Công tử Kính Lăng nhìn những kiếm khách đang cười lớn phi ngựa tự do, quay sang nói với Vệ Lạc: "Tiểu Nhi, đã về tới Tấn rồi, không cần sợ nữa!"
Vệ Lạc gật đầu, vui vẻ nói: "Đúng vậy."
Công tử Kính Lăng nhảy xuống xe ngựa, Vệ Lạc cũng theo đó nhảy xuống.
Suốt thời gian qua, họ luôn phải vội vã ngày đêm, không ngồi xe thì cũng cưỡi ngựa, Vệ Lạc đã buồn chán đến không chịu nổi.
Hiện tại, nàng có thể thong thả dạo bước trên con đường giữa cánh đồng, không cần lo lắng về những kẻ truy đuổi phía sau, cảm giác thật sự rất thư thái.
Hai bên đường, đâu đâu cũng là lúa mạch non xanh mướt, gió xuân thổi qua mang theo hơi thở ấm áp. Vệ Lạc nheo mắt, vui vẻ ngắm nhìn khung cảnh xung quanh.
Nàng nhìn một lúc, rồi quay sang nhìn công tử Kính Lăng.
Lúc này, hắn đã khôi phục lại diện mạo vốn có. Áo choàng rộng, khuôn mặt tuấn tú uy nghiêm dưới ánh nắng chiều xuân ấm áp, toát lên một cảm giác an toàn dễ chịu.
Công tử Kính Lăng quay đầu nhìn về hướng Sở, thật lâu không nhúc nhích.
Vệ Lạc tò mò nhìn hắn, hỏi: "Sao vậy?"
Công tử Kính Lăng quay lại.
Vừa quay đầu, hắn đã bắt gặp ánh mắt của Vệ Lạc, tựa như sóng nước mùa thu trong veo. Nàng đang ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn.
Nhìn thấy nàng như vậy, công tử Kính Lăng đưa tay ra,nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.
Bàn tay to lớn của hắn ấm áp, rắn chắc và mạnh mẽ.
Vệ Lạc đứng sóng vai cùng hắn, nàng nhìn theo ánh mắt hắn, cũng hướng về phía nước Sở. Thầm nghĩ: "Tình hình Sở như vậy, ta thật không tin mấy năm nữa nó sẽ không xảy ra nội loạn!" Trong thời đại mà hầu hết mọi người đều tin vào đức trị, những sai lầm của Sở vương đối với Vệ Lạc thật sự quá nhiều. Những sai lầm này đủ để gieo rắc sự oán hận và khinh bỉ trong lòng người dân và các quan lại công khanh trong triều đình Sở vương.
Vệ Lạc đang miên man suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy một hơi ấm bên hông.
Nàng ngẩng đầu lên, thấy công tử Kính Lăng bất ngờ đưa tay ra, ôm nàng vào lòng.
Hắn gắt gao ôm chặt nàng, cúi đầu xuống mỉm cười nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm càng thêm sâu, ẩn chứa ngọn lửa khao khát.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Lạc đỏ bừng.
Nàng quay mặt đi, mở to mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm về hướng nước Sở một cách nghiêm túc, cố gắng giữ khoảng cách với hắn.
"Tiểu Nhi," thanh âm hắn có chút khàn khàn, lẩm bẩm nói: "Dù ngày đêm vội vã, nàng vẫn thơm như trước." Dứt lời, hắn cúi đầu, đôi môi mỏng nhẹ như lông hồng lướt qua tai nàng, khi đi qua vành tai, hắn nhẹ nhàng thổi vào đó một hơi.
Hơi thở này khiến Vệ Lạc lập tức cứng đờ.
Khi hắn nói, hơi thở ấm áp của hắn phả vào đỉnh đầu nàng, len lỏi vào tai nàng. Câu nói đơn giản của hắn lại chứa đựng sự mờ ám và khao khát. Còn hành động cuối cùng, càng thể hiện rõ ý đồ của hắn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Lạc càng đỏ hơn.
Nàng nhẹ nhàng tránh đi, nhưng vừa cử động, hai tay hắn dùng sức siết chặt hơn, ôm nàng chặt hơn. Hắn cúi đầu, đôi môi mỏng từ đỉnh đầu nàng, từ từ di chuyển về phía vành tai nàng.
Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân truyền đến.
Ngay sau đó, giọng nói lanh lảnh của một kiếm khách vang lên: "Chủ thượng, Hàn thị ra nghênh đón."
Nơi họ đang đứng là đất phong của một lĩnh chủ thuộc Tấn, đất phong này có tên là Hàn, cho nên lĩnh chủ được gọi là Hàn thị, có nghĩa là lãnh thổ thuộc về người Hàn.
Theo lệ thường, quân vương thưởng đất phong cho các công thần ở biên giới. Bằng cách này, nếu có nước địch xâm lược, không cần quân vương ra lệnh, các vị tướng lĩnh đó vì lãnh thổ của mình cũng sẽ liều chết chiến đấu.
