Bạn đang đọc truyện Vị Vương Công Cuối Cùng của tác giả Mậu Quyên. Nhìn quá nhiều rồi, có lúc như cảm thấy không biết người trong gương là ai nữa: Tóc ngắn, mái dày, khuôn mặt tương đối dài, trán hơi cao, khóe mắt trái chấm một nốt ruồi nhàn nhạt, trông lúc nào cũng như muốn khóc vậy. Vai tôi rất nhỏ, vóc người cũng không cao, mặc T-shirt vào người ta còn tưởng là học sinh trung học, nhưng kỳ thực đã hăm lăm rồi.
Tôi và nhà tôi học cùng trường đại học, sau khi kết hôn thì chuyển đến sống ở Thẩm Dương, trọ trong một căn hộ bên bờ sông Hồn, ngoài phòng khách ra thì cũng chỉ có một gian phòng ngủ, máy tính và giường đều đặt trong gian phòng này. Mỗi lần anh ấy đánh máy đến tận đêm khuya, tôi sẽ nằm trên giường đọc sách, bầu bạn với anh ấy. Thỉnh thoảng ngủ gật trong lúc đọc sách, sẽ thường mơ thấy một cảnh tượng: Một căn phòng kiểu Nhật trải chiếu trúc, song cửa nhỏ mở rất cao, ánh nắng chầm chậm rơi xuống, sáng bừng một góc.
Trong vầng sáng ấy có thể thấy được một người đàn ông mặc kimono, gập đầu gối ngồi trong góc nhà, bên người đặt một cốc trà nóng, hơi khói lượn lờ. Tôi vẫn luôn muốn được ngắm tỉ mỉ hơn chút nữa cảnh trong mơ đó – Bức tranh thủy mặc treo trên tường vẽ gì vậy? Chiếc kimono người đàn ông kia mặc rốt cuộc là màu xanh mực hay đen tro? Nếu bạn yêu thích thể loại này, hãy xem thêm các truyện như Nợ Âm Khó Thoát và Bí Mật Thức Tỉnh.