Luồng sáng trắng bạc chớp mắt chém vào cơ thể Thần tôn.
Trông thấy lưỡi kiếm cắt vào, U Chập cười khẩy: “Lại thêm một tên vô dụng nữa sao!” Gã dứt lời, mạnh tay hơn tưởng như muốn chém đứt Thần tôn.
Chiến linh không có cơ thể bằng xương bằng thịt, cũng không biết đau đớn.
Trong tình hình như vậy, Thần tôn bình tĩnh cầm chặt thân kiếm, giữ chắc lưỡi kiếm.
U Chập nhất thời không thể nào chém tiếp nên thay đổi ý định, giương kiếm lên, hất văng thần tôn ra ngoài.
Dưới cú hất thô bạo đó, Thần tôn va vào vách núi gần bên rồi nặng nề rơi xuống.
Không đợi chàng ta kịp đứng dậy, U Chập phi thân tới, vung kiếm chém.
Nhiễm Duyệt cuống quýt đứng lên muốn hỗ trợ nhưng sở trường của nàng là cận chiến, ở khoảng cách như thế nàng không thể vận dụng năng lực.
Chỉ thấy thần tôn nằm rạp trên mặt đất, nào còn hơi sức đỡ đòn.
Nhát chém của U Chập rạch thẳng từ vai chàng ta tới gần tim.
Trong mắt U Chập đều là vẻ khoái chí, gã cười gằn: “Ngươi là chiến linh, có chém thành mười mấy mảnh cũng không chết, đúng không?” Gã vừa nói rồi liếc nhìn sang Nhiễm Duyệt, “Đúng không nhỉ?”
Sợ hãi bỗng chốc nảy sinh khiến toàn thân Nhiễm Duyệt lạnh như băng.
Ngay lúc đó, Ninh Sơ đứng dậy, gọi: “Viêm Lung!”
Lần chiến đấu vừa rồi Viêm Lung cũng bị thương nhưng cô nàng vẫn tuân lệnh, ra tay tương trợ.
Trong nháy mắt ngọn lửa bùng lên, Nhiễm Duyệt chợt ý thức được một điều.
Thần tôn kia có năng lực khiến cho đất trời thất sắc vậy mà từ đầu tới cuối không vận lấy một chút linh lực … là vì, câu nói ấy?
“Tiêu hao quá lớn sẽ tổn hại tới chủ nhân.”
Vì cái này cho nên mới không ngại làm thế?
Nhiễm Duyệt không rõ một khắc đó nàng cảm thấy gì, đau lòng hay là cảm động, hay còn kèm theo cảm giác độc ác và chán ghét, tất cả những cảm xúc ấy trào lên làm nghẹn nơi cổ họng khiến cho nàng vội thét lên: “Đánh trả!”
Thần tôn hơi ngẩn ra, không xác định nổi tiếng này là ai nói.
Chàng ta hơi quay đầu, nhìn về phía Nhiễm Duyệt.
Vào khoảnh khắc ánh mắt chạm vào nhau, Nhiễm Duyệt đã chỉ còn bi phẫn: “Ta bảo huynh đánh trả.”
U Chập vừa thoát khỏi đòn tấn công của Viêm Lung, lúc nghe thấy câu này gã lộ vẻ khinh miệt, nói với Thần tôn: “Bảo ngươi đánh trả kìa …”
Thần tôn cúi thấp đầu, không nói lời nào.
U Chập đang định giễu cợt thêm mấy câu, chợt thấy cự kiếm trong tay truyền đến những chấn động bất thường.
Gã đang hoang mang không hiểu, các tia chớp chạy dọc theo thân kiếm tới, đau nhức như nước triều dâng tràn lên cả cánh tay khiến cho gã buông lỏng cự kiếm.
Gã bóp chặt tay lui ra mấy trượng, đang định chửi chợt thấy màn đêm đen đặc bị sét xé toang.
Sấm rền vang, tia sét như cột trụ đánh thẳng xuống.
Ào ào như thế, ai có thể tránh nổi?
Chỉ nghe thấy trong tiếng sấm rền còn ẩn cả tiếng rên rỉ đau đớn thảm thiết.
