Việt Cơ

Chương 223




Thời gian cứ thế trôi qua từng giọt.

Vệ Lạc ngồi cứng đờ trong lòng công tử Kính Lăng, chỉ biết cúi gằm mặt xuống, sắc mặt tái nhợt.

Lúc này, những lời nói và ánh mắt của mọi người trong yến tiệc, nàng đều không còn cảm nhận được nữa.

Công tử Kính Lăng cau mày, vừa uống rượu từng chung một, vừa đáp lại những lời nịnh bợ của kẻ khác.

Không biết bao lâu sau, yến tiệc dần tàn, khách khứa lục tục ra về.

Vệ Lạc nghe được thanh âm lạnh băng của công tử Kính Lăng: "Đi thôi!"

Dứt lời, hắn đẩy Vệ Lạc ra đứng lên, xoay người bỏ đi, nhưng từ đầu đến cuối, tay hắn vẫn như cũ nắm chặt cánh tay nàng.

Vệ Lạc bị hắn kéo ra khỏi điện, vẫn trong tư thế nửa ôm nửa kéo.

Minh nguyệt sáng tỏ chiếu sáng cả không trung, công tử Kính Lăng vòng tay ôm eo Vệ Lạc. Nhưng không phải là một cái ôm dịu dàng, năm ngón tay hắn siết chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, cứ thế siết chặt.

Vệ Lạc cúi đầu, cứng ngắc nhìn thân ảnh của mình cùng hắn dưới ánh trăng. Mái tóc đen dài của nàng buông xõa, một lọn tóc rơi xuống che khuất đôi mắt, giấu đi những cảm xúc phức tạp trong lòng.

Cây cối đung đưa, gió thu hiu hắt, tất cả đều đẹp, đẹp đến nao lòng.

Công tử Kính Lăng ôm chặt eo Vệ Lạc, đầu ngẩng cao, môi mím thành một đường, ánh mắt thâm trầm, tròng mắt lóe lên lệ khí cùng phẫn nộ. Nhưng ẩn sâu trong đó, còn có một chút mờ mịt và chua xót.

Xung quanh là dòng người quyền quý chen chúc, xe ngựa của họ đậu ở quảng trường cách đó chừng 500 mét. Bên cạnh xe ngựa, nhóm người Ổn Công đang nhìn về phía này.

Dưới bóng cây râm mát, ánh trăng xuyên qua tán lá dày, chiếu xuống những đốm sáng loang lổ trên người họ.

Ban đêm tốt đẹp cùng gió thu thanh lãnh như vậy, công tử Kính Lăng không còn chút vui vẻ nào của ban ngày, giữa mày nhíu lại, hắn cúi xuống nhìn Vệ Lạc.

Hắn không để ý rằng, trong lúc tinh thần hoảng hốt và tức giận tột độ, một tên kiếm khách trung niên lẫn trong đám đông đã chậm rãi bước chân.

Năm bước, bốn bước,... Một bước!

Chính là lúc này!

Sấm sét vang rền!

Tên kiếm khách hét lên, rút ra một thanh chuỷ thủ dạng đoản kiếm từ trong người, đồng thời nhảy vọt lên, lao về phía Vệ Lạc như sấm chớp!

Người này vừa động, sấm đã vang! Đoản kiếm gào thét, ánh vàng lóe lên!

Đây là một cao thủ gần đạt đến trình độ tông sư!

Đây là một đòn toàn lực không hề giữ lại!

Trong chớp mắt, tên kiếm khách đã ở cách hai người chưa đầy một mét, gầm lên một tiếng lớn, thanh đoản kiếm lạnh lẽo hướng thẳng vào tim Vệ Lạc!

Phía sau công tử Kính Lăng có rất nhiều cao thủ, nhưng lúc này mọi người vừa ra khỏi điện, dòng người như nước. Họ vô tình đã cách công tử Kính Lăng hai ba bước chân.

Mà tên thích khách này, lại phát động đòn tấn công toàn lực khi chỉ cách họ một bước!

Tiếng gió gào thét, lạnh buốt!

Công tử Kính Lăng vừa cúi đầu xuống, khóe mắt đã nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo hướng về phía tim Vệ Lạc!

Sắc mặt công tử Kính Lăng đại biến! Hắn quát lớn một tiếng, không kịp suy nghĩ, liền vặn thân mình xoay người mạnh mẽ đem Vệ Lạc ra phía sau, lấy lưng mình che chắn cho nàng, dùng máu thịt của mình đỡ lấy nhát kiếm có thể chém sắt, bẻ đá kia!

Vệ Lạc cảm thấy tim mình đập nhanh, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thấy cảnh tượng này! Nàng nhìn thấy công tử Kính Lăng đẩy mạnh mình ra, thấy hắn dùng lưng đỡ lấy nhát kiếm! Nàng nhìn thấy đoản kiếm lạnh lẽo phát ra tiếng gió gào thét, hướng về phía ngực hắn đâm tới.

Vệ Lạc kinh hãi.

