Vi Phu Từng Là Long Ngạo Thiên

Chương 26: Nhận cha hay nhận sư phụ, cô nghĩ kỹ đi




 

 

Nội tâm Giản Hành Chi chưa hết bàng hoàng, bắt đầu hỏi hệ thống: “666, cô gái này cũng có tình yêu được sao?”

666 gian nan đáp: “Cũng không phải không thể…”

Giản Hành Chi nghe vậy, ánh mắt nhìn Tô Chẩm Tuyết trở nên quái dị. Tần Uyển Uyển thấy Giản Hành Chi nhìn chòng chọc Tô Chẩm Tuyết, khẽ ho một tiếng, chớp mắt với Giản Hành Chi, tỏ ý đừng nhìn chằm chằm mỹ nữ, nhìn lướt qua là được rồi.

“Vậy cứ quyết định thế đi.” Tần Uyển Uyển hít sâu một hơi, bày ra giác ngộ bình thản chịu chết: “Mọi người, ta đi đây. Ngạo Thiên…” Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Nếu… Nếu xảy ra chuyện gì, ta gọi người, người phải tới đấy.”

“Thế thì ta chắc chắn…” Giản Hành Chi kéo giọng, trêu chọc nàng: “Sẽ chạy đấy.”

Nghe vậy, Tần Uyển Uyển đờ người. Vẻ mặt Giản Hành Chi nghiêm túc: “Một cước của con gà kia đã đạp ta bay xa tít. Chết đạo hữu, không chết bần đạo. Ta không thể chịu chết được.”

“Vậy… vậy nếu ta gặp nguy hiểm…”

“Tần đạo hữu yên tâm…” Rốt cuộc Tô Chẩm Tuyết lên tiếng: “Trong Mật cảnh, ta tất sẽ bảo hộ cô chu toàn.”

“Tô đạo hữu.” Tần Uyển Uyển nghe nói thế, mặt lộ vẻ cảm kích: “Cô đúng là người tốt.”

“Được rồi.” Giản Hành Chi giơ tay lên vỗ một phát vào lưng Tần Uyển Uyển: “Nhanh làm việc đi.”

Tần Uyển Uyển trừng mắt với y, siết nắm đấm, đi về phía chân núi.

Vừa đến ven hồ, nàng chợt nghe thấy tiếng nói của Giản Hành Chi vang lên bên tai: “Nếu lão gà háo sắc kia làm gì cô, cứ gọi ta.”

Tần Uyển Uyển khựng lại, bấy giờ mới nhận ra có một luồng linh lực đặc biệt đang lưu chuyển trên lưng, không ngờ Giản Hành Chi lại đặt bùa hoán thân trên người nàng.

Nàng thở phào, chợt cảm thấy người này coi như cũng còn đáng tin cậy, lá gan lớn hơn không ít.

Nàng đứng trước cổng đình viện, giơ tay chỉnh tóc. Đang suy nghĩ làm sao mở miệng, bỗng nhiên nàng nhìn thấy gà tây phóng từ trong sân viện ra, mở toang cổng lớn, xuất hiện trước mặt Tần Uyển Uyển, phấn khích nhìn nàng.

“Mỹ nữ!”

Gà tây hô to. Tần Uyển Uyển ngây người, mất nửa ngày mới hoàn hồn, rụt rè cười: “Hi?”

“Mỹ nữ, nàng đi dạo à? Có muốn vào ngồi chơi, uống một tách trà không?”

Gà tây hưng phấn đến hai chân nhảy nhót liên hồi. Tần Uyển Uyển thấy gà tây dễ chịu hơn so với tưởng tượng, cô cúi đầu, dịu dàng cười: “Ta đi ngang nơi này, ngắm thấy phong cảnh không tồi, dự định đi dạo, đã quấy rầy ngài rồi.”

“Đi dạo?”

Gà tây chững lại, nó bất giác nhìn viện tử sau lưng. Tần Uyển Uyển hơi ngượng ngùng nhìn nó: “Gà… gà ca ca, huynh quen thuộc vùng này không?”

Tiếng “gà ca ca” này vừa gọi đã khiến lòng gà tây nhộn nhạo, nó gật đầu như giã tỏi: “Quen thuộc!”

“Vậy huynh…” Tần Uyển Uyển nhìn bên cạnh: “Có tiện dẫn ta đi dạo một lúc không?”

“Chuyện này…” Gà tây ngập ngừng. Tần Uyển Uyển chớp chớp mắt, tràn đầy mong đợi. Gà tây thấy ánh mắt của Tần Uyển Uyển, nghĩ khó khăn lắm mấy năm qua mới có người bắt chuyện với nó, nó nghiến răng gật đầu: “Nàng chờ ta!”

