Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O

Chương 92




Quận 9, Chu Triêu Vũ đang ngồi trong phòng khách sạn tối đen như mực, chỉ có ánh sáng điện thoại hắt lên mặt y, y lẩm bẩm: "Đổ máu rồi..."

"Bắt đầu rồi sao." Vệ Tư Vực đóng máy tính lại rồi nhìn ra cảnh đêm hoa lệ bên ngoài cửa sổ.

Nhân viên tiệm lẩu vô cảm thanh toán mấy món chay cho ba alpha cao lớn.

Bầu không khí có hơi nặng nề, mọi người không có tâm trạng ăn uống gì, sau khi qua loa giải quyết thì Tưởng Vân Thư lần lượt đưa hai người kia về nhà.

Trong quán nước, trung tâm mua sắm hay công viên, đâu đâu cũng nghe được mọi người đang bàn tán chuyện mới xảy ra, một vài ứng dụng còn bị sập do lượt truy cập quá tải.

Xe dừng ở trước khu nhà Lâm Bạch Trú, Tưởng Vân Thư nhìn qua omega đang co người ngồi ở ghế phụ. Từ lúc Bạch Đường bị che mắt lại thì tinh thần lập tức căng thẳng, cả người cứng đờ. Mặc dù không chứng kiến trực tiếp nhưng khi một mạng sống sờ sờ vuột mất cách mình không xa, những người có khả năng đồng cảm nhất định sẽ rất khó chịu.

Hiện trường khi ấy vô cùng hỗn loạn, Vương Phú bị văng đầy máu, thậm chí trên mặt còn dính chút thịt vụn, hắn như điên lên ở trên khoảng đất trống, mấy người mặc Âu phục đi cùng cũng bị dọa chết cứng không dám nhúc nhích. Đám người đứng hóng chuyện ở đầu hàng cũng nôn mửa, mọi người chạy tán loạn, suýt chút nữa đã xảy ra sự cố giẫm đạp.

Ngay cả Tần Chung Nam không phải bác sĩ lâm sàng cũng ôm ngực buồn nôn.

Tưởng Vân Thư đột nhiên xuống xe, Bạch Đường ngẩng phắt đầu lên, cậu sốt ruột muốn gọi lại thì anh đã vòng qua mở cửa ghế phụ rồi giang tay với omega, "Không sợ nữa, ôm một chút nhé."

Bạch Đường mím mím môi, hai tay thuận theo mà vòng qua cổ alpha.

Tưởng Vân Thư hơi dùng lực nâng m ông omega lên rồi ôm người từ trong xe ra, sau đó mở cửa ghế sau rồi ngồi vào.

"Không phải em cố ý không nói gì đâu." Bạch Đường rúc vào trong lòng Tưởng Vân Thư, đầu gối dán sát eo alpha, cằm thì gác lên vai anh, cậu cụp mắt nói, "Là tại em thấy... Trong lòng khó chịu lắm ạ, không muốn nói gì hết."

Tưởng Vân Thư nhéo nhéo gáy omega, nói: "Anh biết." Lúc nãy anh còn sợ Bạch Đường bị k1ch thích nên nhờ Tần Chung Nam xem thử, nhưng mà Bạch Đường chủ động nói với anh cậu không bị gì hết, bảo anh đừng lo lắng.


Ngửi pheromone của alpha một lúc, Bạch Đường cảm thấy tâm trạng tốt hơn, cậu hôn hôn Tưởng Vân Thư, "Bác sĩ Tưởng ơi, anh có thấy có gì đó lạ lạ không ạ? Cứ như trong lòng bị vướng cái gì đó, lên không được mà xuống cũng không được."

"Có chút khó chịu." Tưởng Vân Thư thuận thế cúi đầu hôn môi với bạn trai mình, triền miên kéo dài khiến gai nhọn trên người omega mềm mại hẳn đi, "Nhưng do tính chất công việc nên anh đã quen nhìn thấy sống chết với máu thịt, năng lực tiếp nhận của anh sẽ cao hơn người bình thường nhiều."

Bạch Đường đau lòng xoa xoa lên ngực alpha, "Mình về nhà thôi, anh có đói không? Em về nhà nấu mì cho anh ăn nha?"

Lúc nãy bốn người ăn không nhiều lắm, Bạch Đường ăn càng ít, Tưởng Vân Thư nói: "Vậy lát ăn khuya đi, bây giờ còn chưa đói lắm, tối nay anh với em ăn."

