Công tử Kính Lăng vốn là người hành sự quyết đoán, hắn quay đầu lại liếc mắt về phía sau.
Vị hiền sĩ kia khi chạm với ánh mắt hắn, vội vàng đứng lên.
Hai tay nâng hai cuốn thẻ tre dày, hắn ta cúi người bước ra lối đi nhỏ, cung kính và thận trọng tiến về phía người Tề.
Trong nháy mắt, mọi âm thanh đều biến mất.
Ngay cả lão thần đứng sau Tề hầu Tư cũng ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn cảnh tượng này.
Vị hiền sĩ bước đi rất chậm, động tác thư thái nhưng đầy cung kính.
Hắn ta từng bước tiến vào khu vực ngồi của người Tề, đến trước mặt nhóm người Quản thúc, cúi đầu hành lễ, hai tay nâng thẻ tre ra phía trước, cao giọng nói: "Tấn công tử Kính Lăng gửi lời hỏi thăm đến Nghĩa Tín quân của Tề. Giai nhân xinh đẹp, quân tử nào chẳng mong cầu. Vệ Lạc, chi cơ Nghĩa Tín Quân, xinh đẹp mỹ miều, thông minh sắc sảo, vừa trung thành vừa hiền đức, Kính Lăng yêu mến nàng, nguyện lấy nàng làm vợ. Để có được phụ nhân này, Kính Lăng cắt hai thành La, Mạc, cùng vùng núi La Vân và quân lính đóng tại đó. Thỉnh nhận cho."
Mỗi chữ vị hiền sĩ nói ra đều vang vọng khắp điện.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn một màn này.
Lúc này, ngay cả tiếng nuốt nước bọt, tiếng ho khan cũng vang dội lạ thường.
Trong sự im lặng tĩnh mịch, mỗi nam nhân đều nhìn về phía sập của Nghĩa Tín Quân với ánh mắt hâm mộ, dù hắn không có mặt ở đó.
Quản thúc vui mừng đứng lên. Ông ta cúi đầu thật sâu trước vị hiền sĩ kia.
Sau khi hành lễ, ông ta nhận lấy tấm bản đồ cùng danh sách từ vị hiền sĩ, vui mừng nói lớn: "Lão thần thay mặt chủ thượng cảm tạ công tử Kính Lăng đã có lòng tốt. Nguyện hai nước mãi mãi kết tình hữu hảo."
Nói xong, ông ta quay đầu đặt những thẻ tre lên bàn, rồi nhìn về phía Vệ Lạc.
Vệ Lạc vẫn luôn rũ mắt, lúc này lại nhắm chặt mắt.
Nàng chậm rãi mở mắt ra. Vừa mở mắt, nàng đã chạm phải ánh mắt của nhóm người Quản thúc. Thế nên, nàng chỉ còn cách đứng lên.
Dưới ánh mắt sáng quắc không chớp của mọi người, Vệ Lạc cúi đầu bước chậm rãi vào lối đi nhỏ, hướng công tử Kính Lăng khẽ cúi đầu hành lễ.
Nàng cứ như vậy cúi đầu, ngồi quỳ trước mặt hắn, đôi môi nhỏ không ngừng run rẩy, hàng mi dài che đôi mắt cũng không ngừng rung động.
Quản thúc và chúng hiền sĩ phía sau nàng liên tục ra hiệu bằng ánh mắt, thỉnh thoảng lại ho khan một tiếng, giục nàng mở miệng.
Thẳng qua một lúc lâu sau, nàng mới khẽ nói, giọng khàn đặc: "Thỉnh quân thương tiếc."
Nàng chỉ nói bốn chữ đó.
Nàng không biết, ngoài bốn chữ đó, nàng còn có thể nói gì khác?
Lẽ ra, nàng nên bày tỏ niềm vui mừng với công tử Kính Lăng, nên nói với hắn rằng nàng cảm thấy vinh hạnh và tự hào biết bao khi trở thành thê tử đường đường chính chính của Tấn thái tử, khi được hắn dùng hai thành để đổi lấy. Nàng sẽ vì hắn sinh nhi dục nữ, vì hắn quản lý hậu viện, phát triển sản nghiệp, cùng hắn gây dựng cơ nghiệp cho con cháu.