Nói xong, nó quay về đóng cửa sân viện, phấn khởi chạy lại: “Mỹ nữ, đi thôi, ta dẫn nàng đi dạo một lát.”

Nghe vậy, Tần Uyển Uyển vui vẻ ra mặt, quay về phía sườn đồi nháy mắt một cái, tỏ ý bọn họ có thể ra tay rồi.

Nàng vừa nháy mắt, bốn người nằm úp trên sườn đồi đều ngẩn người.

Bách Tuế Ưu không nhịn được cảm khái: “Tần đạo hữu đúng là thiên tiên hạ phàm, nghiêng nước nghiêng thành.”

Nam Phong cũng ngây ngốc nhìn Tần Uyển Uyển: “Không ngờ chủ nhân lại duyên dáng thướt tha, yểu điệu thục nữ như thế.”

Tô Chẩm Tuyết cũng nhìn thẳng phương hướng Tần Uyển Uyển rời đi, lên tiếng tán đồng: “Ừ.”

Giản Hành Chi cảm thấy quái quái, nhảy bật lên khỏi mặt đất: “Nói linh tinh gì đấy? Ra tay đi!”



Bốn người chạy như điên về phía trang viên gà tây. Cửa trang viên thiết lập kết giới, Bách Tuế Ưu lập tức nói: “Ta lập pháp trận trước, tránh kết giới bị phá kinh động con gà kia.”

Dứt lời, Bách Tuế Ưu vẽ một đống phù chú trên kết giới. Tô Chẩm Tuyết bên cạnh giơ tay lên dốc toàn lực chém, kết giới không hề sứt mẻ.

Bốn người nhìn nhau, nghe thấy Nam Phong ngập ngừng hỏi: “Đây… đây là cái gì?”

Giản Hành Chi nghe vậy nhìn sang, thấy có chín cái khung trên cửa, bên trên viết chữ số từ một đến chín. Tô Chẩm Tuyết nhíu mày: “Đây… Chẳng lẽ dùng những chữ số này mở cửa?”

Giản Hành Chi ngẫm nghĩ, ngồi xổm xuống đất vẽ một vòng tròn, dưới dất xuất hiện cảnh tượng Tần Uyển Uyển và gà tây đi dạo trong rừng.

“Lão Tần.”

Giản Hành Chi gọi nàng: “Cô hỏi thử xem cửa này mở thế nào, kết giới không mở được.”

“Gà ca ca.” Tần Uyển Uyển giả vờ chẳng nghe thấy gì, nhìn sang gà tây bên cạnh: “Huynh đi ra ngoài, không sợ nhà bị trộm sao?”

“Sợ cái gì?” Gà tây cực kỳ tự hào: “Kết giới của ta là độc môn bí chế, bắt buộc nhập đúng mật mã mới mở được. Nếu không, dù thần tiên trên trời xuống đây cũng không mở được kết giới của ta.”

“Thật không?” Đôi mắt Tần Uyển Uyển tràn ngập sùng bái, Giản Hành Chi và ba người bên cạnh đều rùng mình, nghe Tần Uyển Uyển hỏi: “Vậy huynh sẽ không quên mật mã chứ?”

“Sao có thể?” Vẻ mặt gà tây kiêu hãnh: “Mật mã của ta siêu dễ nhớ.”

“Là sinh nhật huynh?”

“Không!” Gà tây cười to: “Là bính âm(*) tên của ta.”

(*) Bính âm (pinyin): là cách sử dụng chữ cái Latinh để thể hiện cách phát âm chữ Hán trong tiếng phổ thông Trung Quốc

Tần Uyển Uyển sửng sốt, bính âm? Thế giới này còn có thứ đó sao?

“Không biết đúng không?” Gà tây khoe khoang: “Đây là phương pháp mã hóa mà ta học được từ một quyển bí thư thượng cổ. Quyển sách này ghi chép bàn phím bính âm chín ô(*). Ta dùng cái này làm cơ sở thiết lập hệ thống mã hóa, lấy tên họ làm mật mã, vĩnh viễn sẽ không quên.”

(*) Là bàn phím điện thoại thời Nokia của chúng ta đó các bạn

Nghe nói thế, Tần Uyển Uyển mỉm cười: “Tính ra nãy giờ rồi mà ta còn chưa biết tên họ ca ca?”

“Ta chính là chủ nhân Mật cảnh, vua trong các vua gà.” Gà tây bước lên trước, một cánh giơ về trước, một cảnh giơ về sau, bày ra tư thái cao nhân: “Kê Vô Ưu.”

“Ồ.” Tần Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn trời: “Sắc trời đã tối, gà ca ca, ta hơi mệt rồi. Ta đi trước đây, cáo từ.”

