Viên Kim Cương Của Từ Tổng

Chương 67: 67: Thử Mận




Thư Viễn ngay sáng hôm sau đã đi làm trở lại.



- Hôm qua ta thấy Dịch Phong nói cho con nghỉ một buổi, đã có chuyện gì xảy ra sao?

Từ Phiến quan tâm hỏi han cô, nếu phải để con trai ông gọi thì có chút bất thường.



- Hôm qua con không được khoẻ lắm nên anh ấy đã xin nghỉ giúp con ạ.



- Con không sao là ta mừng rồi.



- Dạ.



Bắt đầu từ việc hôm trước, Từ Dịch Phong lệnh tài xế lái xe đưa đón Thư Viễn theo giờ giấc cô đưa ra để đảm bảo an toàn.



Hôm nay có xe ôtô giúp cô vận chuyển ba hộp kem dưỡng rất dễ dàng.



- Chị Nhã, phiền chị chuyển giúp em đến khu sản xuất ạ, ba hộp này là kem lỗi nên em đã chú thích dùng để làm kem bôi chân thay vì mặt, chị giúp em chuyển lời với họ một lần nữa.



- Được thôi!

Chị Nhã vui vẻ làm theo những lời cô nói.



"Xem ra Thư Viễn là một người có khiếu kinh doanh đấy!" Cho đến bây giờ Nhã vẫn không biết thân thế thực sự của cô nhưng vẫn vô cùng cảm mến Thư Viễn.



- Thư Viễn à, tới mùa mận rồi đó, chị thấy họ bán rẻ lắm luôn!

Chị Nhã ăn trưa cùng cô nói về vụ mùa mận, tới thời điểm này họ bán rất rẻ nên người nội trợ hay mua về chế biến thành nhiều món.



- Em cũng định mua về ngâm đường, hè này uống chắc sảng khoái lắm!

Trên đường đi về, Thư Viễn xin người tài xế dừng xe lại.





Một lúc sau cô liền quay lại với hai túi quả nặng trĩu.



- Thiếu phu nhân mua nhiều thế làm gì vậy?

- Tôi mua về ngâm với đường, bao giờ mận ngấm tôi sẽ mời anh uống.



- Thật cảm ơn cô, tôi cũng muốn thưởng thức nó.



Về đến nơi, anh nhiệt tình xách giúp cô đống quả và nhà.





- Wow, nhiều ghê! Em định làm gì với chỗ này?

Kia chăm chú nhìn vào những quả mận đỏ tươi rói trong túi.



- Em sẽ ngâm với đường để dùng làm đồ uống giải khát ạ!

- Được đó! Lâu lắm rồi chị chưa uống mận ngâm.



Tối đó sau khi ăn xong, Han, Kia và Thư Viễn hì hụi cùng nhau ngồi khía nhỏ, bỏ hạt mận các người khác đã rửa trước đó.



- Em không nghĩ nó lại nhiều thế này.



Thư Viễn mướt mải mồ hôi cảm thán.




- Đúng là nhiều thật! Thế này chắc được nhiều lắm đây.



Ba người ngồi sơ chế với nhau mà quên mất đã đến giờ khởi động cơ của Từ Dịch Phong.



- Sao cô làm gì mà mãi không lên thế?

- Thiếu gia?

Anh điều khiển xe lăn vào nhà bếp, ngồi ngay sau lưng ba người, giọng nói trầm thấp đột nhiên cất lên khiến họ giật nảy mình.



- Em xin lỗi, em sẽ lên ngay đây! Anh đi trước đi ạ.



Thư Viễn gác lại mọi chuyện, tìm tới nhờ chị Lục giúp Han và Kia làm nốt.



- Chẳng phải cái xe đó quá xịn sao? Thật sự em muốn rớt cái hồn ra luôn!

Kia đến giờ vẫn ôm ngực phập phồng.



- Chị còn nghĩ thiếu gia sẽ khiển trách chúng ta cơ.



- Có lần tôi đã xuýt làm vỡ bình hoa vì ngài ấy đột ngột đứng sau lưng tôi đấy.



Chị Lục thấy cảm thông cho hai người vẫn chưa hoàn hồn, không chỉ ba người họ mà đa số người làm đều bị doạ vì những lúc thoắt ẩn thoắt hiện của Từ Dịch Phong.



Trên phòng.



Bụp!

Ruth giờ đây bật một cái đã có thể nhảy lên giường của anh, nó hớn hở nhìn vào Từ Dịch Phong đang ngồi trên giường.



- Em có cần nói em ấy đi xuống không?

Vì thấy vẻ mặt Dịch Phong không có gì khó chịu nên cô cũng không yêu cầu nó xuống.





- Thôi kệ nó đi.



