt không kiêng dè, nhưng đám người đó không dám manh động. Vệ Lạc và công tử Kính Lăng khí độ bất phàm, bậc quyền quý của tiểu quốc Trung Sơn luôn đối với những lữ khách ngoại quốc không rõ lai lịch, không dám quá mức làm càn.

Những ánh mắt kia là loại d*c vọng nguyên thủy nhất, không che giấu chút nào.

Vệ Lạc cảm thấy không thoải mái, nghiêng người, để thân hình cao lớn của Kính Lăng che chắn phía sau rồi mới tiếp tục ăn. Công tử Kính Lăng cũng tỏ vẻ khó chịu với những ánh mắt soi mói.

Hắn nhấp vài ngụm rượu, nhàn nhạt ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn đám người kia trầm giọng quát: "Chư quân quá mức vô lễ!" Chỉ vỏn vẹn sáu chữ!

Vừa dứt lời, những kẻ đang nhìn chằm chằm đồng loạt tái mặt, quay đầu đi.

Sau khi công tử Kính Lăng cúi đầu xuống, tiếng sập bàn lại vang lên, chỉ chốc lát, đám người kia đã trở về chỗ ngồi cũ bên trong góc.

Vệ Lạc mơ hồ nghe thấy thiếu phụ kia lầm bầm: "Trượng phu uy mãnh như vậy, trên giường nhất định cường tráng. Nếu hắn là người Trung Sơn, ta nhất định cướp về phủ."

Thị tỳ bên cạnh nhỏ giọng khuyên: "Trượng phu cường tráng không dễ chế ngự, công chúa đừng vọng tưởng."

Nghe thấy cuộc đối thoại của các nàng, Vệ Lạc mím môi cười, tai chợt nóng lên.

Kính Lăng ghé sát bên tai nàng, thấp giọng cười nói: "Phụ nhân kia cũng biết ta trên giường cường tráng. Tiểu Nhi, nàng cũng đã lâu không thân cận, thật không khát ta sao?"

Giọng nói mang ý cười, nhưng lời lẽ lại đầy trêu chọc. Vệ Lạc đỏ bừng mặt, cắn răng huých nhẹ vào sau lưng hắn, khiến hắn khẽ kêu lên một tiếng.

Vệ Lạc mặc kệ tiếng kêu của hắn, nghiến răng nói: "Nếu còn nói bậy, ta sẽ không để ý đến chàng nữa."

Nghe vậy, công tử Kính Lăng thở dài, vẻ mặt đau khổ lẩm bẩm: "Khổ quá, khổ quá, khổ quá." Hắn vừa than thở, vừa cầm lên chung rượu ngửa đầu uống cạn.