Trong nháy mắt, đôi mắt nàng mở to hết cỡ! Tim nàng ngừng đập!

Lúc này, trong đầu nàng trống rỗng, những tiếng la hét hoảng loạn xung quanh không lọt vào tai nàng!

Một lần nữa, nàng bước vào cảnh giới huyền diệu kia, nàng cảm nhận rõ ràng thanh đoản kiếm cách công tử Kính Lăng chưa đầy năm tấc, bỗng trở nên chậm chạp vô cùng!

Vệ Lạc hét lên.

Trong tiếng gió rít, tay trái nàng vươn ra như chớp, ngay sau đó là tay phải!

Nhanh như tốc độ ánh sáng! Ngay cả tên thích khách cũng chỉ thấy trước mắt lóe lên, hắn ta nghe thấy tiếng "phập" khi đoản kiếm đâm vào da thịt!

Ta đâm trúng rồi! Tên thích khách mừng thầm.

Nhưng vui mừng chợt loé, ngay sau đó hắn ta chuyển qua một ý niệm: Đáng tiếc, ta muốn giết là phụ nhân kia!

Tất cả chỉ diễn ra trong cái chớp mắt.

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Ngay khi âm thanh nhập thịt vang lên, tên thích khách nghe được rõ ràng một tiếng xương cốt vỡ vụn truyền đến, rồi kiếm hắn ta không thể động đậy được nữa.

Kiếm của hắn ta đã bị ai đó nắm chặt!

Hắn ta nhìn lại. Vừa nhìn, hắn ta liền trợn tròn mắt.

Nhát kiếm của hắn ta quả thực đã đâm vào thịt. Nhưng lại là cổ tay trái của phụ nhân kia!

Thanh đoản kiếm của hắn ta đang cắm sâu vào xương cổ tay trái của phụ nhân. Máu tươi bắn tung tóe, xương trắng hằn lên, tay phải của phụ nhân vòng qua, xuyên qua từ bên trái eo công tử Kính Lăng, nắm chặt chuôi đoản kiếm!

Thảo nào kiếm của hắn ta không thể cử động được!

Chúng kiếm khách bên cạnh công tử Kính Lăng khó khăn lắm mới xông tới, rút kiếm ra, đã thấy một cảnh tượng: Phụ nhân kia dùng tay trái của mình che chắn cho công tử Kính Lăng! Đoản kiếm của tên thích khách cắm sâu vào cổ tay nàng, đồng thời cũng cắ m vào lưng hông công tử Kính Lăng.

Máu tươi như suối ào ạt chảy về hạ lưu, trong chớp mắt đã nhuộm đỏ vạt áo đen của công tử Kính Lăng, tạo thành một vũng máu dưới chân hắn.

Tiếng kêu sợ hãi và quát tháo vang lên không ngừng.

Vệ Lạc chỉ cảm nhận được cơn đau nơi cổ tay khi đối diện với ánh mắt kinh ngạc của thích khách.

Không rõ vì sao, nàng không thấy đau đớn quá mức, chỉ cúi đầu nhìn nhanh về phía công tử Kính Lăng đang dựa vào mình, khóe miệng nở một nụ cười, lẩm bẩm: "Kiếm không dài, hẳn không đâm trúng phổi." Vừa nói, nàng vừa buông lỏng tay khỏi chuôi đoản kiếm.

Vệ Lạc nở nụ cười đầu tiên trong đêm nay, không hề nhận ra sắc mặt trắng bệch của công tử Kính Lăng khi hắn nhìn nàng.

Bỗng nhiên, một tràng cười lớn vang lên.

Tiếng cười đến từ thích khách đang bị chúng kiếm khách của công tử Kính Lăng chĩa kiếm vào.

Tiếng cười của hắn ta vang vọng, chói tai!

Cười đến tiếng thứ năm, hắn ta đột ngột im bặt.

Thích khách cúi đầu, ánh mắt nặng nề nhìn Vệ Lạc, nhìn công tử Kính Lăng đang dùng lưng bảo vệ cho Vệ Lạc, nhìn Vệ Lạc đang chắn ngang trước công tử Kính Lăng, dùng tay đỡ nhát kiếm trí mạng.

Nhìn mãi, nhìn mãi, hắn ta lại cười lớn.

Trong tiếng cười, hắn ta cảm thán: "Tiếc thay! Tiếc thay! Cơ hội tốt như vậy, cơ hội tốt như vậy! Vậy mà không thể giết nổi một phụ nhân!"

Trong tiếng cười, hắn ta mặc kệ những thanh kiếm chĩa vào cổ, chĩa vào ngực. Tay phải giơ lên, không chút do dự rút mạnh đoản kiếm găm vào xương tay Vệ Lạc.

"Phụt" một tiếng, máu bắn tung tóe!

Máu tươi bắn lên ba người: từ tay Vệ Lạc, từ lưng hông công tử Kính Lăng, và từ cổ thích khách!

Khi thích khách rút kiếm, một thanh trường kiếm kiếm khách cứa vào cổ hắn ta, cắt đứt một động mạch nhỏ!