Thư Viễn không biết cứ mỗi sáng tinh mơ nó lại chuồn vào phòng anh và rúc cái đầu nhỏ vào người Dịch Phong rồi lại quay lại với cô trước khi cô tỉnh dậy.



Ruth dụi dụi người nó vào người Từ Dịch Phong rồi nằm phịch xuống cạnh anh, mặc cho có chút rung chuyển từ người Dịch Phong khi chuyển động nhưng nó vẫn ngủ ngon lành.



- Tôi đã dùng tay còn lại nhưng xem ra bên này vẫn oặt ẹo lắm.



Từ Dịch Phong nhìn vào cánh tay đang được Thư Viễn xoay chuyển, ánh mắt đầy sự thất vọng.



- Haha, không phải cánh tay kia của anh đã cử động rồi sao? Anh phải có niềm tin chứ.



Dịch Phong im lặng, làm sao anh có thể nói nó cử động nhờ vào dáng vẻ lúc ốm của cô được.



Thư Viễn nắn chân cho anh, xem ra các bắp cơ vẫn nguyên và không bị teo lại, nó vẫn rất rắn chắc, điều này khiến cô thấy yên tâm phần nào.



- Lúc nãy các cô làm gì dưới bếp thế?


- Chúng em khía mận để làm mận ngâm đường.



- Mận ngâm đường? Vị nó thế nào?

Thư Viễn nhìn Từ Dịch Phong đầy nghi hoặc, "chẳng lẽ trước nay anh chưa uống nước mận bao giờ sao?".



Lúc này cô nhớ ra mình vừa bỏ vào túi vài quả mận chín ngọt, cô đứng lên đi tới gần anh rồi móc tay vào túi.



- Anh há miệng ra đi!

Từ Dịch Phong theo phản xạ há miệng ra, Thư Viễn nhanh tay cho vào đó một quả mận nhỏ.



- Vị của nó ngọt hơn thế này và nước đường ngâm cùng có vị ngon lắm ạ!

Dịch Phong đơ người một lúc rồi mới bắt đầu nhai thứ quả trong miệng mình.




Trước giờ anh không phải người thích ăn hoa quả, có ăn cũng là những loại đắt tiền hay được chế biến làm bánh tráng miệng, hầu như không ăn quả trần bao giờ.



- À, nó có hạt đó, anh nhả nó vào đây này.



Thư Viễn đưa tới cốc uống thuốc vừa nãy tới trước mặt anh.





- Cô về phòng nghỉ ngơi đi, còn lại để đó.



- Dạ.



Thư Viễn về phòng của mình, bản thân cứ nghĩ Từ Dịch Phong không thích việc làm ban nãy, cô đã chuẩn bị tinh thần sẵn cho một trận càu nhàu vì tùy tiện làm hành động thân mật như thế, nhưng đối với ai cô yêu quý, Thư Viễn đều làm như vậy, không ngờ rằng anh không nói gì mà bảo cô về phòng.



Cô cảm thấy có chút thiểu não, tự nói với bản thân sau này sẽ không làm chuyện gì một cách tùy tiện nữa.



"Sao mình lại ăn nó?" Từ Dịch Phong đưa tay lên che miệng, lòng anh xao động liên hồi, chính Dịch Phong cảm nhận tim mình đập nhanh hơn, ban nãy kêu Thư Viễn về vì không muốn cô nhìn thấy vẻ xấu hổ của mình.



Do quá lo lắng mà anh quên mất cả việc cảm nhận vị của mận, Từ Dịch Phong nhìn ra mới thấy Thư Viễn để lại hai quả trên bàn.



"Khá ngon, sau này sẽ mua nữa"

Dịch Phong gật gù, khá lâu rồi anh mới ăn hoa quả tươi như vậy.



- Ruth! Ra tắt đèn đi.



Ruth nghe thấy gọi tên mình thì nghểnh đôi mắt mơ màng của nó lên nhìn Từ Dịch Phong.



Nó đủng đỉnh xuống giường, nhún người nhẩy bật lên tắt đèn, ánh sáng đã tắt giờ chỉ còn căn phòng tối om.



Ruth ngúng nguẩy ra khỏi phòng Từ Dịch Phong và về phòng Thư Viễn, nhảy vào lòng người con gái đang say ngủ mà đánh một giấc.



"Xem ra còn phải dậy nó đóng cửa nữa"

Ánh đèn hành lang heo hắt tràn vào phòng, cửa thì mở toang hoác.



Mọi khi Thư Viễn rời khỏi đều đóng cửa rất cẩn thận, cô đã đề phòng trường hợp Ruth không chịu về còn Từ Dịch Phong thì chưa muốn ngủ nên đã dậy nó tắt đèn, xem ra Dịch Phong hối hận với quyết định của mình rồi..