Thế nhưng là, nàng lại nói không ra.
Nếu đây là một cuộc giao dịch, tại sao còn bắt nàng, một phụ nhân không có nửa điểm quyền lên tiếng, phải bày tỏ niềm vui?
Nàng chỉ là món hàng trao đổi giữa hai người, niềm vui từ đâu mà có?
Nếu đối diện là người khác, có lẽ nàng còn có thể giả vờ vui mừng.
Nhưng, ngồi sát bên cạnh hắn, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người hắn, cảm nhận hơi thở ấm áp của hắn, đón nhận ánh nhìn nóng rực của hắn, vô tình lại thấy được niềm vui hiện rõ trên mặt hắn.
Trong lòng Vệ Lạc, hận thù và oán giận dần dâng lên. Đồng thời, trong hận thù và oán giận đó, còn có nỗi chua xót kéo dài, không thể vứt bỏ, không thể quên lãng.
Nỗi chua xót này chảy ra từ tận đáy lòng, nó luôn ẩn giấu sâu thẳm trong trái tim nàng, nhưng giờ phút này, nó lại trào ra từ khóe mắt, khiến mắt nàng cay xè, khiến nàng nghẹn ngào không nói nên lời.
Truyện được dịch tại
https://www.wattpad.com/user/frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
Vì vậy, sau một hồi run rẩy, môi Vệ Lạc chỉ thốt ra bốn chữ đó, nhỏ đến mức gần như không ai nghe thấy.
Mọi người đều im lặng.
Trong im lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía công tử Kính Lăng. Vệ Lạc cúi đầu, mái tóc đen buông xõa, gương mặt nhỏ trắng hồng bị tóc che khuất, không nhìn rõ biểu cảm. Mọi người chỉ có thể thấy được sự tao nhã, lịch sự của nàng khi cúi đầu hành lễ, cùng thân hình nhỏ bé run rẩy dưới lớp áo đỏ.
Không biết phụ nhân này đang căng thẳng hay vui mừng quá đỗi?
Công tử Kính Lăng nhìn chằm chằm Vệ Lạc, cứ thế nhìn chằm chằm Vệ Lạc.
Giây phút này, niềm vui luôn hiện diện trên mặt hắn, ánh lên trong mắt hắn, nhanh chóng tan biến.
Giây phút này, giữa lông mày hắn giật giật.
Còn chúng hiền sĩ của Nghĩa Tín quân, biểu cảm rất phức tạp. Lịch sử ghi lại cho tới nay, phụ nhân trao tay chưa từng có sai sót. Cho nên họ không thể đoán được, phụ nhân có tài trí hơn người, võ nghệ đầy mình này, nếu bỏ trốn trên đường, họ nên làm gì? Hai thành kia liệu có còn lấy được không?
Môi mỏng của công tử Kính Lăng mím chặt thành một đường.
Chớp mắt, hắn cười lớn.
Trong không gian yên tĩnh của đại điện, tiếng cười của hắn vang lên đặc biệt lớn.
Vừa cười, hắn vừa nghiêng người về phía Vệ Lạc, hít một hơi thật sâu trong mái tóc mây của nàng, trêu đùa: "Nói kiểu gì mà chậm rãi như trên chiến trường vậy? Tiểu Nhi, sao gặp lại cố chủ mà lại ngượng ngùng đến như vậy?"
Trong tiếng cười lớn, tay phải hắn nhanh như chớp vươn ra, năm ngón tay như sắt kìm chặt cánh tay Vệ Lạc.
Sau đó, hắn kéo mạnh một cái, một lực mạnh mẽ ập đến khiến Vệ Lạc không kịp phản ứng, ngã ngồi vào lòng hắn.
Công tử Kính Lăng ôm chặt nàng vào lòng, tay trái ôm lấy eo nhỏ của nàng. Hắn cầm chung rượu trên bàn lên, đưa đến bên môi nàng.
Đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn chằm chằm Vệ Lạc, nhìn gương mặt tái nhợt, đôi môi mím chặt đau khổ của nàng.
Lông mày hắn giật giật vài cái, đưa chung rượu sát môi nàng, khẽ nói: "Uống!"
