Việt Cơ

Chương 275




Vệ Lạc biết vừa rồi mình hành xử có phần hồn nhiên, không màng hậu quả, chỉ cầu thống khoái.

Hiệu quả rõ ràng là nàng đã khơi dậy bất mãn âm ỉ trong dân chúng đối với vương thất nước Sở. Loại bất mãn này hiện tại chưa là gì, nhưng một khi gặp thêm áp lực, hoặc bị kẻ xấu lợi dụng sẽ bùng phát thành tai họa.

Hậu quả của việc làm này cũng rõ ràng không kém: nàng đã khiêu khích và làm mất mặt vương thất nước Sở, chư công tử nước Sở nhất định sẽ không để yên.

Nghĩ đến đây, Vệ Lạc lặng lẽ ngoái nhìn công tử Kính Lăng. Nhờ có hắn ở bên, nàng mới dám ngang nhiên khiêu khích vương thất như thế, mới dám bất chấp tất cả mà công khai sỉ vả vương thất trước bá tánh nước Sở ngay giữa đô thành.

Vệ Lạc suy đi tính lại, thấy rằng cách ứng xử vừa rồi của mình là tốt nhất trong tình thế ấy. Đã vậy thì không cần phải hối hận.

Thở ra một hơi, nàng thấy công tử Kính Lăng đang bàn bạc đối sách với mọi người, bèn lặng lẽ đứng dậy, trở về sân viện của mình.

Ân Duẫn chỉ ghé về một lát đêm qua, sáng nay Vệ Lạc không thấy bóng dáng hắn đâu, chắc là vẫn còn bận việc.

Vừa đến cửa viện, Vệ Lạc đã nghe thấy tiếng cười của hai thị tỳ: "A, con hổ này lúc nhỏ ngoan ngoãn quá!"

"Đúng vậy, trong núi thi thoảng thấy con nào cũng dữ tợn đáng sợ. Không ngờ lúc bé lại dễ thương thế này."

Vệ Lạc nghe vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên. Có điều, nàng không vào sân ngay mà đứng lại suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra.

******

Một ngày này, người Tấn không ra khỏi dịch quán. Ngoài cổng, tiếng hò reo, tiếng chửi bới của người Sở vang lên không ngớt. Sau bài nói hùng hồn của Vệ Lạc sáng nay, càng lúc càng có nhiều người Sở bàn tán về nàng và sự việc này. Tuy có nhiều người bị thuyết phục, nhưng cũng có không ít người trung thành với nước Sở mà oán hận nàng.

Bọn họ không có chỗ trút giận, bèn tụ tập trước cửa dịch quán mà lăng mạ không ngớt.

Sự náo nhiệt này, mãi cho đến buổi chiều mới dần dần chuyển biến tốt đẹp.

Đêm nay, trăng sáng trên cao tỏa rạng, mây trắng lững lờ trôi.

Vệ Lạc đang mỉm cười chơi với hổ, suy nghĩ xem nên đặt tên gì cho nó, thì nghe thấy tiếng gọi của một kiếm khách bên ngoài: "Phu nhân, công tử cho mời."

Kính Lăng tìm ta? Chắc hẳn có chuyện quan trọng!

Vệ Lạc cảnh giác đứng lên, giao con hổ cho thị tỳ rồi vội vã bước ra ngoài.

Nàng theo chân kiếm khách đến phòng ngủ của công tử Kính Lăng.

Hắn đang đợi mình trong phòng ngủ sao?

Vệ Lạc hơi sững người.

Qua song cửa sổ, nàng thấy bóng người ẩn hiện sau lớp màn châu. Minh nguyệt phản chiếu trên mặt đất một mảnh trắng xóa, gió xuân lồng lộng thổi, tiếng côn trùng kêu to cũng mang theo cảm giác mềm mại. Một cơn gió mạnh thổi qua cuốn theo vài cánh hoa đào hoa lê, nhẹ nhàng rơi trên mái tóc đen cùng bào phục trắng của nàng.

Vệ Lạc sực tỉnh, cất bước hướng căn phòng đi đến.

Cửa không khóa, nàng nhẹ nhàng đẩy ra.

Theo nàng bước vào, một luồng gió xuân thổi đến cuốn lên màn châu phiêu đãng. Căn phòng yên tĩnh, chỉ có một bóng người cao lớn ngồi ngay ngắn sau lớp màn dày, không có ai khác, kể cả thị tỳ.

Vệ Lạc bước chân nặng trĩu, tiến lại gần bóng người đó. Khi vén màn bước vào, nàng sững sờ!

Ngồi quỳ sau lớp màn, mái tóc đen buông xõa, nam nhân tuấn mỹ vô song đó, không ai khác chính là công tử Kính Lăng.