Trong tiếng cười của thích khách, công tử Kính Lăng cúi đầu, hai tay đưa ra bưng kín lấy cổ tay Vệ Lạc, cố gắng ngăn dòng máu đang phun ra.

Lúc này, hắn quên mất vết thương của mình cũng đang chảy máu, chỉ siết chặt tay Vệ Lạc, mắt nhìn thích khách đầy sát khí, quát lên: "Không được giết hắn!"

Vừa dứt lời, thích khách đã thét lớn.

Trong tiếng thét, hắn ta mặc kệ bảy tám thanh kiếm đang đặt trên người mình, cứ như vậy lùi về phía sau.

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Bởi vì công tử Kính Lăng vừa ra lệnh không thể giết hắn, cho nên chúng kiếm khách ở lúc hắn ta lùi về phía sau, tất cả đồng thời thu lại thanh kiếm.

Thấy vậy, thích khách lại càng cười lớn, hắn ta nhanh chóng lùi lại hai bước.

Nhưng chỉ có vậy.

Bốn phương tám hướng đều là kiếm khách, hắn ta không thể trốn thoát, và dường như cũng không có ý định đó.

Thích khách này chỉ hơn ba mươi tuổi, gương mặt vàng vọt nhưng đoan chính, lông mày nhạt, cằm hơi nhọn, trông như một con ma bệnh.

Vậy mà, vừa đứng vững, hắn ta lại cười lớn.

Tiếng cười vang vọng trong trẻo, không chút sợ hãi hay nao núng.

Hắn ta nhìn chằm chằm Vệ Lạc, miệng cười để lộ hàm răng trắng tinh: "Phụ nhân quả nhiên trung hiền không kém trượng phu! Nhưng ngươi hại chết tiên vương, khiến nước Sở chiến bại, bá nghiệp tiêu tan, dù có trung hiền đến đâu, người Sở cũng thề không đội trời chung! Tiếc thay mối thù này, hôm nay ta không thể báo. Ha ha ha."

Hắn ta quay sang nhìn công tử Kính Lăng, thở dài: "Ta vì nước báo thù mà bại lộ thân phận, khó tránh khỏi liên lụy tân chủ! Xin công tử chí hướng cao xa, đừng truy cứu chuyện này!"

Vừa dứt lời, hắn ta nâng tay phải lên, vung mạnh vào mặt mình!

Trong tiếng kinh hô, thích khách dồn hết nội lực vào cú đánh đó.

Máu tươi và óc bắn tung tóe, văng xa ba bốn bước. "Bịch" một tiếng, thi thể thích khách đổ xuống đất.

Khuôn mặt hắn ta đã nát bấy, sọ não vỡ vụn!

Xung quanh vang lên tiếng nôn mửa.

Công tử Kính Lăng nhắm mắt.

Hắn và Vệ Lạc, cùng những kiếm khách bên người đều hiểu rõ, người này sở dĩ tự hủy dung mạo, là để không ai có thể nhận dạng và truy ra lai lịch của hắn ta.

Thời đại này, người ta thường dùng thẻ tre để vẽ hình người, kỹ thuật rất thô sơ. Sau khi thích khách tự hủy dung mạo, việc tìm ra chủ nhân và lai lịch của hắn ta sẽ rất khó khăn. Xem ra, hắn ta tuy rằng cầu xin công tử Kính Lăng đừng truy cứu, nhưng vẫn là không yên tâm!

Dù ở thời đại nào, được chết toàn thây vẫn là mong ước của những nam nhân chiến đấu trong biển máu.

Nhưng thích khách này, đường đường là trượng phu, nhưng vì bảo hộ cho chủ nhân, lại dùng phương pháp chết không toàn thây để kết thúc tính mạng chính mình!

Sau khi công tử Kính Lăng cùng Vệ Lạc được băng bó vết thương, hắn nhẹ nhàng đỡ nàng cùng xoay người lại.

Hắn nghiêm túc nhìn thi thể thích khách, cùng với Vệ Lạc cúi đầu hành lễ thật sâu.

Sau đó, hắn trầm giọng than thở: "Đại trượng phu! Hãy hậu táng tử tế! Thông báo mọi người, ai cung cấp tên họ sẽ được thưởng! Ai nguyện đưa thi thể về quê quán, sẽ được trọng thưởng! Bất luận chủ nhân là người nào, vĩnh viễn không được truy cứu!"

Thanh âm hắn trầm ổn đầy khí phách. Xung quanh toàn là những người quyền quý, lời nói của hắn như vàng như ngọc.

Lập tức, chúng kiếm sĩ đồng loạt cúi đầu, cao giọng đáp: "Vâng!"

Công tử Kính Lăng cúi đầu nhìn Vệ Lạc, sắc mặt nàng trắng bệch vì mất máu quá nhiều, nhẹ nhàng ôn nhu nói: "Tiểu Nhi, chúng ta về nhà thôi." Vừa nói xong, máu từ vết thương nơi ngực hắn lại túa ra, thấm ướt nửa vạt áo.