Cái chung tự tay hắn đưa tới, mang theo cả cơn thịnh nộ. Vệ Lạc không dám ngẩng đầu, đôi môi nhỏ run rẩy mấy lượt rồi hé mở, nàng ngậm một ngụm rượu, nuốt xuống.
Vừa dứt động tác, công tử Kính Lăng đã cất tiếng cười vang, "Tốt lắm."
Cùng lúc, mọi người trong đại điện đều ngoái nhìn, tiếng xì xào bàn tán, tiếng cười cợt nổi lên bốn phía. Giữa những âm thanh hỗn tạp ấy, Vệ Lạc ngồi chết lặng trong lòng công tử Kính Lăng.
Thân thể nàng và hắn chỉ ngăn cách bởi vài lớp vải mỏng. Nàng có thể cảm nhận rõ ràng từng nhịp tim mạnh mẽ của hắn. Hơi thở của hắn phả vào mặt nàng, luồn qua gáy khiến sợi lông tơ cũng dựng đứng.
Bàn tay hắn thật mạnh mẽ, thật rắn rỏi, siết chặt lấy vòng eo nàng. Mọi thứ thuộc về hắn, sức mạnh che trời lấp đất, thấm vào từng lỗ chân lông của nàng.
Bất tri bất giác, sắc mặt Vệ Lạc càng thêm tái nhợt.
Tức khắc, tiếng nghị luận nổi lên bốn phía: "Nghĩa Tín quân đối với phụ nhân này thật sự là tình thâm, giờ phút này bị bệnh, hẳn là không bỏ được."
"Chỉ là một phụ nhân, ba bốn năm nữa thôi Nghĩa Tín quân sẽ quên ngay. Công tử Kính Lăng mới là cơ nghiệp muôn đời."
"Nghĩa Tín quân tuy trọng nghĩa khí, nhưng chung quy vẫn là lộng thần tiểu nhân. Lúc trước hắn nói lấy hai thành đổi phụ nhân này là vì báo ơn cứu mạng, ơn che chở. Đã là ân nhân, sao có thể đổi chác?"
"Lời này sai rồi! Phụ nhân này tuy là ân nhân, nhưng cũng chỉ là một nữ nhân, lại là cơ thiếp của Nghĩa Tín quân! Chúng ta không phải là du hiệp thất phu, không thể không nghĩ cho tông tộc con cháu, có hai thành đổi được, đừng nói là mẹ nuôi có ơn, dù là mẹ ruột cũng đổi được!"
"Thật vô sỉ!"
"Nhìn xem, công tử Kính Lăng cùng phụ nhân này, quả là một đôi trai tài gái sắc."
Trong tiếng nghị luận lung tung rối loạn, Vệ Lạc vẫn cúi đầu như không nghe được, đem bản thân tàng ẩn cho thật tốt, nhưng lại bị nam nhân như vậy ôm và va chạm, chỉ có thể cố áp xuống nỗi uất ức cùng khổ sở đang trào dâng mãnh liệt trong lòng.
Công tử Kính Lăng cảm nhận được sự cứng đờ của nàng. Môi mỏng mím chặt, ánh mắt nặng nề dán chặt vào nàng. Hắn siết chặt vòng tay, ép nàng dựa sát vào lồ ng ngực mình.
Hắn cúi đầu, tay phải nâng chung, từng ngụm từng ngụm nhỏ rượu trôi xuống cổ họng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Lạc càng lúc càng tái nhợt, nét cau có giữa hai hàng lông mày của hắn càng lúc càng sâu.
******
Lời tác giả:Nhìn mọi người còn rối rắm, ta lại bổ sung một câu, Tố yêu Vệ Lạc cái gì?
Hắn ban đầu yêu Vệ Lạc sâu đậm, chủ yếu bởi vì nàng có thể giúp hắn tìm thấy sự yên bình trong tâm hồn. Khi ở bên nàng, hắn cảm thấy thật bình thản, thoải mái. Điều này đã được nhắc đi nhắc lại nhiều lần, từ thuở ấu thơ khi họ gặp nhau, đến khi tái ngộ, và cả về sau nữa.
Thế nhưng, khi nàng trở thành nguồn gốc mọi phiền muộn của hắn, hắn đã buông tay, chẳng lẽ còn không hiểu sao?