Nhưng, rõ ràng là hắn vừa mới tắm xong, áo choàng đen rộng mở để lộ xương quai xanh tinh xảo, lồ ng ngực săn chắc cùng hai điểm hồng anh ẩn hiện trước mắt Vệ Lạc.

Trong phòng sương khói mờ ảo, dáng ngồi quỳ của hắn thẳng như núi, nhưng giọt nước giữa lông mày, làn sương mờ trên tóc, giọt nước lăn từ khóe môi xuống cổ, rồi dừng lại ở yết hầu, tất cả đều làm nhiệt độ trong phòng tăng lên trong nháy mắt!

Tim Vệ Lạc bắt đầu đập thình thịch.

Không chỉ có tim, cả khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cũng đỏ bừng. Nàng cảm nhận rõ ràng hơi thở nam tính của hắn theo làn sương mờ bốc hơi tỏa ra khắp phòng.

Vệ Lạc cắn môi, vội quay mặt đi nhìn chằm chằm ánh trăng ngoài cửa sổ, nhất thời lưỡng lự không biết có nên nghiêm mặt lớn tiếng quát mắng rồi bỏ đi hay không. Nhưng mà, hắn có nói gì, có làm gì đâu? Ta làm vậy không phải là chột dạ hay sao?

Thôi được, nếu hắn có hành động gì, ta sẽ bỏ đi!

Vệ Lạc cắn môi nghĩ, cảm thấy trái tim loạn nhịp đã bình tĩnh hơn một chút.

Vừa bình tĩnh lại, nàng liền tự trách mình: Ta có võ công cơ mà! Tại sao hắn chỉ ngồi đó mà ta lại nghĩ vẩn vơ? Ta đúng là đồ háo s@c!

Nhưng dù tức giận với bản thân, Vệ Lạc cũng không thể làm gì khác. Nàng dường như vẫn luôn như vậy, trước đây hay bây giờ, chỉ cần ở gần nam nhân này, nàng sẽ luống cuống tay chân, sẽ phạm hoa si...

Đó là một sự bất lực mà nàng căm ghét, cực lực bài xích, nhưng lại không thể làm gì được.

Trong lúc Vệ Lạc đỏ mặt c ắn môi dưới, cố gắng trừng mắt nhìn ra ngoài, giọng nói trầm thấp của công tử Kính Lăng vang lên: "Tiểu nhi, lại đây."

Thanh âm hắn khàn khàn từ tính, trầm ấm, ẩn chứa một chút dịu dàng như nước.

Tim Vệ Lạc lại đập mạnh hai nhịp.

Nàng cắn chặt môi, hít sâu một hơi mang theo hương thơm thoang thoảng của hắn, rồi chậm rãi quay đầu. Vừa quay lại, nàng liền bắt gặp ánh mắt trong veo của công tử Kính Lăng. Đúng vậy, trong veo và sáng ngời. Ánh mắt ấy nghiêm nghị mà trong sáng, như đang nhắc nhở Vệ Lạc rằng tất cả chỉ là nàng suy diễn.

Vệ Lạc lại cắn môi, rũ mắt xuống, chậm rãi bước đến trước mặt hắn. Nàng ngồi quỳ xuống sập, chầm chậm ngẩng đầu lên...

Vừa ngước mắt lên, Vệ Lạc liền bắt gặp vạt áo rộng mở để lộ ra lồ ng ngực tr@n trụi rắn chắc và hai điểm hồng anh thấp thoáng.

Vèo một cái, mặt Vệ Lạc đỏ bừng lên tới mang tai.

Đột nhiên nàng hiểu ra: Nếu thật sự chỉ là công việc, tại sao lại tiếp kiến nàng trong phòng ngủ? Hơn nữa, hắn ăn mặc như vậy, như vậy... bất cứ nữ nhân nào cũng phải thẹn thùng.

Đúng rồi, hắn cố ý!

Điều đáng giận nhất là hắn còn dùng ánh mắt trong trẻo nghiêm túc ấy nhìn nàng, khiến nàng tự trách và áy náy!

Nghĩ đến đây, Vệ Lạc tức giận vô cùng. Nàng vụt đứng dậy, quay phắt đầu về phía cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị nói: "Công tử có việc gì, sao không nói rõ bên ngoài?"

Lúc này, Vệ Lạc vô cùng nghiêm túc. Dĩ nhiên nàng không còn đỏ mặt hay lảng tránh ánh mắt nữa, mà trở nên rất có sức thuyết phục.

Công tử Kính Lăng không trả lời.

Hắn hơi dựa người ra sau, ánh mắt như cười như không nhìn chằm chằm vào chiếc cổ đỏ ửng của nàng, môi mỏng khẽ cong lên thành một nụ cười nhạt: "Tiểu nhi, nàng khát ta sao?"

Giọng hắn vừa dứt, Vệ Lạc liền nhảy dựng lên.