Dứt lời, Tần Uyển Uyển quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa nhỏ giọng nói với Giản Hành Chi: “5498968(*).”

(*) Bính âm của Kê Vô Ưu là “Jī wú yōu”, gõ theo bàn phím như hình trên là 5498968.

Cũng tại khoảnh khắc này, Kê Vô Ưu bất chợt phản ứng lại: “Đợi đã! Nàng chạy làm gì?!”

Tần Uyển Uyển lấy được mật mã, căn bản không dám dừng. Nàng suy đoán, nếu Kê Vô Ưu đã thiết lập mật mã kết giới nghiêm ngặt như thế, không thể nào không thiết lập pháp trận cảm ứng tương ứng. Một khi nhóm Giản Hành Chi mở pháp trận, chắc chắn sẽ kinh động con gà này. Đến lúc đó, con gà này phát giác, e rằng sẽ không tha cho nàng.

Nàng chạy hướng ngược lại, nếu con gà này muốn bảo vệ linh thú thì sẽ không thể đuổi theo nàng. Nếu con gà này liều mạng đuổi theo nàng, nàng sẽ gọi Long Ngạo Thiên tới.

Tần Uyển Uyển tính toán đâu vào đấy, thúc giục Giản Hành Chi: “Mau mở kết giới!”

Giản Hành Chi cũng không làm ẩu, nghe thấy mật mã bèn quay đầu nghiêm túc nhìn chằm chằm chín cái khung. Sau đó, y vươn ngón tay, vừa nghiêm túc vừa chậm chạp nhấn từng số từng số một giống như con lười.

Tần Vãn này bình thường tu luyện vốn chẳng có cơ hội thực chiến, đúng lúc cho nàng cơ hội luyện tập một chút.

Tần Uyển Uyển bị gà tây truy đuổi, dồn hết sức lực mà chạy, mất sạch hình tượng, vừa chạy vừa thúc giục Giản Hành Chi: “Mau lên!”

“Mau lên, mau lên!” Giản Hành Chi nghe tiếng Tần Uyển Uyển chạy như điên, kiềm chế vui vẻ trong lòng, chậm phạp ấn số. Người bên cạnh nghi hoặc nhìn y, muốn nói gì đó nhưng không dám quấy rầy. Thật lâu sau, Bách Tuế Ưu không nhịn được lên tiếng: “Long đạo hữu, hay là huynh nói mật mã cho ta đi, để ta bấm?”

“Không cần.” Giản Hành Chi ngăn Bách Tuế Ưu: “Chuyện trọng đại như vậy phải cẩn thận một chút.”

Dứt lời, Giản Hành Chi ấn xong số cuối cùng, toàn bộ kết giới bừng sáng. Kê Vô Ưu đang đuổi theo Tần Uyển Uyển sững người, sau đó bừng tỉnh, mắng to: “Ả đàn bà nhà nàng gạt ta!”

“Mau quay lại cứu con non của ngươi đi!”

Tần Uyển Uyển hô to: “Bọn họ muốn ôm con non của ngươi đi đấy!”



“Ôm đi thì ôm đi! Dù sao cũng chẳng phải con ruột!” Kê Vô Ưu nằm ngoài dự liệu của Tần Uyển Uyển, giơ tay phóng một đoạn lụa dài về phía Tần Uyển Uyển: “Nàng ở lại sinh cho ta là xong!”

Nghe nói thế, Tần Uyển Uyển lăn một vòng tại chỗ, tránh thoát lụa dài. Nghĩ tới bộ dạng ôm một đám gà con bọc tã chụp ảnh gia đình với con gà tây kia, tim nàng run lên, bắt đầu ra sức kêu cứu: “Long Ngạo Thiên, người làm xong chưa?! Mau cứu ta!”

“Mau lên, mau lên!”

Giản Hành Chi điềm tĩnh mở kết giới trang viên, bắt đầu tìm linh thú với những người khác. Nghe thấy bên phía Tần Uyển Uyển gà bay chó nhảy, y chậm rì rì chọn lựa một con gấu trúc đáng yêu đặt vào sọt, than thở: “Phía chúng ta ở trong kết giới thật nguy hiểm, ánh đao bóng kiếm rất đáng sợ. Cô cố chịu đựng một chút.”

Nghe thấy lời Giản Hành Chi, ba người bên cạnh đang tìm linh thú khắp nơi đều ném sang ánh mắt ngỡ ngàng nghi hoặc. Giản Hành Chi không thành thật “á” lên một tiếng, túm lấy con gấu trúc nhỏ, nhìn chằm chằm nó: “Con gấu trúc này dám bắn lén ta!”

“Ta sắp chịu hết nổi rồi!”

Tần Uyển Uyển hét lên, cuống cuồng né tránh tấm lụa của Kê Vô Ưu.

