Việt Cơ

Chương 287




Chỉ trong hai canh giờ, trận đại chiến này đã chính thức kết thúc.

Trong quá trình đó, chiến xa của quân Sở không có tác dụng gì. Phần lớn quân lính chưa kịp tìm vũ khí đã bị quân Tấn bắt làm tù binh.

Vào thời đại này, chiến lợi phẩm lớn nhất chính là những kẻ chiến bại. Họ là nguồn cung cấp nô lệ lớn nhất. Hàn thị chia ba phần chiến lợi phẩm thu được cho công tử Kính Lăng, ba phần cho quân Tấn, còn lại bốn phần thì tự thưởng cho mình.

(Ông Hàn lĩnh chủ này ko làm gì mà lấy bốn phần lận trời???)

Tất nhiên, người được lợi nhất là công tử Kính Lăng. Phần lớn nô lệ đều bị quân của hắn bắt được.

Mấy ngày tiếp theo, khắp Hàn thành vang lên tiếng kêu khóc thảm thiết của chúng nô lệ, cùng với mùi thịt nướng thơm phức. Đó là cảnh tượng mọi người vội vàng đóng dấu ấn ký gia tộc lên mặt nô lệ.

Tiếp theo, chúng hiền sĩ dưới trướng công tử Kính Lăng sẽ áp giải đoàn nô lệ khổng lồ đến đất phong của mình. Trong thời đại sản xuất còn nghèo nàn này, sức lao động luôn quý giá.

Nhưng, đó mới chỉ là bắt đầu.

Ngày thứ bảy, công tử Kính Lăng đột nhiên tuyên bố, người Sở đã sỉ nhục hắn quá mức, hắn không thể chịu đựng sự nhục nhã này. Vì vậy, ba ngày sau, hắn sẽ dẫn quân sĩ dưới trướng, tiến hành hành động trả thù cá nhân đối với người Sở!

Hành động trả thù cá nhân, chỉ cần lý do chính đáng, không cần báo cáo thiên tử, cũng không cần xin chỉ thị của Tấn Hầu. Nói cách khác, hiện tại công tử Kính Lăng có thể công khai đánh chiếm bất kỳ thành trì nào của Sở mà không bị ai chỉ trích.

Đến lúc này, Vệ Lạc mới hoàn toàn hiểu ra: Có lẽ từ lúc công tử Kính Lăng vào nước Sở cứu nàng, hắn đã tính đến ngày hôm nay!

Ba ngày trôi qua nhanh chóng, nước Thái nhận được tin tức, không hề chống cự nhường đường cho đại quân của công tử Kính Lăng.

Đại quân của công tử Kính Lăng tiến vào nước Sở, thẳng hướng đất phong của công tử Ngô.

Với quân đội tinh nhuệ của công tử Kính Lăng, cộng thêm thế tấn công bất ngờ như sấm sét, có thể nói là thế như chẻ tre.

Đại quân giáp sĩ áo đen của công tử Kính Lăng như bức tường sắt thép, mạnh mẽ tiến vào nước Sở.

Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, quân của công tử Kính Lăng đã hạ được ba thành của Sở. Ba thành này đều thuộc đất phong của công tử Ngô.

Trong khi công tử Kính Lăng tấn công đất phong của công tử Ngô, các thế lực thuộc về Sở vương, công tử Cập, chấp chính Tử Tể vẫn còn nuôi hy vọng.

Người Tấn luôn luôn coi trọng quy củ, có lẽ sau khi trả thù công tử Ngô, công tử Kính Lăng sẽ rút quân về nước?

Vì chút hy vọng mong manh này, yêu cầu xuất binh trợ giúp của công tử Ngô liên tục bị trì hoãn.

Ngay khi công tử Ngô tập hợp được quân đội riêng, vội vã lên đường, chuẩn bị liều chết với công tử Kính Lăng, thì tin tức công tử Kính Lăng đã hạ được Nhạc thành và Trung thành của nước Sở truyền về Dĩnh thành!