Lúc ánh sáng tan hết, U Chập chống cơ thể thảm thương, miễn cưỡng đứng thẳng.
Gã bịt chặt nửa mặt, hoảng sợ nhìn thần tôn, run run: “Không thể nào … không thể nào … ta không thể nào bị thương …”
Thần tôn yên lặng rút cự kiếm đang găm vào bả vai mình ra, ném sang bên cạnh rồi cất bước tới gần U Chập.
Sợ hãi khiến U Chập lảo đảo lùi về sau.
Trên trời, sấm rền vang, chịu thêm một kích nữa chỉ sợ sẽ tan xương nát thịt.
Giữa cơn hốt hoảng, gã chỉ còn biết gọi: “Kim Cương!”
Thanh kiếm trắng bạc nghe lệnh, tự động bay về trong tay U Chập.
U Chập nào còn để tâm dùng chiêu thức nào, chỉ biết vung kiếm chém lung tung, gào: “Cương phong phá sát! Bách túy hình!”
Tiếng ồn ào chói tai và tiếng kiếm khí va chạm nhau vọng lên ở bốn phía.
Thần tôn thấy vậy bèn phi thân tới bảo vệ Nhiễm Duyệt ở phía sau, đan sét thành lướt tạo thành lá chắn.
Cho tới khi tiếng ồn ào và kiếm khí không còn, bóng dáng U Chập đã sớm biến mất.
Nhưng giặc cùng đường chớ đuổi, Nhiễm Duyệt cũng không bận tâm tới gã mà ân cần nhìn Ninh Sơ.
May mà Viêm Lung quay lại sớm nên Ninh Sơ cũng không bị thương, chỉ là dáng vẻ trông rất mệt nhọc.
Anh ta đưa tay lấy linh phữu ra, bảo với Viêm Lung: “Vào trong đi …”
Viêm Lung mang theo gương mặt rầu rĩ gật đầu, hóa thành một đốm lửa nhỏ, bay vào trong phữu.
“Tiểu sư thúc, thúc có ổn không?” Nhiễm Duyệt bước tới, hỏi.
Ninh Sơ liếc nhìn nàng, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.
Nhưng anh ta cũng không nhiều lời mà đưa mắt nhìn về nơi khác, sau đó thở dài một tiếng: “Hỏng hết rồi.”
Nhiễm Duyệt nhìn theo ánh mắt anh ta chỉ thấy xung quanh mình là cảnh tượng ngổn ngang, khắp nơi đều là đất đá vỡ vụn.
Nàng nhớ ra điều gì đó, kinh ngạc thốt: “Lễ Uyên?!”
Ninh Sơ cười khổ cất lời: “Xem ra không thể nào tôi luyện trong nước được … thôi, nơi đây không nên ở lâu, rời đi đã rồi tính tiếp.”
Nhiễm Duyệt không dám lề mề, vội đưa tay ra đỡ anh ta, tìm đường ra khỏi Thiên Hà hạp.
…
Bóng đêm càng thêm sâu thẳm, xung quanh Thiên Hà hạp lại không có người ở, mọi người ai cũng mệt mỏi, không thể đi đường liên tục nên đành tìm một chỗ đất trống nghỉ ngơi.
Nhiễm Duyệt đỡ Ninh Sơ ngồi xuống, đang tìm đồ nhóm lửa chợt nghe thấy Thần tôn gọi nàng: “Chủ thượng …”
Nàng nghe ra sự yếu ớt trong giọng nói của chàng ta, vội vàng đứng dậy đi tới.
Đi đến trước mặt Thần tôn, nàng cũng không biết nên nói thế nào, chỉ biết áy náy đứng đó.
Thần tôn thấy nàng tới liền nhoẻn cười khẽ.
Chàng ta nhìn nàng, giọng nói vẫn cứ dịu dàng như trước: “Chủ thượng, xin cho ta … ngủ một canh giờ …”
Nhiễm Duyệt chưa từng nghe nói Chiến linh cần ngủ nên nhất thời không khỏi kinh ngạc.
Thần tôn thấy nàng không đáp bèn bảo: “Không … nửa canh giờ là được rồi …” Mặc dù đang nói nhưng cơ thể chàng ta lại hơi ngả nghiêng.