Thời Minh, Tống, chỉ vài ngàn quân địch đã có thể dễ dàng công phá nhiều thành trì. Nhưng nhà Minh có Mộc gia đất phong Vân Nam đã kháng cự đến cùng.
Đôi khi Vệ Lạc tự hỏi, liệu chế độ phân phong này có ổn định hơn không?
Như Chu thiên tử cai trị thiên hạ được gần tám trăm năm, như nhà Tấn trong lịch sử thực tế tồn tại hơn 500 năm. Thời gian thống trị và sức mạnh của họ vượt xa các triều đại sau này như Đường, Tống, Nguyên, Minh, Thanh, những triều đại nhiều nhất cũng chỉ hơn 300 năm.
Khi kiếm khách đến gần, Vệ Lạc nhân cơ hội thoát khỏi vòng tay của công tử Kính Lăng.
Nàng vừa mới thoát ra, hắn đã đưa tay nắm chặt tay nàng.
Công tử Kính Lăng nhìn về phía kiếm khách, gật đầu, nhẹ giọng nói: "Tốt!" Nói xong, hắn nắm tay Vệ Lạc đi về phía đoàn người đang ra nghênh đón.
Vệ Lạc nghĩ, sau khi công tử Kính Lăng giao lưu ngắn gọn với người Hàn, họ sẽ nhanh chóng quay về Tân Điền. Nhưng không ngờ, cả đoàn người lại thong thả đi về phía Hàn Thành. Thật sự rất thong thả, công tử Kính Lăng vẫn nắm tay Vệ Lạc cùng nhau đi bộ trên cánh đồng mùa xuân.
Chẳng lẽ, hắn muốn tập hợp với những đội khác, rồi cùng nhau trở về Tân Điền?
Lĩnh chủ Hàn thị là một nam nhân trung niên béo khoảng 40 tuổi, vẻ mặt rất hiền lành. Vì công tử Kính Lăng không chịu ngồi xe, ông ta đành đi theo bên cạnh Vệ Lạc và công tử Kính Lăng, trả lời những câu hỏi của hắn.
Bên cạnh lĩnh chủ Hàn thị là con trai ông ta Hàn Ức, vừa mới trưởng thành.
Hàn Ức có khuôn mặt dài, đôi mắt không lớn nhưng rất sáng, toàn thân toát lên vẻ nhanh nhẹn. Hắn ta đi theo sau cha liên tục đánh giá Vệ Lạc.
Nàng vốn dĩ là chính thê của công tử Kính Lăng, việc hắn ta đánh giá nàng như vậy là không thoả đáng. Tuy nhiên, danh tiếng của Vệ Lạc hiện tại quá lớn. Ngay cả cha hắn ta cũng thỉnh thoảng nhìn về phía Vệ Lạc.
Hàn Thành được xây dựng cách Thái chưa đầy tám mươi dặm. Sau hơn trăm năm xây dựng, nơi đây đã trở nên khá phồn hoa.
Ba ngày sau, hai đội khác từ Sở chạy thoát thành công, cũng đến Hàn Thành gia nhập vào đoàn.
Hơn một tháng qua, Vệ Lạc và công tử Kính Lăng đã vội vã ngày đêm để tránh sự truy đuổi, họ phải đi đường vòng, ban đêm không dám đốt lửa, ban ngày ăn uống qua loa.
Đêm nay, cuối cùng họ cũng có thể nghỉ ngơi tử tế.
Công tử Kính Lăng đưa Vệ Lạc đến phủ lãnh chúa.
Vừa vào phủ, Vệ Lạc được bốn thị tỳ vây quanh đưa đến phòng tắm. Ngâm mình trong nước một cách lười biếng, Vệ Lạc cảm thấy thoải mái đến mức muốn ngủ.
Nàng lau những giọt nước trên mái tóc, mặc trung y vào. Khi bước chân trần lên phiến đá xanh, nàng thoáng nhìn thấy một vật màu đỏ rực như ánh chiều tà, lại như ngọn lửa đang nhảy múa.
Chúng thị tỳ nhìn theo ánh mắt của Vệ Lạc, một người trong số họ vội vàng bước lên, đưa tay nâng vật màu đỏ rực đó lên trước mặt nàng: "Đây là áo choàng do thái tử vì phu nhân chuẩn bị. Thái tử nói, sau khi phu nhân tắm rửa xong, có thể dùng bữa cùng nhau."
Vệ Lạc không trả lời, nàng ngẩn người nhìn nó, nhìn chiếc áo choàng đỏ rực này. Chiếc áo choàng có viền áo được trang trí bằng các họa tiết đan xen màu đen và màu vàng.
Phía trước và phía sau áo choàng đều được thêu hình chim hỉ thước, loài chim cát tường được ưa chuộng thời bấy giờ.
Màu đỏ rực của chiếc áo choàng lấp lánh dưới ánh nến trong căn phòng tối, vô cùng diễm lệ.
Nàng từng nghĩ rằng, cả đời này, nàng sẽ không bao giờ mặc lại chiếc áo choàng này...
Vệ Lạc rũ mi, run rẩy đưa tay chạm vào nó.