Nhạc thành và Trung thành chính là đất phong của chấp chính Tử Tể.

Đến lúc này người Sở mới biết, công tử Kính Lăng căn bản không có ý định rút quân. Chẳng lẽ, hắn muốn diệt Sở hay sao?

Người Sở bắt đầu hoảng loạn.

Vô số mệnh lệnh được ban ra, vô số lĩnh chủ nhận lệnh tập hợp quân đội riêng, trong chốc lát, cả nước Sở rối loạn.

Trong khi nước Sở vội vã tập hợp 40 vạn quân, ầm ầm tiến về phía đội ngũ của công tử Kính Lăng, thì hắn đã hạ được sáu thành của Sở!

Chỉ trong bốn tháng, hắn đã phá được sáu thành của Sở! Việc này có thể nói là chưa từng có trong lịch sử!

Trong thời gian ngắn, cả thế giới xôn xao.

******

Công tử Kính Lăng đứng trên tường thành Trà thành, lẳng lặng nhìn về phía Bắc thành. Bên ngoài Bắc thành là những quân lính Tấn đang bận rộn. Đó là tư binh của Hàn thành, họ không tham gia vào hành động trả thù cá nhân của công tử Kính Lăng lần này. Họ chỉ hỗ trợ, mỗi khi quân của công tử Kính Lăng phá được một thành của Sở, họ sẽ biến người dân trong thành thành nô lệ rồi đưa về nước Tấn.

Hiện tại, trong tầm mắt hắn là những đoàn nô lệ dài dằng dặc của nước Sở.

Ổn Công bước đến sau lưng công tử Kính Lăng, tay xoa xoa, cao giọng khen: "Chỉ trong bốn tháng, công tử đã hạ được sáu thành của Sở! Công tích như vậy, thật là xưa nay hiếm có."

Ổn Công vốn thân thiết với công tử Kính Lăng, nhưng không hay khen ngợi quá lời. Vậy mà lúc này, ông ta lại tán dương công khai như thế.

Khóe miệng công tử Kính Lăng khẽ nhếch lên đầy tự hào. Hắn quay sang nhìn Ổn Công, ánh mắt sáng ngời, giọng nói trầm ổn mà mạnh mẽ: "Lần này, ta muốn hạ mười thành của Sở! Ta muốn dùng mười vạn quân của mình, giao chiến một trận lớn với Sở rồi thong dong rút lui! Ta muốn cho chư hầu thiên hạ biết rằng thời đại của Sở đã qua, từ nay về sau, bá chủ thiên hạ chính là ta, công tử Kính Lăng!"

"Hay!" Ổn Công tán thưởng: "Chỉ bằng sức một người, công tử đã khiến cả nước Sở mệt mỏi! Nếu cứ như vậy, trong vòng ba năm, công tử có thể triệu tập chư hầu xác lập bá nghiệp!"

Ổn Công nói đến đây, không khỏi phấn khích mà cười lớn.

Tiếng cười vang vọng khắp nơi. Công tử Kính Lăng cũng cười theo, ánh mắt chợt trông thấy Vệ Lạc đang chậm rãi tiến đến.

Ánh mắt hắn sáng lên, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ ôn nhu. Hắn vẫy tay gọi: "Tiểu Nhi, lại đây."

Không cần hắn mở miệng, Vệ Lạc cũng đang tiến về phía hắn. Khi nàng bước đến trước mặt, công tử Kính Lăng đưa tay nắm chặt tay nàng, kéo nàng lại gần, ánh mắt trìu mến nhìn bộ hồng bào nàng đang mặc, thỏa mãn thở dài: "Phu nhân của ta, thật là xinh đẹp tuyệt trần!"

Vừa cảm thán, hắn vừa đưa tay vuốt v e mái tóc nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.

