Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O

Chương 81




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Dì giúp việc đã tới từ sớm để quét tước nhà cửa, giờ đang nấu cơm.

Hai người đặt một cái ghế dài ở ngoài cửa cho Giang Nguyễn Gia ôm mèo ngồi ở đó.

Bạch Đường nói: "Vừa có chó vừa có mèo luôn!"

"Ừm."

Tưởng Vân Thư nhìn về phía cánh cổng còn đang bị những kiện hàng bao vây, nhất thời không biết bắt đầu từ đâu, "Này là cái gì vậy?"

Bạch Đường cùng với cánh tay không chịu phối hợp đang dọn mấy món hàng nhỏ: "Ừm... Ghế treo? Hay là xích đu(1) ta? Cũng có thể là đồ chơi của Đường Đen á."

Tưởng Vân Thư đi tới đi lui khoảng bảy tám chuyến, trong lòng thầm cảm ơn bản thân mình là alpha, anh dùng một tay nhấc một cái túi giống bao gạo lên đọc từng chữ: "Xi măng Uy Nạp."

Bạch Đường đang đứng ở xa xa cầm dao cẩn thận cắt bịch nhỏ ra, nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn alpha rồi ngượng ngùng cười cười, hai mắt híp lại.

Tưởng Vân Thư dùng lấy dao cắt băng keo bốn phía rồi dùng sức mở cái thùng ra, sau đó anh lấy ra từng món đồ như khung sắt, xích đu, ghế treo, cuốc lớn, một túi đá cuội, còn có cái bập bênh cho Đường Đen.

Bạch Đường bé nhỏ ngồi xổm bên cạnh alpha, lâu lâu lại quay qua muốn hôn một cái.

Tưởng Vân Thư liền nghiêng đầu qua hôn cậu rồi lại tiếp tục soạn đồ.

Chốc chốc Đường Đen lại thở hồng hộc chạy tới muốn gia nhập với hai người.

Sau khi được alpha hôn đến lần thứ tám, Bạch Đường mới hài lòng đứng lên, bất chợt trước mắt tối sầm, cả người choáng váng không đứng vững được.

Tim Tưởng Vân Thư như muốn nhảy ra ngoài, anh mặc kệ tay vẫn còn đang mang găng tay bẩn mà vội vàng đưa tay ra đỡ lấy cậu.

Đây là phản ứng bình thường của cơ thể khi ngồi xổm lâu quá, nếu đứng dậy đột ngột thì sẽ bị choáng váng ngay, nhưng sức khỏe Bạch Đường vốn đã yếu, lại còn mới mất quá nhiều máu, cậu dựa lên người alpha khoảng chừng năm phút sau thì mới cảm thấy đỡ hơn.

Bạch Đường ủ rũ nói: "A tại em ngồi lâu quá..."

Tưởng Vân Thư cau mày, đau lòng nói: "Mới có vài giây là bình thường thôi, là do em thiếu máu nhiều quá." Thật vất vả mới tốt lên được, bây giờ anh chỉ sợ di chứng bệnh của Bạch Đường kéo dài, càng thêm tuổi thì sẽ càng thêm bệnh.

Bạch Đường đứng lên, tự biết mình đuối lý nên cậu bèn hôn lên má alpha, miễn cưỡng nói: "Em sẽ chăm uống thuốc bắc mà."

Tưởng Vân Thư nói: "Chúng ta đi tái khám đi để bắt mạch lại cho em với bốc thuốc nữa."

Bạch Đường gật gật đầu, dùng tay trái cầm máy cắt cỏ loại nhỏ, tay phải chống lên thân máy, nói: "Em đi cắt cỏ nha anh?"

"Thôi, tay em giờ không cầm chặt được đâu." Tưởng Vân Thư không cho cậu làm, dưới máy cắt cỏ là lưỡi cưa sắc bén, quay nhanh một chút thôi cũng đủ cứa đứt tay, "Để anh làm cho."