Về đến nhà, anh đã bị Bạch Đường thúc giục đi tắm, nói tối nay anh phải đi ngủ lúc 10 giờ. Anh nghe lời lấy quần áo mới, lúc sắp bước vào nhà tắm thì chợt khựng lại như nghĩ tới gì đó.

Tưởng Vân Thư vịn lên khung cửa, xoay người lại rồi từ tốn hỏi: "Bạch Đường có muốn tắm ch ung không?"

"Dạ?" Bạch Đường ngạc nhiên nhìn qua.

"Tắm bồn." Tưởng Vân Thư chăm chú nhìn cậu, "Tắm cùng nhau nhé?"

Nếu không phải yết hầu alpha trượt xuống hai cái thì có lẽ Bạch Đường đã bị dáng vẻ bình tĩnh này của Tưởng Vân Thư lừa gạt.

Nhưng có gì đâu chứ, dù sao Bạch Đường biết mình sẽ đồng ý, "... Được ạ."

Bồn tắm là hình chữ nhật, một alpha cao lớn ngồi vào thì vẫn còn rộng rãi nhưng để hai người cùng nằm thì có hơi chật chội.

Tưởng Vân Thư ngồi vào bồn tắm trước rồi nằm xuống nhìn omega đang lén lút c ởi đồ trong góc.


Thật vất vả mới c ởi đồ xong, Bạch Đường đi tới bồn tắm, cậu lập tức trợn tròn mắt.

Xin hỏi cậu nên ngồi đối diện với bác sĩ Tưởng hay ngồi quay lưng lại với bác sĩ Tưởng đây?

Có lẽ vẻ mặt hoang mang của omega quá đáng yêu nên Tưởng Vân Thư không nhịn được mà bật cười, hiếm khi trêu cậu: "Bạch Đường vào đi, nếu không nước lạnh mất."

Gian, gian xảo thật! Bạch Đường hạ quyết tâm, lần sau cậu sẽ ngồi vào trước!

Rối rắm một hồi, Bạch Đường yên lặng đổi hướng, quyết định đưa lưng về phía alpha rồi ngồi vào, dù sao thì cậu cảm thấy chắc mông mình đẹp hơn một chút... vậy...

Quả nhiên, Tưởng Vân Thư không hề chớp mắt mà nhìn làn da trắng nõn từng chút chìm vào trong nước.

Dòng nước ấm áp bao quanh, Bạch Đường còn chưa ngồi xuống thì alpha sau lưng đã đón lấy cậu, tay vòng qua eo omega, lỗ tai cậu lập tức bị cắn lấy.

Cậu khẽ run lên, theo bản năng mà nắm lấy cánh tay Tưởng Vân Thư, anh theo lực nổi của nước mà dễ dàng ôm cậu ngồi lên đùi mình.

Bàn tay có vết chai lần mò từ bụng lên yết hầu nho nhỏ, từ dưới nước lần lên không khí, Tưởng Vân Thư hơi nghiêng người về trước, một tay giữ lấy yết hầu omega, tay còn lại ấn bụng nhỏ omega dán sát vào mình, thả lỏng vùi mặt lên tuyến thể của Bạch Đường.

Tư thế bị động này khiến omega vô thức cảm thấy nguy hiểm, Bạch Đường chỉ biết nhắm chặt đôi mắt đỏ ửng, cơ thể khẽ run rẩy.

"Bạch Đường à." Giọng Tưởng Vân Thư khàn khàn, "Hôn môi nhé."

Bạch Đường không biết vì sao cơ thể mình lại trở nên nhạy cảm như vậy, rõ ràng trước đây đâu có... Nhưng bây giờ chỉ cần alpha chạm nhẹ vào một chút thì cậu đã run rẩy rồi.


... (Sau khi alpha ép buộc omega dùng tay giúp mình một lần thì lại dỗ dành omega hai mắt đỏ ửng làm thêm một lần nữa)

Bạch Đường kiệt sức dựa lên cơ thể cứng rắn ở phía sau, cậu có chút mệt mỏi, đầu ngón tay cũng nhấc không lên, eo được một cánh tay giữ lại mới không trượt vào trong nước.

Nước lạnh, Tưởng Vân Thư kêu omega đi ra trước, còn mình thì ở trong phòng tắm thêm nửa tiếng nữa mới lau tóc bước ra.

Ngoài dự đoán, sắc đỏ trên mặt Bạch Đường còn chưa lui đi, cậu mặc đồ ngủ mềm mại ngồi trên bàn ăn, hai tay đánh chữ "Lách cách" trên bàn phím laptop.