Nhiễm Duyệt hoảng sợ, đưa tay ra đỡ theo bản năng.
Nhưng nàng còn chưa kịp giơ tay ra, cơ thể chàng ta đã đổ xuống, ngã rạp trên nền đất.
Nhiễm Duyệt bị chàng ta dọa sợ, vội ngồi xuống xem.
Tròng mắt chàng ta ảm đạm, chỉ còn lại sự trống rỗng kinh người.
Giọng nói yếu ớt phát ra từ trong miệng, như thì thào: “Xin lỗi …”
Một khắc đó, ánh sáng bàng bạc lóe lên trước mắt Nhiễm Duyệt.
Linh ky?
Nàng giơ tay lên, chà vào mi tâm mình sau đó lại nhìn về phía Thần tôn.
Ấn ký Chim yến, hơi lóe lên, tựa như đang im lặng tố cáo.
Là … trách cứ nàng sao?
Nhiễm Duyệt nhìn thần tôn.
Mái tóc dài của chàng ta rối tung, trên người chỉ toàn tro bụi và bùn đất.
Vết chém tuy đã biến mất nhưng quần áo rách tả tơi chứng thực cho tất cả những gì đã xảy ra.
Chiến linh đúng là sẽ không chết nhưng không có nghĩa là không bị thương.
Bề ngoài có thể không nhận ra nhưng bên trong e là không ổn.
Cho nên không phải chàng ta thiếp đi mà vì trong tình hình không có linh phữu trị liệu, thử tự khôi phục xem.
Rõ ràng không nên như thế …
Nếu không ngang ngược bướng bình, không có không nhìn, không có chống đối, có lẽ sẽ không thành ra thế này.
Nàng rõ ràng không nên đối xử như vậy …
Tim đau nhói, hốc mắt cũng chua xót.
Nhiễm Duyệt hít một hơi thật sâu, kìm chặt nước mắt.
Nàng giơ tay lên, khẽ khàng xoa lên mi tâm chàng ta, thủ thỉ: “Xin lỗi.”
…
Bóng tối bao vây bốn phía xung quanh.
Chàng lẳng lặng đứng trong bóng tối này, dường như đã qua trăm ngàn năm.
Chàng không nhớ rõ mình là ai, mà có lẽ điều này cũng không quan trọng.
Tên họ, xuất thân, lai lịch, nơi chốn, tất cả tất cả ở trong bóng tối này đều không có nghĩa lý gì.
Chợt, trong bóng tối sâu thẳm lóe lên một luồng sáng nhạt.
Ánh sáng yếu ớt, run rẩy bồng bềnh, tựa như tơ nhện bị gió thổi.
Không chút nghĩ ngợi, chàng đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy luồng sáng nhạt vào lòng bàn tay.
Chỉ một thoáng sau, sấm nổ vang ầm …
Chàng giật mình tỉnh lại, chỉ thấy lửa trại bập bùng, sưởi ấm đêm tối.
Chàng đứng dậy nhìn khắp xung quanh.
Cách đó không xa, Ninh Sơ đang tĩnh tọa điều tức, chỉ là không thấy bóng dáng Nhiễm Duyệt đâu.
Chàng cảm thấy hốt hoảng, muốn đứng dậy tìm kiếm thì chợt thấy Nhiễm Duyệt thong thả bước ra từ trong bóng đêm.
Nàng đang vác một bó củi, tay cầm túi nước, lúc thấy chàng, nàng thoáng kinh ngạc, hỏi: “Nửa canh giờ rồi?”
Chàng không biết mình đã “ngủ” bao lâu nên nhất thời không thể nào trả lời được.
Chàng im lặng làm Nhiễn Duyệt lúng túng.
Nàng muốn nói lại thôi, đành cúi đầu đi tới bên đống lửa xem xem rồi buông củi xuống, đi về phía Ninh Sơ.
Nàng ngồi xổm xuống trước người Ninh Sơ, cung kính gọi: “Tiểu sư thúc.”
Ninh Sơ mở mắt, gật đầu một cái coi như đã nghe.
Nhiễm Duyệt cười đưa túi nước tới, bảo: “Uống chút nước đi.”
Ninh Sơ khép mắt lại, đáp: “Không cần.”