Cổ tay trái của Bạch Đường còn chưa lành hẳn, miệng vết thương rất sâu nên không thể dùng sức, còn bàn tay phải thì vẫn còn băng lại, ngón tay không thể co gập được, Tưởng Vân Thư thật sự không yên tâm chút nào.

Tưởng Vân Thư cột Đường Đen ở góc cửa, sau đó anh đi mở nước rồi đưa ống nước cho Bạch Đường, thương lượng với cậu: "Em tưới nước nhé."

Dưới ánh nắng chói chang, alpha đội mũ lưỡi trai, do đang làm việc nên anh cởi áo khoác ra, chỉ mặc một cái áo len, dưới lớp áo là cánh tay rắn chắc.


Bạch Đường đã từng hưởng qua, chỉ dùng sức một chút là đã có thể bế cậu lên được rồi.

Cậu ngoan ngoãn cầm lấy ống nước, sau đó nhìn alpha ngồi xổm xuống giúp cậu xắn ống quần lên mắt cá chân.

"Em cảm ơn bác sĩ Tưởng!" Bạch Đường ngẩng đầu lên cười với Tưởng Vân Thư.

Tâm trạng của Tưởng Vân Thư khá tốt, đây là lần đầu tiên anh làm những việc này, mà may mắn là tuy là lần đầu tiên nhưng lại làm cùng với người mình yêu, Bạch Đường hình như cũng vui lắm, nụ cười cứ treo mãi trên môi từ lúc vào nhà cho tới giờ.

Tưởng Vân Thư bỗng phát hiện con ngươi của omega thiên về màu nâu nhạt hơn, dưới ánh nắng càng thêm rõ ràng. Anh rũ mắt nhìn nụ cười của Bạch Đường, sau đó chợt tháo găng tay phải ra, vuốt v e gò má cậu rồi hơi khom người, nghiêng đầu hôn xuống.

Để tránh vành nón chọc vào Bạch Đường nên anh nghiêng hẳn đầu sang, xương hàm sắc bén lộ ra.

Bạch Đường giật mình, cậu đẩy anh ra, gấp gáp nói: "Ưm! Dì! Dì còn ở đây mà!"

Tưởng Vân Thư liếc mắt nhìn Giang Nguyễn Gia ngồi ở đằng kia, bà đang cúi đầu, đôi tay nhăn nheo đang vuốt v e mèo, không có hứng thú nhìn qua đây.

Vì thế alpha quang minh chính đại đẩy omega lên cửa để hôn.

Mười phút sau, Bạch Đường đỏ mặt uất ức lên án: "Anh thay đổi rồi! Bác sĩ Tưởng thay đổi rồi!"

"Anh có thay đổi gì đâu." Tưởng Vân Thư khẽ bật cười, "Anh chỉ muốn làm như vậy thôi."

Phóng túng một chút. Thoải mái thật. Tần Chung Nam nói không sai.

Mùi cỏ xanh và bùn đất thoang thoảng trong không khí, máy cắt cỏ ầm ĩ kêu, Bạch Đường đi theo sau alpha tưới nước lên mấy chỗ đất đã làm cỏ xong.

Bỗng nhiên dì giúp việc mở cửa ra, trong tay cầm điện thoại hô lớn: "Điện thoại ai kêu nè?"

Bạch Đường nhìn qua, "Là của con ạ!"

Cậu để ống nước xuống chỗ chưa tưới rồi chạy qua.

Là số lạ: "A lô xin chào?"

"Bạch Đường hả, là thầy đây."

Bạch Đường mở to mắt, là Thời Mục Thanh! Là hiệu trưởng trường Phượng Tê!

"Thầy xem CV em gửi tới hòm thư của bên thầy rồi."

"Dạ, đúng rồi ạ." Bạch Đường lắp bắp trả lời, lúc trước cậu cũng đã từng nói sau này muốn trở thành giáo viên đến Phượng Tê dạy học.