Mặt nàng đỏ bừng phẫn nộ quay lại, đôi mắt sáng ngời vì xấu hổ và tức giận. Nàng oán giận mà quát khẽ: "Nói hươu nói vượn!"

Nàng nhảy dựng lên như vậy, là thẹn quá hóa giận...

Khóe miệng công tử Kính Lăng không chịu khống chế mà giương lên.

Hắn chậm rãi đứng dậy.

Vừa thấy hắn tiến về phía mình, Vệ Lạc vội rụt chân lại định chạy ra cửa.

Nàng mới chạy được hai bước, tiếng cười trêu chọc của công tử Kính Lăng thản nhiên vang lên sau lưng: "Tiểu nhi định chạy trốn sao?"

Vệ Lạc khựng lại.

Nàng cắn môi, hít sâu mùi hơi nước sương mù mang theo khí tức của hắn, lạnh lùng đáp: "Nói bậy, ta không có chạy trốn."

Câu trả lời chẳng hề có chút khôn khéo nào.

Công tử Kính Lăng lại cười, từ từ bước tới.

Vệ Lạc vẫn giữ nguyên tư thế chân trái hơi chùng, sẵn sàng lao ra bất cứ lúc nào. Hai tai nàng vểnh lên cảnh giác lắng nghe tiếng bước chân hắn.

Trong lòng nàng không ngừng lặp lại: Ta có võ công, ta là cao thủ! Ta là cao thủ!

Môi nàng mím chặt, mắt mở to, chỉ chờ hắn có động tĩnh là lập tức bỏ chạy.

Công tử Kính Lăng quan sát Vệ Lạc, từ tư thế đến nét mặt, thấy nàng như đang giương cung lắp tên, khóe miệng hắn khẽ giật giật.

Hắn suy nghĩ một chút rồi bước tới.

Năm bước, bốn bước, ba bước, hai bước, một bước rưỡi, một bước...

Hắn dừng lại sau lưng Vệ Lạc, cách nàng chỉ nửa bước chân.

Nhiệt độ cơ thể của họ như hòa vào nhau, chỉ cần hắn đưa tay là có thể ôm nàng vào lòng.

Hắn áp sát sau lưng nàng, chỉ cách năm tấc. Thậm chí, chỉ cần thở sâu một chút là ngực hắn sẽ chạm vào lưng nàng.

Công tử Kính Lăng khẽ khom lưng. Hơi thở ấm áp của hắn phả thẳng vào tai Vệ Lạc.

Cả người Vệ Lạc cứng đờ, đang lưỡng lự không biết có nên chạy hay không. Giọng nói pha chút trêu chọc của công tử Kính Lăng vang lên từ phía sau: "Tiểu nhi thích ta chăng? Sợ ta tới gần? Muốn trốn sao?"

Hắn vừa dứt lời, Vệ Lạc ngẩng cằm lên, đáp lại đầy kiên quyết: "Ta cần gì phải trốn!"

Nghe thấy câu trả lời đầy khí phách của nàng, công tử Kính Lăng khẽ bật cười. Tiếng cười ấm áp dịu dàng như từng đợt sóng vỗ về, len lỏi qua màng tai nàng, chạm đến tận sâu thẳm trong lồ ng ngực. Hơi thở nam tính nồng ấm của hắn cứ thế êm ái, nặng nề, len lỏi qua không khí, qua lớp áo quần, thấm vào từng hơi thở của nàng.

Trong khoảnh khắc, tim Vệ Lạc đập loạn nhịp. Câu thần chú "ta là cao thủ" vẫn văng vẳng trong đầu nàng bỗng chốc tan biến. Đôi chân nàng bủn rủn.

Công tử Kính Lăng cúi đầu, ánh mắt không rời những sợi tóc tơ mai sau gáy nàng dưới ánh nến, hít sâu hương thơm dịu dàng trên người nàng. Ánh mắt hắn chăm chú không rời.

Nhưng hắn không tới gần. Giữa hai người vẫn là khoảng cách vài tấc. Nhìn từ xa, tưởng chừng như hai người đang ôm nhau, nhưng thực tế, vẫn là khoảng cách ấy.

"Tiểu nhi," hắn lại lên tiếng, hơi thở ấm áp phả vào tai nàng theo thanh âm trầm thấp.

Giọng hắn thật ôn nhu, một ôn nhu chính hắn cũng không nhận ra, như nước, như cánh hoa, ẩn chứa tiếng thở dài mềm mại mà miên man, êm ái, "Tiểu nhi, ta khát nàng..."

Trong tiếng nỉ non ôn nhu, hắn chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo thon của Vệ Lạc.

Ngay khi cánh tay ấm áp của hắn sắp chạm vào eo nàng, một loạt tiếng bước chân vang lên bên ngoài, cùng với giọng nói lanh lảnh của một kiếm khách: "Chủ thượng, Sở lục công chúa cầu kiến!"