Ổn Công thấy thế, khẽ ho một tiếng, phẩy tay áo định xoay người rời đi.

Đúng lúc đó, một trận tiếng bước chân dồn dập vang lên. Một kiếm khách vội vã chạy lên tường thành, bẩm báo: "Bẩm! Đại quân Sở đã đến gần, cách đây không quá năm mươi dặm!"

Công tử Kính Lăng nhíu mày, cười lạnh: "Đến nhanh thật!"

Lời hắn vừa dứt, dưới thành vang lên tiếng vó ngựa dồn dập. Ổn Công nhìn xuống, nét mặt lộ vẻ thận trọng: "Có quân từ cửa Bắc tới." Cửa Bắc thông với nước Tấn, nếu có quân từ đó tới, ắt hẳn trong nước có biến cố.

Chốc lát sau, một quân sĩ mồ hôi nhễ nhại chạy lên tường thành, vừa đến trước mặt công tử Kính Lăng đã quỳ sụp xuống.

Công tử Kính Lăng nhìn quân sĩ th ở dốc, mồ hôi như mưa, mày nhíu chặt.

Quân sĩ khó nhọc bò dậy, vừa mới chống được nửa người trên đã ngẩng đầu, vội vàng bẩm báo: "Chủ thượng, đại sự không ổn!"

Ổn Công vung tay ra hiệu, hai kiếm khách tiến lên đỡ quân sĩ dậy.

Quân sĩ đứng thẳng người, thở hổn hển, vội vàng nói: "Chủ thượng, nửa tháng trước, sau khi say rượu trong bữa tiệc, quốc quân đột nhiên tuyên bố trước mặt mọi người rằng ngài kiêu ngạo cuồng vọng, bất nhân bất hiếu, quyết định phế truất ngôi thái tử của ngài, đồng thời ra lệnh ngài không được quay về kinh đô nữa!"

Cái gì? Trong khoảnh khắc, gần trăm người trên tường thành đều kinh ngạc nhìn nhau không dám tin vào tai mình.

Đường đường là Tấn Hầu, sao có thể vào lúc này lại làm ra chuyện như vậy?

Chuyện này, chuyện này phải làm sao?

Trong chốc lát, tất cả mọi người quay sang nhìn công tử Kính Lăng.

Sắc mặt hắn trắng bệch, nhưng chỉ trong nháy mắt đã lấy lại vẻ bình tĩnh.

Hắn ủ rũ nhưng vẫn vô cùng trấn định. Mọi người thấy vậy đều yên tâm phần nào.

Chỉ có Vệ Lạc, lúc này nắm tay hắn mới rõ ràng cảm nhận được lòng bàn tay hắn đang lạnh toát.

Vệ Lạc ngước nhìn hắn, nhìn nam nhân vào lúc này vẫn không để lộ nửa điểm hoảng loạn trên mặt. Nàng lập tức siết chặt tay hắn.

Công tử Kính Lăng cảm nhận được hành động của Vệ Lạc, hắn liếc nhìn nàng rồi nhìn chằm chằm quân sĩ, nặng nề nói: "Lời nói lúc say xưa nay không ai xem là thật. Đêm đó trong yến tiệc, có sứ giả của thiên tử không? Có bốn vị công khanh trong triều không?"

Quân sĩ cúi đầu, run giọng đáp: "Dạ có."

Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều hiểu.

Đây là một vụ phế lập đã được dự mưu từ trước! Thì ra, khi công tử Kính Lăng đang bôn ba vì bá nghiệp của Tấn, thì chúng quyền quý trong nước đã liên kết lại để đối phó với hắn!

Không gian chìm vào im lặng. Công tử Kính Lăng nhắm mắt lại.

Sau một hồi lâu, hắn lẩm bẩm: "Nhân tâm cuối cùng là không thể tin! Minh ước còn văng vẳng bên tai, phản bội đã ập đến!"