Thời Mục Thanh nói: "Em có thể thi đậu Đế Đô, quả thật rất giỏi, chỉ ôn có một năm mà đã được vậy. Trên CV thầy thấy thành tích học tập của em đều đạt top đầu, những chứng chỉ cơ bản em cũng có, thầy tin em sẽ đạt được những cái còn lại. Vậy nên thầy muốn hỏi em có muốn đến Phượng Tê làm trợ giảng trước không? Để làm quen một chút."

Một lúc lâu Bạch Đường vẫn chưa trả lời, mãi cho đến khi Tưởng Vân Thư đi đến hỏi cậu sao vậy.

"Dạ, dạ được ạ! Em cảm ơn hiệu trưởng Thời!" Bạch Đường hết sức vui mừng, cậu nắm lấy cánh tay alpha, kích động đến nỗi nhảy cẫng lên, "Nhưng hiện giờ em vẫn chưa rảnh lắm, đợi thêm nửa tháng nữa có được không ạ?"


"Được chứ, tới lúc đó thì liên hệ lại với thầy." Thời Mục Thanh nói.

Điện thoại ngắt.

"Oa a a a!" Bạch Đường reo lên rồi đu lên cổ Tưởng Vân Thư, anh dễ dàng nâng m ông omega bế lên, một loạt động tác vô cùng trơn tru, vừa ăn ý lại tự nhiên như đã làm vô số lần.

Hai chân Bạch Đường vòng qua eo alpha, tay áp lên mặt anh. Cậu thấy trên chóp mũi của Tưởng Vân Thư còn vương mồ hôi nên đưa tay lau đi giúp anh, trong mắt đều là ý cười lấp lánh, dưới ánh mặt trời càng thêm xinh đẹp lém lỉnh, "Là hiệu trưởng Thời đó! Anh có còn nhớ không! Hồi hổm em nộp CV tới trường Phượng Tê á! Hiệu trưởng Thời gọi cho em nói em có thể đến làm trợ giảng trước đó!"

Tưởng Vân Thư nghe thế thì cũng vui vẻ theo omega nhà mình, "Tốt thật."

Bạch Đường kích động hôn liên tục lên má alpha, chụt chụt mấy cái vang dội.

Ngay cả Giang Nguyễn Gia cũng có chút phản ứng, bà chậm chạp ngẩng đầu lên nhìn hai người đang dính chặt lấy nhau.

Mặt cỏ còn chưa làm xong thì dì giúp việc đã ra gọi vào ăn tối.

Bạch Đường để ý thấy từ lúc ăn tối xong thì Tưởng Vân Thư bắt đầu lo lắng.

Cậu cầm một tờ giấy A4 đến, trên đó vẽ sơ sơ vườn hoa, cơ bản là hình chữ nhật.

"Bác sĩ Tưởng nhìn nè." Bạch Đường viết hai chữ cổng sắt dưới một hình chữ nhật, sau đó cậu vẽ hình tròn dưới góc bên phải, "Hay là chỗ này mình đào một cái ao nuôi cá vàng được không anh?"

Tưởng Vân Thư nói: "Được chứ, nhưng không phải em ghét mùi tanh sao? Chỗ này không có dòng chảy, lâu ngày không thay nước thì sẽ có mùi hôi đó."

Bạch Đường lưỡng lự cắn bút, cậu nghĩ tới lúc đó chắc bác sĩ Tưởng sẽ bận lắm, cậu cũng không còn rảnh rỗi nữa, hay là bỏ đi vậy...

"Chúng ta có thể thêm tiền để dì thay dùm chúng ta." Tưởng Vân Thư thủ thỉ bên tai omega, "Em muốn nuôi thì nuôi, không sao hết."

Bạch Đường liền vẽ một hình quạt tròn, nói: "Vậy thì chúng ta đào một cái ao ở đây đi! Rồi nuôi cá vàng mập mập á, cái loại mà đuôi to với bụng bự í ạ!"

Tưởng Vân Thư đồng ý, "Được."

Giữa cổng sắt trước vườn hoa có một đường cong nhỏ kéo dài từ cổng đến cửa nhà, Bạch Đường vẽ thêm một đường nối với cái ao, "Ở đây mình xây đường nhỏ lát đá cuội nha anh? Em mua đá rồi!"