“Vậy phải cố lên.”

Kê Vô Ưu không muốn tổn thương nàng, nhưng thực lực cao hơn quá nhiều, nàng bị đuổi chạy tán loạn, hoàn toàn dựa vào bản năng cơ thể lăn lộn khắp nơi.

Giản Hành Chi thờ ơ nhìn cảnh tượng vòng sáng đi theo y, chọn lựa gấu trúc: “Tần Vãn, cô thích gấu trúc mập một chút hay là ốm một chút?”

“Long Ngạo Thiên!!!”

Tần Uyển Uyển nghe thấy lời Giản Hành Chi, rốt cuộc cũng hiểu ra Giản Hành Chi đang chơi mình.

Nàng “keng” một tiếng, ngăn cản lụa dài của Kê Vô Ưu. Mắt gà của Kê Vô Ưu nheo lại, nháy mắt lụa dài cuốn cả người lẫn kiếm Tần Uyển Uyển. Nàng cố gắng vùng vẫy, Kê Vô Ưu tới gần nàng: “Cô gái, ta không phải con gà mà nàng có thể dùa giỡn. Gạt ta, nàng phải trả giá đắt.”

“Gà ca…Tần Uyển Uyển sắp khóc đến nơi: “Ta sai rồi, ngài đại nhân đại lượng…”

“Nàng khóc cái gì?” Kê Vô Ưu nghi hoặc: “Không phải nàng cảm thấy ta rất đẹp trai sao? Đừng khóc, tới đây, ca ca hôn một cái.”

Dứt lời, Kê Vô Ưu nhắm mắt lại. Tần Uyển Uyển liều mạng lui về sau. Cũng ngay khoảnh khắc đó, Tần Uyển Uyển nghe thấy Giản Hành Chi nghiêm túc mở miệng: “Tần Vãn, gọi tên ta.”

“Long Ngạo Thiên!!!”

Tần Uyển Uyển hô to. Trong chớp mắt, nàng cảm giác thân thể bản thân nhẹ bỗng. Giản Hành Chi xuất hiện tại vị trí Tần Uyển Uyển, giơ tay làm dao cắt đứt lụa dài, túm lấy gấu trúc trong sọt phía sau làm phi tiêu, đập điên cuồng lên cái đầu gà.

Kê Vô Ưu sợ tổn thương con non, vội vã đón lấy gấu trúc. Ngay lúc này, Giản Hành Chi tung mạnh một cước vào ngực gà thần, hô to với Tần Uyển Uyển: “Dẫn bọn họ đi trước!”

“Các người đi trước đi!”

Tần Uyển Uyển túm hai con linh thú cấp cao ôm vào lòng, quay đầu gọi nhóm Tô Chẩm Tuyết và Bách Tuế Ưu, sau đó cúi đầu hỏi Giản Hành Chi: “Người thì sao?”

“Ta đã kích hoạt bảng tên rồi.” Giản Hành Chi cõng gấu trúc vừa chạy vừa tránh né đòn tấn công của gà tây, đồng thời kích hoạt bảng tên trên tay: “Tập họp tại Mộ kiếm!”

Sau khi điểm tích lũy vừa đầy, kích hoạt bảng tên Thiên Kiếm Tông, tự nhiên có thể rời khỏi.

Nghe nói vậy, Tần Uyển Uyển nhẹ nhõm, ôm hai con linh thú, nhắm mắt kích hoạt bảng tên. Mắt thấy bảng tên sáng lên, nàng cảm giác mặt đất khẽ rúng động, không trung xuất hiện một giọng nữ: “Chúc mừng Tô Chẩm Tuyết – Thiên Kiếm Tông, Bách Tuế Ưu – Quỷ Thành, Nam Phong, Tần Uyển Uyển, Long Ngạo Thiên – Vô Môn Vô Phái…”

Lời còn chưa dứt, chợt thấy nghe một tiếng nổ “ầm”, cắt ngang giọng nữ.

Tất cả mọi người dừng hành động, nhận ra tiếng nổ này bất thường. Kê Vô Ưu ngẩng đầu nhìn trời, lập tức dừng đánh nhau, quay đầu chạy về phía trang viên của mình.

Giản Hành Chi suy nghĩ, cũng lập tức chạy theo.

Một người một gà chạy như điên về phía trang viên. Đại đa số người và thú toàn bộ Mật cảnh đều nhìn chằm chằm bầu trời, cảm nhận sự yên lặng khác thường kia.

Một lát sau, bầu trời tựa như món đồ sứ bị ném vỡ, dần dần xuất hiện vết nứt. Nam Phong trợn to mắt, hét lên đầu tiên: “Trời… trời nứt rồi!”

 

 

------oOo------