Choàng khăn qua cổ, alpha chống tay lên bàn, "Em đang làm gì thế?"

Bạch Đường nghe thấy mùi hương của Tưởng Vân Thư thì cơ thể lại nóng lên như chú cún ngửi thấy mùi thịt, cậu nói: "Công việc của ngày mai còn một ít nên em định hôm nay làm cho xong luôn... Vậy thì anh Tả sẽ nhận được tài liệu nhanh hơn một ngày."

Omega lại nói: "Bây giờ em chỉ có thể làm được mấy việc này thôi..."

Tưởng Vân Thư trầm ngâm, anh cứ tưởng Bạch Đường sẽ tiêu cực một thời gian, ít nhất là tối nay sẽ không vực dậy tinh thần nổi. Thế nhưng lại hoàn toàn ngược lại, nhưng đây có lẽ là một biểu hiện của việc lo âu, bất an, cần phải làm việc để lấn át, về điều này thì anh là người quen thuộc nhất.

Mới vừa thân mật ân ái xong, anh dịu dàng chặn lại bàn tay đang cầm chuột của Bạch Đường, nghiêng đầu hôn cậu, "Còn một ngày mà, phải không? Không phải em muốn ăn khuya à? Bây giờ mình làm nhé?"

Bạch Đường lưu luyến nhìn màn hình máy tính.

Tưởng Vân Thư ngáp một cái, "Anh đói quá, còn mệt nữa."

Bạch Đường dứt khoát đứng lên, "Mì jambon với trứng gà nha anh? Ăn xong thì tụi mình đi ngủ liền."

Tưởng Vân Thư xoa xoa gáy omega, "Ngoan quá."

Sáng ngày hôm sau.


"Tiếp theo là bảng tin buổi sáng."

Vách tường trắng bệch, khung cảnh lạnh lẽo, đồ bệnh chỉ có một màu, Viện sinh dục tập trung quận 7 bắt đầu thời gian giải trí trước bữa sáng.

"Cục khí tượng thủy văn Xán Đài thông báo thông tin về cơn bão, cơn bão "Gió lốc" số 5 trong năm nay đã đổ bộ vào vùng duyên hải quận 4 vào lúc 3:50 sáng, trung tâm cơn bão với sức gió mạnh nhất..."

Trong TV phát ra giọng nữ mạch lạc rõ ràng, 237 omega ngồi bên dưới với vẻ mặt chết lặng, ngơ ngẩn, nhìn sàn nhà, ngó ra ngoài cửa sổ, tóm lại không có ai đặt sự chú ý lên TV cả.

Hai bảo vệ beta ngồi ở phía sau cũng mơ mơ màng màng muốn ngủ, vốn dĩ chẳng chú tâm đ ến nhóm omega yếu ớt tay trói gà không chặt này.

"Tin tức tiếp theo, vụ án họ Từ giết chồng đã trôi qua 10 ngày, vào ngày hôm qua, nghi phạm họ Từ đã tự sát ở tòa nhà chính phủ khiến cho dân chúng hoang mang..."

Trên màn hình, hình ảnh đỏ rực bị làm mờ nằm giữa cổng lớn tòa nhà, vài người đàn ông mặc Âu phục hộ tống một alpha dính đầy máu đi ra ngoài, rất nhiều phóng viên ùa theo đưa microphone đến bên miệng Vương Phú, thế nhưng Vương Phú như đã bị cảnh tượng ấy dọa cho ngu người, đột nhiên hét to một tiếng, vẻ mặt đờ đẫn rồi điên cuồng lắc đầu khóc rống.

Tiếng phóng viên đưa tin và âm thanh ồn ào gói gọn trong không gian kín mít, trong không gian tĩnh lặng, ba omega chậm chạp ngẩng đầu lên.



Vở kịch nhỏ:

Một ngày nọ Lâm Bạch Trú tới nhà Tưởng Bạch chơi, hắn vô cảm nhìn Tưởng Vân Thư lau tóc cho Bạch Đường, nói Bạch Đường đừng run chân, kêu Bạch Đường đi uống thuốc Bắc.

Mà Bạch Đường nhìn như đã quen với kiểu cằn nhằn nhắc nhở của người mẹ già này, bị quản còn cảm thấy ngọt ngào, vô cùng hưởng thụ (?)

Lâm Bạch Trú: "Xin hỏi cậu Tưởng, cậu bạn trai của Bạch Đường hay là ba của Bạch Đường vậy?"

Tưởng Vân Thư nghĩ ngợi một chốc rồi nói: "Tôi sắm hai vai một lúc luôn."