Tưởng Vân Thư: "Được."

Bạch Đường vẽ tiếp, "Ở đây, ở đây nữa, chỗ này sẽ treo xích đu, kế bên sẽ trồng một cái cây nhỏ, em cũng mua luôn rồi! Bên này thì để..."

Tưởng Vân Thư tưởng tượng theo lời cậu, sau đó phát hiện mắt thẩm mỹ của Bạch Đường khá tốt đó chứ.

Hai người anh một câu em một câu mà thảo luận, mấy ý kiến bất đồng cũng giải quyết xong, cuối cùng cũng hoàn thành.

Sau khi Bạch Đường tắm xong, cậu thấy alpha đang ngồi trước bàn làm việc viết thư cho ba mẹ.

Bạch Đường không quấy rầy anh, cậu nhẹ bước đi xuống lầu, vô cùng tự giác uống hết thuốc bắc rồi nhăn mặt ăn ba viên kẹo trái cây mà alpha đã mua cho.


Một tiếng sau, Bạch Đường ngồi dưới phòng khách đọc sách. Mới đọc được nửa tiếng thì cậu đã thấy Tưởng Vân Thư đi lên đi xuống ba lần, lấy một chút đồ lặt vặt rồi lại đi lên.

"Bác sĩ Tưởng viết xong rồi hả?" Bạch Đường hỏi.

Tưởng Vân Thư mặc đồ ngủ bông màu san hô, anh đứng trên bậc thang, "Ừm, công việc trong tổ chức cũng xong rồi."

Vậy nên hai người quyết định xem một bộ phim, thế nhưng Bạch Đường lại chú ý thấy alpha cứ vô thức nhíu mày, ngón tay nhịp nhịp lên chân, dáng vẻ có chút bứt rứt lo lắng.

Bạch Đường ấn nút tạm dừng.

Lúc này Tưởng Vân Thư mới hoàn hồn, ý thức được đang xem phim mà mất tập trung là một chuyện khiến người ta khá khó chịu, anh nắm lấy tay Bạch Đường, hỏi: "Anh xin lỗi, anh ảnh hưởng tới em rồi hả?"

"Không phải, em không sao." Bạch Đường lắc đầu, vốn dĩ xem phim là để dời lực chú ý của Tưởng Vân Thư, cậu nói, "Bác sĩ Tưởng ơi, giờ anh đang nghĩ gì thế? Anh nói với em có được không?"

Tưởng Vân Thư im lặng một lát rồi thành thật: "Có hơi bực bội, hôm nay anh không làm gì mà chỉ viết có một lá thư, bởi vậy anh thấy mình thật vô dụng."

Nói xong anh cũng không dám nhìn Bạch Đường, phơi bày khuyết điểm và tật xấu của mình ở trước mặt người thương khiến anh vô cùng lo lắng xen lẫn bất an.

Bạch Đường lại nói: "Nhưng em thấy hôm nay anh làm được rất nhiều việc mà!"

Tưởng Vân Thư nhìn cậu.

"Anh xem nè." Bạch Đường liệt kê từng việc cho anh nghe, "Sáng nay mình đi gặp chuyên gia tâm lý, chiều thì đi đón dì với mèo con, rồi về nghỉ ngơi xong thì mình làm cỏ, anh quên rồi hả? Bây giờ ngoài vườn hoa gọn gàng hơn hồi đó nhiều lắm luôn! Nhìn y chang mới luôn á! Rồi tối thì mình mới bàn bạc việc sắp xếp cải tạo vườn hoa lại nè, anh không chỉ viết được một lá thư mà còn làm xong hết công việc của tổ chức giao luôn rồi, bây giờ thì xem được hơn nửa bộ phim với em nữa! Với lại hôm nay em vui lắm!"

Hiện giờ tổ chức cũng không giao việc gì quan trọng cho anh, chỉ có một vài việc lặt vặt, nghe được câu cuối thì Tưởng Vân Thư sửng sốt, nghi hoặc "Hửm?" một tiếng.

