Việt Cơ

Chương 255




Giữa sự yên tĩnh, Vệ Lạc khẽ cười. Tiếng cười thanh thúy, mềm mại lan tỏa trong gió đêm. Mọi người không khỏi đưa mắt nhìn về phía nàng.

Vệ Lạc đón nhận ánh mắt của mọi người, rồi quay đầu nhìn về phía chúng người Sở.

Dưới hàng trăm ánh mắt, nàng đưa tay phải ra, chậm rãi rút thanh kiếm bên hông Ân Duẫn.

Nàng rút kiếm!

Mọi người đồng loạt rùng mình, trừng mắt nhìn nàng.

Vệ Lạc cúi đầu, mái tóc đen như mây, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng đến đáng sợ. Ngón trỏ nàng khẽ gảy, nhẹ nhàng búng vào thân kiếm, "vù vù ——", thanh kiếm phát ra một tiếng giòn vang, Vệ Lạc quay đầu, ánh mắt đảo qua chúng người Sở.

Một lát sau, khóe miệng nàng khẽ nhếch, thanh âm trong trẻo vang lên: "Chư quân muốn lấy đầu Vệ Lạc, cứ việc tiến lên, dùng thanh kiếm trong tay quyết định!"

Không ai ngờ, Vệ Lạc vừa mở miệng đã nói ra một câu như vậy.

Mọi người nhất thời á khẩu.

Trong không gian tĩnh lặng, Ân Duẫn không khỏi nhíu mày lo lắng nhìn Vệ Lạc, thầm nghĩ: Nàng đúng là trẻ người non dạ. Nếu chỉ một kiếm có thể quyết định, ta cần gì phải nói nhiều như vậy, hà tất vắt óc nghĩ cách bào chữa cho nàng?

Người Sở nhìn thoáng qua nhau, đồng thời quay đầu nhìn về phía mấy vị tông sư đứng giữa.

Mấy vị tông sư lúc này nhíu mày, nhìn chằm chằm về phía chúng người Tấn đang đứng.

Từ khi phụ nhân này xuất hiện, phản ứng của người Tấn quá mức yên tĩnh. Hơn nữa, phụ nhân này còn là thê tử của Thái Tử, là Tấn Hầu tương lai. Người Sở muốn giết nàng, người Tấn tuyệt đối sẽ không cho phép.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía người Sở. Trái với dự đoán của mọi người, những người Sở vốn hùng hổ kia, khi đối mặt với tình cảnh này lại trở nên trầm mặc.

Chỉ là một thoáng trầm mặc.

Vệ Lạc vận nội lực, thúc giục thuyền nhỏ tiến vào giữa sông. Nàng nhìn chằm chằm về hướng người Sở, chậm rãi cất tiếng: "Ta nhớ rõ ngày ấy trên chiến trường, người Sở đã trước mặt mọi người trí sư (1) với ta! Ta cứ ngỡ hai quân giao tranh, trăm vạn người chứng kiến, đó là kết quả của nhân quả. Ta cứ ngỡ sau trận chiến đó, dù thắng hay thua, ân oán giữa ta và nước Sở đều đã được giải quyết. Nhưng nào ngờ, người Sở các ngươi chỉ có thể thắng, không thể thua! Trí sư thua, các ngươi lại phái tông sư đến, lại kích động Mặc giả dân gian."

(1) trí sư: đấu đơn.

Nói đến đây, nàng bật cười.

Tiếng cười vang vọng trong đêm thanh vắng, càng thêm chói tai.

Vệ Lạc nhìn mọi người, ánh mắt lộ rõ sự thương hại cùng khinh thường.

Tiếng cười vừa dứt, nụ cười vừa lộ, chúng Sở đồng loạt biến sắc.

Bị một phụ nhân nhạo báng, quả là sỉ nhục lớn nhất đối với những kẻ tự cho mình là bậc trượng phu. Hơn nữa, hôm nay tụ hội toàn những nhân vật tiếng tăm trong thiên hạ, để những người này chứng kiến họ bị một phụ nhân nhạo báng, lại còn bị lan truyền khắp nơi, nhục nhã không gì bằng.

Vệ Lạc ngẩng cao đầu, vẻ mặt ngạo nghễ, lạnh lùng quát: "Ta biết, người Sở các ngươi chỉ có thể ức hiếp một phụ nhân như ta, nhưng không chấp nhận được ta có chút phản kháng! Hôm nay cũng vậy, các ngươi muốn giết ta, nếu ta chủ động dâng đầu cũng liền thôi. Nhưng nếu ta phản kháng và may mắn sống sót, tới ngày mai con cháu các ngươi lại sẽ kéo đến tìm ta. Hừ, loại trượng phu như vậy, nước Sở

nhiều lắm!"

Tiếng quát của Vệ Lạc vang vọng khắp nơi.

Tiếng cười khẩy của nàng, ánh mắt ngạo nghễ xen lẫn khinh thường của nàng, cũng bùng lên dữ dội!

Sắc mặt chúng Sở tái mét, có vài người há hốc mồm th ở dốc, nhưng không tìm được lời nào để phản bác.

Phía sau Vệ Lạc, Ân Duẫn dần lộ ra vẻ tán thưởng. Vệ Lạc trước tiên là mời chiến, sau đó dùng lời nói bức cho chúng Sở không dám ứng chiến! Như vậy, người Sở dù đánh hay không đánh đều sẽ đuối lý, đều sẽ bị mọi người chế giễu. Nàng quả thật thông minh.

