Viên Kim Cương Của Từ Tổng

Chương 86: 86: Nụ Hôn Đầu




- Hai người lại đến à?

Từ Phiến và Mỹ Na mang thuốc bổ đến tặng ông Thư.



- Mấy người đến đây nhiều lắm rồi, trước thì hai tháng một lần sao bây giờ lại một tuần một lần rồi?

Dạo này vợ chồng nhà Từ rất hay đến thăm ông, mặc dù mỗi lần chẳng có nhiều chuyện để nói với nhau nhưng họ vẫn tới.



- Hôm trước tôi đã phải phẫu thuật....!

- Vâng, chúng tôi có biết.



- Và Tiểu Phong đã đến thăm cũng như chờ phẫu thuật cùng Tiểu Viễn.



- ....!

Mỹ Na quay sang nhìn Từ Phiến, đôi mắt bà ánh lên sự tin tưởng cùng chút tự hào.



- Chúng tôi sẽ quan tâm tới Tiểu Viễn nên ông đừng lo.



- Vâng, nhờ cả vào ông bà thông gia, con bé ngoài tôi ra cũng chỉ có hai người thôi.



Ông Thư mân mê tấm ảnh chụp con gái,

ông đã quyết định bỏ nỗi hận thù Từ gia xuống từ lâu vì con gái cô đã yêu quý họ rồi ông cũng chẳng thể cấm cản cô được và chẳng biết sẽ sống được bao lâu nữa nên ông sẽ trân quý từng khoảnh khắc cuộc đời mình.



- Dịch Phong, anh có muốn đi cắm trại với em không?

Thư Viễn háo hức hỏi Từ Dịch Phong.



- Có chứ, khi nào em muốn đi.



- Yess! Em muốn chủ nhật này đi ạ!



- Được, cho anh địa chỉ.



Cô sung sướng nhảy cẫng lên, Thư Viễn cực thích cắm trại, lâu lắm rồi cô mới có thời gian và người rảnh rỗi đi cùng.



Đương nhiên Dịch Phong không phải tuýp người đó nhưng anh chắc chắn sẽ đồng ý với cô vì công việc có thể hoàn thành sau.



Tối đó cô chuẩn bị rất nhiều thứ, tỉ mỉ đến từng đồ.



- Không cần thiết phải đầy đủ vậy đâu.



Nếu thiếu tôi sẽ đi mua.



Từ Dịch Phong đi qua phòng thấy cô hì hục sắp xếp mà khuyên nhủ, đi cắm trại mà như chuyển nhà vậy.



"Mình đã hẹn với anh ấy, như vậy có hai người đi, có cả Ruth nữa....!Thế khác nào hẹn hò đâu cơ chứ!"

Thư Viễn suy nghĩ một lúc rồi lại tự đỏ mặt, cô lắc lắc cái đầu và tiếp tục làm việc.



- Em lên xe đi.



Từ Dịch Phong mở cửa cho cô, đích thân anh sẽ tự lái xe.



- Dịch Phong, anh có lái được không vậy?

- Sẽ lái được chứ.



Lời anh nói không mang nhiều âm điệu, tám tháng rồi anh mới ngồi ở vị trí này, cảm giác chưa quen thuộc lắm.



Từ Dịch Phong định thắt dây an toàn cho Thư Viễn nhưng đã thấy cô cài sẵn rồi.



- Anh sẽ đi chậm thôi nên đừng lo lắng.



Ánh mắt tràn đầy niềm tin của Thư Viễn đã khích lệ anh, chiếc xe đúng là đi thật chậm.



Trên quãng đường hai làn dành cho ô tô, Dịch Phong đi thật khéo sát góc trong để những người đi nhanh hơn vượt ở làn ngoài, cốt để cô cảm thấy an toàn.



- Tới nơi rồi ạ!

Anh cầm gần hết số đồ nặng, những túi nhẹ để cô cầm, Thư Viễn với tâm trạng phấn khích nên đi rất nhanh, chẳng mấy đã tìm được nơi mình đặt sẵn.



- Hôm nay thời tiết ủng hộ chúng ta thật đấy.



- Dạ!

Trời thổi gió hiu hiu nhưng vẫn có ánh mặt trời ấm áp thổi xuống.