Bốn thị tỳ thấy vậy, không khỏi nhìn nhau.
Những ngón tay trắng nõn của nàng nắm chặt lấy chiếc áo choàng, nhắm mắt lại. Sau một lúc lâu, nàng c ắn môi dưới, thầm nghĩ: Chỉ là một chiếc áo mà thôi!
Nàng quyết định không nghĩ nhiều nữa, đưa tay lấy chiếc áo choàng khoác lên người.
Áo bào đỏ thẫm vừa khoác lên người, bốn thị tỳ như mạ non đồng loạt xoay chuyển, thanh thúy khen ngợi: "Phu nhân hoa mỹ vô song."
Hoa mỹ vô song ư?
Vệ Lạc khẽ cười, chẳng bận tâm bốn thị tỳ đang ngây ngất, chỉ quay đầu ngắm mình trong gương đồng. Mặt gương mờ ảo, chỉ đôi mắt nàng là sáng trong nổi bật giữa gương mặt không rõ nét.
Vệ Lạc thoáng nhìn qua, rồi bước ra ngoài.
Bốn thị tỳ theo sát, hiện giờ là những người thân cận nhất của nàng.
Trong sân, xuân sắc đua nở.
Bên ngoài sân viện, từng đợt âm thanh thì thầm rì rầm, trong những âm thanh nhỏ ấy, Vệ Lạc nghe được giọng công tử Kính Lăng rõ ràng.
Không hiểu sao, Vệ Lạc đang đi nhanh bỗng khựng lại khi nghe thấy giọng hắn.
Nàng không dừng hẳn, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn qua tầng tầng lá thông về phía nam nhân mặc áo bào đen đầu đội cao quan.
Đây là đất Tấn, sắp đến Tân Điền rồi...
Vệ Lạc cắn môi, hít sâu một hơi rồi bước tiếp.
Dưới bóng cây rậm rạp, thanh âm công tử Kính Lăng trầm ấm, phảng phất ý cười. Nghe thấy vậy, bước chân Vệ Lạc lại chần chừ.
Nàng dừng lại bên hai cây tùng bách, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn công tử Kính Lăng trên bãi cỏ. Đôi môi mím lại, nàng xoay người bỏ đi.
Vừa xoay người, vừa bước một bước, thanh âm trầm ổn của hắn truyền đến: "Tiểu Nhi, lại đây."
Vệ Lạc khựng lại. Nàng chậm rãi quay đầu.
Tiếng gọi của công tử Kính Lăng khiến mọi người giật mình, đồng loạt nhìn về phía Vệ Lạc.
Khoảnh khắc ấy, họ choáng ngợp.
Giữa không gian tĩnh lặng, đôi mắt công tử Kính Lăng như giữa đêm đen nhìn sâu vào Vệ Lạc, nữ tử trong bộ y phục đỏ thắm, thanh mỹ như nước, rực rỡ như hoa.
Khóe miệng hắn nhếch lên, nở nụ cười hài lòng.
Vệ Lạc bình thản đón nhận ánh mắt chăm chú, bước sen nhẹ nhàng, áo bào phiêu diêu chậm rãi tiến về phía hắn.
Khi nàng đến bên cạnh, mọi người mới bừng tỉnh: Thân phận nàng không tầm thường, sao có thể si ngốc mà nhìn như vậy? Họ vội vàng rời mắt.
Nhóm hiền sĩ kiếm khách của công tử Kính Lăng còn đỡ, sau khi kinh diễm thì nhanh chóng bình tĩnh lại. Nhưng đám người Hàn gia lại khó khăn lắm mới dời mắt được. Như những thiếu niên Hàn, vẫn lén lút nhìn Vệ Lạc.
Vệ Lạc đến bên công tử Kính Lăng, khẽ cúi đầu chào, rồi bước về hướng bàn sập ở phía sau hắn.
Nàng vừa nhấc chân! Công tử Kính Lăng nhanh như chớp, tay phải đưa ra nắm lấy tay nàng. Nàng giãy giụa, nhưng bị hắn kéo mạnh ngã ngồi lên đùi hắn.
Hắn ôm eo nàng, ấn mạnh vào ngực. Hành động mạnh bạo thô lỗ, nhưng Vệ Lạc không phản kháng, nơi này toàn là người của hắn, nàng không thể để hắn mất mặt.
Công tử Kính Lăng hài lòng ôm Vệ Lạc, khuôn mặt tuấn tú ngẩng lên, mắt lạnh lùng lướt qua nhóm thiếu niên Hàn.
Bọn họ sợ hãi, vội vàng cụp mắt không dám nhìn Vệ Lạc nữa.
Không khí vốn đang vui vẻ bỗng chùng xuống vì Vệ Lạc.
Sắc đẹp của nàng khiến mọi người không thể làm ngơ. Nhưng nhìn chằm chằm phu nhân của Thái Tử tôn quý như vậy lại là quá mức vô lễ.
Ngay khi Hàn lĩnh chủ kéo con trai đứng dậy, chuẩn bị chắp tay cáo lui, một tràng tiếng bước chân dồn dập vang lên.