Xung quanh đều trầm mặc.

Có mấy người Sở tức giận đến mặt mày tái xanh, vài lần định chèo thuyền lao ra, nhưng đều bị người bên cạnh kéo lại. Sắc mặt bọn chúng đều khó coi, nhưng nhất thời lại không biết làm sao.

Vệ Lạc lẳng lặng nhìn chằm chằm bọn họ. Nàng muốn xem, những tông sư nổi danh thiên hạ này, có thể cho nàng một câu trả lời hay không?

Chúng Sở nhìn nhau một lúc, tên thợ mộc người Sở béo tròn đã bác bỏ Ân Duẫn lại một lần nữa chèo thuyền ra.

Hắn ta dừng lại cách Vệ Lạc chỉ hai mươi bước, nghiêng đầu cẩn thận đánh giá nàng.

Ánh mắt hắn ta lướt từ đầu Vệ Lạc đến cổ, thân, tay, cùng với thanh kiếm trong tay nàng, tỉ mỉ quan sát một lượt.

Một lát sau, hắn ta lắc đầu thở dài: "Khó trách có thể khiến Ân công tin tưởng, khiến Kiếm Cữu say mê lại có thể làm ra chuyện cả thiên hạ không đồng tình, cướp vợ của Tấn Thái Tử ngay trong tay hắn! Thật là một cái miệng lưỡi sắc bén! Lợi hại như vậy, trách không được có thể mê hoặc hai đại tông sư! Quả thật có khả năng đảo lộn âm dương, lẫn lộn phải trái!"

Lời vừa dứt, Vệ Lạc đã cười khanh khách. Tiếng cười của nàng trong trẻo, vang vọng, êm tai vô cùng.

Trong tiếng cười, Vệ Lạc khẽ thở dài: "Công có lời thì nói, nhưng nếu không còn lời nào để nói, cần gì lấy lòng dạ tiểu nhân của mình để đo lòng quân tử của hai vị tông sư?"

Nàng vừa dứt lời, sắc mặt tên thợ mộc đại biến.

Vệ Lạc dường như không nhận ra sự tức giận của hắn ta, nàng cứ khanh khách cười, cười một hồi lâu, nàng phất tay áo, tay áo dài bay lên không trung giống như phủi bụi, hướng về phía người thợ mộc nói: "Công trở về đi, nhân phẩm của Ân công, của Kiếm Cũu, như mặt trời mặt trăng sáng tỏ, thế nhân đều đã rõ. Lời công nói chẳng qua là phí lời, công về đi."

Tiếng cười, động tác, biểu cảm của nàng vẫn là sự khinh thường tột độ, ngạo mạn đến cực điểm. Cái thái độ nhìn xuống mọi người, cái sự thương hại và khinh miệt đó, lại một lần nữa khiến tất cả người Sở nghiến răng nghiến lợi.

Tên thợ mộc càng không chịu nổi, hắn ta cắn răng ken két, bị Vệ Lạc làm nhục đến không còn chỗ dung thân, nhưng lại không tìm được lời nào để phản bác, không tìm được cách nào để tấn công. Trong lúc nhất thời, hắn ta không muốn rút lui nhưng nếu cứ ở lại, hắn ta sẽ phải chịu đựng ánh mắt như dao của mọi người.

Đúng lúc tên thợ mộc tiến thoái lưỡng nan, một giọng nói khàn khàn từ phía sau chúng Sở truyền đến: "Công lui ra đi."

Tên thợ mộc ngẩn người, nghe vậy hung hăng trừng mắt nhìn Vệ Lạc, rồi chèo thuyền lui về.

Chúng Sở tách ra một lối nhỏ, một nam nhân trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi, sắc mặt tái nhợt, quầng mắt thâm tím chèo thuyền ra.

Hắn ta đứng trước mặt người Sở, chắp tay về phía Vệ Lạc, nói: "Lời của phụ nhân quả thật có lý."

Hắn ta vậy mà thừa nhận lời Vệ Lạc nói!

Trong phút chốc, tiếng xì xào nổi lên bốn phía, Vệ Lạc mím chặt môi nghiêm túc đánh giá người này.

Nam nhân kia nói tiếp: "Hai quân giao chiến, quân Sở chúng ta đã thất bại trong việc trí sư, quân Sở tất nhiên sẽ không khiêu chiến với ngươi nữa, công tử Ngô cũng sẽ không làm khó ngươi nữa!"

Hắn ta cố ý nhấn mạnh hai từ "quân Sở" và "công tử Ngô".

Khóe miệng Vệ Lạc nhếch lên, cười lạnh. Nam nhân trung niên kia tiếp tục nói: "Tuy nhiên, lần này đến chất vấn ngươi là Sở mặc chúng ta! Chúng ta du hiệp giang hồ, không phải "quân Sở", cũng không phải môn hạ của công tử Ngô."

Nói đến đây, hắn ta rút bội kiếm ra.

Trong gió xuân se lạnh, nam nhân trung niên hơi khom người, hai mắt nhìn chằm chằm Vệ Lạc, từng câu từng chữ sắc bén:

"Lần này, ta thay mặt hơn mười Sở mặc ở đây, một lần nữa trí sư cùng nữ tướng quân!"

Dứt lời, nam nhân trung niên giơ cao thanh trường kiếm trên đỉnh đầu, chuyển sang tay trái, khom người chào Vệ Lạc theo đúng lễ nghi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Vệ Lạc nói: "Nữ tướng quân, xin mời lượng kiếm....."