Viên Kim Cương Của Từ Tổng

Chương 68: 68: Luyện Tập




- Anh Từ, cơ thể của anh đang vô cùng khoẻ mạnh, liệu anh có muốn tiếp nhận điều trị theo cách khác không ạ?

Bác sĩ cầm tờ chỉ số sức khỏe của Từ Dịch Phong xem xét một lúc rồi hỏi ý kiến của anh.



- Cái điều trị khác mà cậu nói là thử phản xạ hả?

Vũ Ôn cũng ngồi xem giấy chụp X quang hỏi.



- Đúng rồi, nó dùng để kích thích não bộ luôn đấy! Là thế này, chúng tôi sẽ để anh tập với máy bắn bóng, nó chỉ ở mức nhẹ thôi, máy sẽ nâng cấp độ từng ngày cho đến khi tay anh có phản ứng với bóng.



- Được, tôi tiếp nhận khoá trị liệu này.



- Vậy bắt đầu luôn từ hôm nay nhé!

Từ Dịch Phong được đưa tới phòng điều trị đặc biệt, trước mặt anh bây giờ là một cái lưới nhỏ được căng ra tránh cho bóng không bị đập vào mặt và một cái máy bắn bóng tự động cỡ vừa.



- Bắt đầu nhé!

Những quả bóng nhựa bắt đầu bay đến chỗ Dịch Phong, dựa vào sức mạnh thể chất vốn có, anh không chút khó khăn nào dùng tay phải bắt những quả bay đến nhưng bên trái thì luôn bị chúng đập vào người.



Kết thúc buổi tập tầm mười lăm phút.



Vũ Ôn đi bên cạnh thấy trán Từ Dịch Phong nổi gân xanh, anh thừa biết bạn mình đang bực bội.





- Phong, cáu hả?

- Ừ, muốn đập cái máy đấy ra.



- Trở lại bình thường rồi lại biết ơn cái máy đó ngay.



Vũ Ôn bĩu môi, có biết bao nhiêu con người bình phục được nhờ khoá điều trị đó rồi, lần đầu tiên ra ai cũng phản ứng như Dịch Phong cả.



Anh quyết tâm tới nỗi ngày cuối tuần cũng đến bệnh viện để rèn luyện.



Các quả bóng cứ nhiệt tình lao đến còn Từ Dịch Phong thì muốn cái tay trái đó nhấc lên để đỡ được một quả.



Tối đó tại Hồng Thao.



- Đau.



Dịch Phong nhăn mặt khi Thư Viễn bóp nắn phần vai trái của anh.



Cô khựng người lại, xem phản ứng của anh.



- Anh thấy đau sao?

- Phải.



- Dịch Phong, mọi lần em nắn chỗ đó không thấy anh kêu nhưng hôm nay lại có cảm giác, anh có nghĩ nó chuẩn bị hồi phục được không?

- Nó chưa cử động được, cánh tay chết tiệt này làm tôi bị bóng đập vào người mấy ngày nay!

Từ Dịch Phong cằn nhằn.



- A, đừng bóp vào chỗ đó nữa!

Mắt của Thư Viễn trở nên lấp lánh, cô cố tình dí chỗ đó lại lần nữa để kiểm chứng xem có đúng là anh cảm nhận được gì đó không.



- Nó sắp hoạt động lại được rồi đó, ngày mai em sẽ hầm canh gà cho anh.



Cô vui vẻ quay xuống bóp khớp chân cho Từ Dịch Phong.



Bên chân kia thì Ruth đang dẫm dẫm cái chân nó xuống như mát xa, nó đang học theo Thư Viễn.




- Cô dạy nó cách đóng cửa đi, hôm qua nó về mà để cửa toang hoác.





- Cửa sao? À, Ruth nó biết đóng rồi ạ!

Thư Viễn chạy đi lấy một sợi dây, tỉ mẩn buộc thật chắc chắn vào tay nắm cửa rồi gọi nó.



- Ruth ơi! Em đóng cửa đi!

Ruth nhảy bộp xuống đấy, ngậm mõm vào sợi dây rồi giật lùi lại, dần dần kéo được cửa.



Sầm, cái cửa đã đóng lại rồi lại mở ra, Ruth hớn hở ngồi chễm chệ lên chân Từ Dịch Phong chờ đợi một cái xoa đầu khen ngợi.



- Anh xoa em ấy một cái cho nó thỏa mãn.



Thư Viễn tủm tỉm khuyên anh, Dịch Phong giơ tay ra vuốt ve, nó liền dụi cả thân hình của nó vào người anh.



- Giỏi lắm.



Từ Dịch Phong đã đặt cho mình mục tiêu, chỉ còn năm ngày nữa là đến tiệc, nếu anh không thể cử động nửa thân trên sẽ tạo ra khuyết điểm của Từ gia, dựa vào việc đó sẽ có kẻ xấu nhắm đến.



- Tăng cấp độ lên.



- Anh Từ, như vậy là hơi nhanh rồi, anh mới tập một tuần thôi, quá trình này diễn ra cả tháng cơ mà!

Vị bác sĩ bối rối đứng cạnh khuyên bảo anh.



- Kệ cậu ta đi, cậu cứ tăng lên.



Vũ Ôn chẳng quan tâm lắm, anh tự điều chỉnh mức độ của máy bán, thản nhiên cầm chai nước lên nhìn những trái bóng bay tới tấp vào người bạn mình.



- Bác sĩ Vũ, như...như vậy là không được đâu....!



- Cậu ta chuẩn bị tạo nên kì tích đấy, nhìn đi.



Bụp!

Bằng một sức mạnh tinh thần nào đấy mà một trái bóng bên trái đã được bắt lại.



- Dừng!

- A, muốn gãy cái tay rồi!

- Chỉ bắt được có một quả thôi hả?

Vũ Ôn đầy khinh thường nhìn Từ Dịch Phong và được nhận lại ánh mắt đầy "yêu thương" không kém.



- Hôm nay dừng đi, cánh tay tôi tê dại hết rồi.



- Tại nó phải làm việc dưới áp lực của cậu đấy.



Từ Dịch Phong được tài xế đưa về, bác sĩ đứng cạnh Vũ Ôn không thôi lo lắng.



- Này, liệu ép cơ thể phải hồi phục nhanh chóng như vậy có sao không?

- Đối với cậu ta thì không sao đâu, cơ thể với cái ý chí đó thì kiên cường vượt người thường rồi.



Anh cười nhẹ rồi xoay người vào làm tiếp việc của mình, đối với việc Từ Dịch Phong hồi phục nhanh chóng, Vũ Ôn rất vui mừng, chỉ là không thể hiện ra ngoài mặt thôi..