Giọng hắn rất nhỏ, chỉ có Ổn Công và Vệ Lạc nghe thấy.

Vừa nghe hắn cảm thán, Vệ Lạc lập tức hiểu ra: Khi xuất chinh, công tử Kính Lăng đã buông lỏng việc trong nước. Ý định ban đầu của hắn chỉ là muốn dụ ra một số phần tử cực đoan phản đối mình rồi trừ khử. Nhưng hắn không ngờ, những công khanh đã thề nguyền trung thành với hắn lại thay lòng đổi dạ!

Họ đã ruồng bỏ lời thề, đâm sau lưng hắn vào thời khắc mấu chốt!

Vệ Lạc ngẩng đầu, nhìn nam nhân có vẻ mệt mỏi với sắc mặt tái nhợt, nàng biết người như hắn không cần những lời an ủi vô nghĩa. Lúc này hắn chỉ muốn biết tại sao chúng quyền quý thân cận lại phản bội mình. Vì vậy, Vệ Lạc nói: "E rằng chúng công khanh đại phu bội thề vì sợ công tử quá mạnh mẽ!"

Nàng dừng lại một chút, lẩm bẩm: "Công tử làm người cứng rắn, một khi nắm quyền sẽ không chấp nhận bất kỳ sự kiểm soát nào. Chắc hẳn chúng quyền quý công khanh hãm hại công tử vì sợ sau khi công tử kế vị sẽ chuyên quyền độc đoán, xâm phạm lợi ích của họ."

Xung đột giữa vị quân vương khát khao tập quyền trung ương và các lĩnh chủ phong kiến hưởng thụ đặc quyền từ trước đến nay luôn không thể hòa giải. Mâu thuẫn giữa quân quyền và thần quyền luôn gay gắt, đẫm máu.

Giọng nàng rất nhỏ, chỉ có công tử Kính Lăng và Ổn Công nghe thấy.

Công tử Kính Lăng cúi đầu nhìn nàng. Hắn nhìn nàng, nhìn thật lâu, rồi thở dài: "Đến nước này ta mới biết được chân lý đó!"

Lại một tràng tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Trong nháy mắt, tiếng bước chân đã đến sau lưng mọi người. Một quân sĩ lao đến, chắp tay hướng công tử Kính Lăng, giọng gấp gáp: "Bẩm chủ thượng, Tần đã chấp thuận lời cầu cứu của Sở, sắp xuất binh hai mươi vạn, một ngàn cỗ chiến xa, giúp Sở đánh ta!"

Lời vừa dứt, trong đám đông đã có vài hiền sĩ ngã khuỵu xuống đất!

Chỉ trong chớp mắt, sắc mặt mọi người đều trắng bệch.

Tần xuất binh! Tần đến giúp Sở!

Năm mươi dặm phía trước là quân Sở đang cuồn cuộn tiến đến, phía sau là quân Tấn ra lệnh truy nã! Phía Tây là đại quân của Tần!

Chỉ trong nháy mắt, công tử Kính Lăng, người vừa rồi còn nghĩ đến bá nghiệp, đã rơi vào tình thế tuyệt vọng!

Vệ Lạc mím chặt môi, ngẩng đầu nhìn nam nhân vẫn đứng thẳng tắp như cũ.

Trong sự tuyệt vọng im lặng của mọi người, Vệ Lạc buông tay hắn, bước đến trước mặt hắn.

Nàng cúi đầu, chắp tay hành lễ với công tử Kính Lăng theo đúng chuẩn mực của một hiền sĩ, ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn, cao giọng nói: "Trong lúc này, thiếp có vài lời muốn nói!"

Có lẽ vì ánh mắt nàng quá sáng, có lẽ vì vẻ mặt nàng quá bình tĩnh, tâm công tử Kính Lăng thật sự bình tĩnh lại. Hắn nhìn chằm chằm nàng, trầm giọng nói: "Nói!"