"Anh luôn làm cùng với em nên em vui lắm." Bạch Đường lún người vào sô pha, dưới ánh đèn vàng ấm áp, cổ áo màu trắng gạo càng khiến cậu mềm mại nhu thuận hơn, "Mặc dù hôm nào em cũng vui nhưng hôm nay vui hơn nhiều nhiều lần luôn."

Tưởng Vân Thư nhìn cậu, tâm trạng nôn nóng dần được vuốt v e xoa dịu.

Hôm nay anh làm cho Bạch Đường vui vẻ.

Có gì quan trọng bằng niềm vui của Bạch Đường đâu, anh làm việc tối mặt tối mày không phải là để cho Bạch Đường sống vui vẻ sao?

Yết hầu Tưởng Vân Thư khẽ động, "Ừm."

Nhưng này chỉ là tạm thời, lúc chuẩn bị đi ngủ thì tâm trạng anh lại nóng nảy.

Bạch Đường từng chút một an ủi alpha của mình nhưng lại không có hiệu quả lắm.

Tưởng Vân Thư uống một viên thuốc ngủ, hiện giờ anh có chướng ngại với giấc ngủ nên bệnh viện đã kê thuốc cho anh.

Đèn đã tắt được nửa tiếng, Bạch Đường buồn ngủ nằm trong lòng alpha, cơ thể cậu còn chưa khỏe hẳn, hôm nay làm quá nhiều việc nên cậu đã vô cùng mệt mỏi.

Cậu dụi dụi đầu, hỏi: "Bác sĩ Tưởng không ngủ được ạ?"

Trong bóng đêm, hai mắt Tưởng Vân Thư sáng như sao, không hề buồn ngủ dù chỉ một chút, anh "Ừm" một tiếng, "Em ngủ trước đi, lát nữa thuốc ngủ sẽ phát huy tác dụng thôi."

Bạch Đường ngồi dậy mở đèn lên, cậu nói: "Hay là em dỗ anh ngủ nha?"

Tưởng Vân Thư nhìn cậu: "Em dỗ thế nào?"

Bạch Đường khoác áo lông vào rồi mang dép bông chạy ra ngoài, một lát sau cậu cầm một quyển sách vào, dựa lên đầu giường nói: "Để em đọc khái niệm tư tưởng chính trị cho anh nghe."

Tưởng Vân Thư vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, anh cười nói, "Được rồi, em lên đây ngủ đi, đã vậy rồi mà còn thức khuya nữa."


"Không được," Bạch Đường kiên quyết từ chối, cậu ngồi xuống bên cạnh alpha, đưa tay kéo chăn trên người anh lên rồi nói: "Em đọc đây."

Tưởng Vân Thư hưởng thụ sự quan tâm của người thương, trong lòng như bị đánh rơi một hũ mật ngọt, ngoài mặt thì bất lực nhưng khóe môi đã cong lên tự lúc nào: "Nửa tiếng thôi nhé, nếu anh chưa ngủ thì em cũng phải đi ngủ trước anh đấy."

Bạch Đường không để ý tới anh mà tự mình lẩm nhẩm đọc: "Triết học có hai vấn đề cơ bản, mặt thứ nhất là tư duy và ý thức, cái nào có trước, cái nào có sau, đây là căn cứ để triết học chia thành hai trường phái là chủ nghĩa duy vật và chủ nghĩa duy tâm..."

Tưởng Vân Thư nhắm mắt lại ép buộc bản thân nghe nội dung Bạch Đường đọc, triết học nhàm chán này, sao cứ nghe quen quen, giọng đọc của cậu trong trẻo hệt như dòng suối chảy trong ống tre, vô cùng thoải mái dễ chịu.

Bạch Đường ngáp liên tục mấy cái, đầu gật gù, giọng càng lúc càng nhỏ, "Lao động của con người đã biến đổi thế giới, thực tiễn là trung gian của thế giới và con người, là cơ sở để biến thế giới tự vận hành thành thế giới của con người, thực tiễn là..."