Không vui vẻ lắm nhỉ? Chẳng lẽ vẫn còn phiền não chuyện Lễ Uyên thủy? Hay là vì sự xuất hiện của nàng làm anh ta mất hứng? Hay là cứ cách xa một chút?
Nhiễm Duyệt tức giận đứng dậy, bật nút gỗ bịt túi nước ra, tự uống một hớp.
Nước trong hơi lạnh, nước vào làm cổ họng sảng khoái, nàng mãn nguyện thở dài một hơi, vừa đậy nút vừa đi về phía đống lửa.
Thần tôn đứng bên cạnh đống lửa, lẳng lặng nhìn nàng.
Chẳng lẽ nàng không nói, chàng ta vẫn cứ đứng như vậy?
Nhiễm Duyệt thở dài, đang định nói thì tiếng nước trong túi khiến suy nghĩ nàng chợt lóe lên.
“Đúng rồi!”
Nàng hô lên một tiếng, dọa Ninh Sơ mở to mắt.
Không để Ninh Sơ kịp oán trách nàng đã ngồi xuống hỏi: “Tiểu sư thúc, có thể nhờ thúc cho mượn dùng linh phữu một chút được không?”
Ninh Sơ không hiểu, cau mày chờ nàng tự giải thích.
“Ta muốn mượn nước hồ Túc Tinh trong phữu.” Nhiễm Duyệt nói, “Không cần nhiều, chỉ vài giọt là tốt rồi.”
Ninh Sơ ngẫm nghĩ một lát rồi lấy linh phữu ra, gọi: “Viêm Lung.”
Lúc lửa bùng lên, Viêm Lung ngáp ngắc ngoải xuất hiện, hỏi: “Sao vậy?”
Ninh Sơ không nói một lời, hờ hững đưa linh phữu cho Nhiễm Duyệt.
Nhiễm Duyệt vô cùng cảm kích, nhỏ một vài giọt nước trong linh phữu vào lòng bàn tay.
Giọt nước óng ánh rơi vào lòng bàn tay nàng, chỉ đúng ba giọt.
Nàng trả linh phữu lại cho Ninh Sơ rồi gọi Thần tôn: “Mau tới đây đi, không nước chảy đi mất.”
Thần tôn nghe vậy, chạy chậm tới.
“Mau ngồi xuống.” Nhiễm Duyệt vừa nói vừa khoanh chân ngồi vào một chỗ.
Thần tôn làm theo.
Lại nghe nàng nói tiếp: “Đưa tay cho ta.” Chàng ngoan ngoãn đưa tay ra, Nhiễm Duyệt không thèm khách khí kéo lại, đặt vào lòng bàn tay mình.
Viêm Lung đứng bên thấy thế thì không hiểu chút nào, cô nàng hỏi Ninh Sơ: “Làm gì vậy?”
Tác giả:
Ngao ~~~
Chào mọi người ~~~
Vì vẫn còn lòng nhiệt tình lúc mới làm, mình lại trở lại rồi đây ~~~
Xong chương này, mình muốn nói với mọi người một chuyện.
Cho tới giờ, hệ liệt Cửu Nhạc gặp phải một nguy cơ rất lớn, đó chính là —
Trước! Mặt! Lệnh! Chủ! Nam! Chính! Có! Thế! Nào! Cũng! Chỉ! Là! Con! Gà!
Khụ!!!
Vì muốn thay đổi cục diện lúng túng này, mình thành khẩn thú nhận với mọi người —
Nam! Chính! Truyện! Này! Tay! Không! Cũng! Có! Thể! Hủy! Cả! Cức! Thiên! Phủ!
Cảm ơn mọi người!!!
[Na Chích: lệnh chủ ở hậu đài quăng kịch bản đi rồi, bảo là Không diễn nữa.]
[Hồ Ly: = 口 = ]
Dĩ nhiên, nam chính quá đỉnh thế này thì chúng ta phải nghĩ cách để đối phó chứ, không thì quá không hài hòa! Đúng vậy đó!
[Na Chích: sửa miệng nhanh ghê …]
[Hồ Ly: …]
Tóm lại, truyện này là cường cường liên thủ, bảo đảm cực kỳ uy lực!.