Quang cảnh tại nơi đây đúng chuẩn tuyệt đỉnh, xung phong đều là cây cối thiên nhiên giúp người cắm trại thư giãn.




Từ Dịch Phong dựng lều lên cùng sự giúp đỡ của Thư Viễn, hai người ngồi thở mất một lúc vì cái lều này.



- Em sẽ nướng thịt cho anh ăn!

Cô lấy từ trong túi ra một hộp cơm giữ nhiệt và một túi khác đựng thịt cùng rau xanh.





Cái bếp than mini được lấy ra, những miếng thịt phát triển tiếng xèo xèo nghe rất đã tai, nó như một người đang đánh trống dưới mưa vậy.



- Để tôi nướng cho.



- Em làm được, anh ngồi đó nghỉ thêm đi.



Thấy cô vui vẻ như vậy Từ Dịch Phong cũng không dành nữa, im lặng ngồi nghe cô ngâm nga hát.



"Đúng là bình yên"

Ruth cùng Dịch Phong nằm cạnh nhau ngủ mất, Thư Viễn mang đồ vào cười khúc khích, không quên lấy điện thoại ra lưu lại thời khắc này.



Vì gió trời mát mẻ nên dễ khiến con người buồn ngủ, cô ngồi cạnh Từ Dịch Phong thiết kế trang sức, cứ vậy cho đến khi cả người cả cún mở mắt.



- Gầu....!

Ruth vừa tỉnh dậy thấy đói bụng, nó ngửi thấy mùi thịt liền dụi người vào Thư Viễn phỉnh nịnh cô.




- Phần của em đây!

Cô đưa tới một tô cơm đầy đủ các món nó thích, Ruth hài lòng vục mặt vào ăn, cái đuôi vẫy vẫy như cảm ơn cô.



- Tôi ngủ hơi lâu mất rồi.



- Lâu lắm mới có ngày thoải mái như vậy, anh ngủ thêm chút cũng được.



- Chúng ta cùng ăn thôi.



Thư Viễn cùng Từ Dịch Phong ngồi trên cái ghế nhỏ hưởng thụ gió trời, cả một vườn hoa trước mặt đua nhau toả hương, khoe sắc.



Cô yêu việc cắm trại vì thế, vì được hoà mình với thiên nhiên cây cỏ.




- Thỉnh thoảng tôi sẽ đưa em tới đây cắm trại.



Từ Dịch Phong nói nhỏ, Thư Viễn nghe thấy gật đầu.





Nếu có thể cô cũng muốn dành thời gian ở cùng với anh.



- Dịch Phong, em nghĩ chúng ta nên về thôi, đã xế chiều rồi đó.



Cô giục anh khi thấy trời bắt đầu chuyển màu, dẫu sao cả hai vẫn cần phải đi làm vào ngày mai.



- Ơ...! Ối!

Thư Viễn giúp Từ Dịch Phong dọn lều, không may vấp vào chỗ vải gần anh mà ngã.



Mắt cô trợn tròn, Thư Viễn bật người ngồi dậy rồi tránh ra xa, cả mặt cô đỏ lựng lên.



Cú ngã vừa rồi.....vì đỡ cô mà môi hai người đã chạm nhau.



- Để...để em dọn....dọn đống....đống kia!

Cô lắp bắp nói chẳng thành câu, che mặt chạy tới chỗ xa dọn bàn.



Ngồi trên xe cả hai chẳng nói gì với nhau, Thư Viễn nép mặt sau cái người mũm mĩm của Ruth, chỉ để lộ cái tai đỏ ửng.



Cô ngại ngùng đến về đến nhà liền lao thẳng về phòng, ăn tối thì không dám nhìn thẳng vào Từ Dịch Phong.



Đến cuối bữa cô có ngước trộm anh một cái liền bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình.



- A!

Cô nhanh chóng kết thúc bữa ăn rồi về phòng, nụ hôn đầu tiên của cô đã dành cho người mình yêu rồi nhưng nó đến bất ngờ làm Thư Viễn xấu hổ vô cùng.



Từ Dịch Phong nằm trên giường, tay đưa lên sờ vào môi của mình, cảm giác hôn không hề xa lạ nhưng lần này làm tim anh lỡ mất một nhịp, nhìn vẻ trốn tránh đáng yêu của Thư Viễn khiến anh bật cười, chìm vào giấc ngủ trong thoả mãn..