"Không được rồi." Bạch Đường tự ngắt ngang, cậu hít sâu một hơi, "Cứ như vậy thì em sẽ ngủ trước mất."

Tưởng Vân Thư không nhịn được mà khẽ bật cười, "Em để anh ôm em là anh ngủ được rồi, thật đó."

Bạch Đường hít hít mũi, đặt sách lên tủ đầu giường rồi chui vào ổ chăn, hơi thở và nhiệt độ của alpha lại bao vây cậu, cậu nh ỏ giọng hỏi: "Bây giờ có phải anh muốn làm việc phải không ạ?"

Tưởng Vân Thư thừa nhận: "Ừm."

Đèn còn chưa tắt, Bạch Đường nằm nghiêng ngẩng đầu lên, không biết từ khi nào mà alpha đã chăm chú nhìn cậu, "Vậy ngoại trừ công việc thì anh có còn muốn làm gì nữa không?"

Tưởng Vân Thư đối diện với cậu, không nói gì.

Bạch Đường bị anh nhìn chằm chằm đến xù lông, cậu hừ một tiếng, thúc giục nói: "Nè?"

Cậu nghe thấy giọng của alpha vang lên bên tai mình: "Muốn hôn em."

Ngay sau đó môi cậu được ngậm lấy, Bạch Đường cảm giác được tay alpha lướt qua xương sườn cậu mà ôm lấy eo, đ@u lưỡi nóng bỏng li3m láp khóe môi cậu, lúc cậu hé miệng thì nhanh chóng tách răng cậu ra rồi lẻn vào.

Bạch Đường thuận theo mà ngưỡng cổ, nhắm mắt lại, hàng mi đen nhánh run run.

Lúc đầu, omega mềm mại còn quấn quýt môi alpha, cắn đầu lưỡi anh. Nhưng hôn một lát thì cậu dần mơ màng, thoải mái đến sắp ngủ, đôi môi đỏ khẽ hé mặc alpha tùy ý đòi hỏi.

Cậu hệt như một quả đào mật mọng nước, vô thức mà phô bày dáng vẻ quyến rũ nhất, vừa không phản kháng lại không có tính công kích, mềm nhũn nằm đó, bị anh nắn b óp cũng chỉ biết rơi nước mắt.

Dường như đang nói cho Tưởng Vân Thư biết: Anh làm gì em cũng được hết.

Bạch Đường bị anh véo vòng eo thì mới tỉnh táo lại một chút, cậu cố mở mắt gắng gượng, "Anh không hôn em nữa hả? Hôm nay em không có bị nghẹt mũi, anh hôn bao lâu cũng được hết á..."

Cậu nói thế.

Tưởng Vân Thư chăm chú nhìn cậu.

Bạch Đường cảm giác được eo mình dần nóng lên, cậu nhớ lại lời của chuyên gia tâm lý khi ấy, phải cố gắng dời lực chú ý của alpha. Đầu óc cậu mơ màng, tự kéo áo của mình lên rồi nắm lấy tay alpha đặt lên eo mình, ngượng ngùng nói, "Anh muốn sờ cũng được, chạm vào đâu cũng được hết..."

Hô hấp của Tưởng Vân Thư chợt nặng nề, trong lòng như nổi lửa, anh lại hôn lên môi cậu, tay cũng vuốt v e mạnh hơn.

"Ưm..." Vết thương của Bạch Đường còn chưa lành hẳn, một chút sức lực cũng không có, phút chốc đã gắng gượng không nổi, cậu lại mơ mơ màng màng sắp rơi vào giấc ngủ thì cằm bị niết mạnh như ai đó muốn xem bên trong có gì, đầu lưỡi cậu hơi ló ra, nước bọt theo đó mà tràn xuống.

Nhưng sau đó miệng lại bị lấp kín, mãi đến khi ý thức sắp chìm sâu xuống, Bạch Đường mơ hồ cảm giác được alpha không mạnh không nhẹ cắn lên gáy mình.



(1)Xích đu mà ẻm nói là cái này nè