Vị Khách Nhỏ

Chương 7




Edit: Cá Viên

"Giản Diên -đơn giản, kéo dài liên tục."

"Đây là tên được ghi trên thẻ căn cước, là tên thật của tôi."

Lãnh Năng ngẩng đầu nhìn hắn, "Em vẫn luôn tưởng là Y Vãng."

"Nhiều người nghĩ là Y Vãng, hầu như tất cả những người từng gặp tôi đều gọi tôi là Y Vãng." Giản Diên dùng khăn ướt vừa lau mặt cho Lãnh Năng vừa nói, "Mẹ tôi tên là Giản Vân, 13 tuổi thì mang thai tôi, người đàn ông kia không cần bà, cha mẹ cũng không, bà một đường lưu lạc, ở trên đường sinh tôi, sau đó thì đưa tôi tới đây.

"Bà ấy rất đẹp, bị người mang đến phố Tây, đi cùng bà còn có rất nhiều cô gái cũng mười lăm, mười sáu tuổi."

"Trong số những người bị đưa tới, một trong số đó là bị bắt cóc, một số bị mua lại và một số người không có tên, kêu đại là tiểu Thúy nhi. Sau mọi người đều sửa lại tên, gọi là Lâm Đạt hay Lệ lệ. Mẹ tôi quyết định gọi bản thân là Y Na, sau đó tất cả mọi người đều gọi mẹ tôi là Y Na."

"Bà ấy nói rằng tôi là em trai của bà, tên là Y Vãng, tất cả mọi người ở phố Tây đều gọi tôi là Y Vãng."

"Bà ấy vẫn luôn gọi tôi là Tiểu Vãng, tôi luôn gọi bà ấy là chị Na, nhưng bà ấy không bao giờ quên rằng mình là Giản Vân, tôi cũng chưa bao giờ quên mình là Giản Diên."

"Khi còn bé, tôi không hiểu tại sao lại có hai cái tên, nhưng sau này, tôi nghĩ bà ấy muốn cho tôi và mình một thân phận sạch sẽ."

Chỉ cần họ rời khỏi Phố Tây, nơi hư thối này sẽ không còn hai chị em Y Na và Y Vãng mà là một cặp mẹ con bình thường, Giản Vân cùng Giản Diên.

Giản Vân lớn lên rất xinh đẹp, tiếp khách nhiều, sau này bán rượu cho người khác cũng kiếm được rất nhiều tiền, tiết kiệm được nhiều tiền, muốn dùng chúng để thay đổi cuộc sống sau này.

Nhưng kế hoạch này không thực hiện được.

"Người đàn ông đã đâm bà sống ở tầng dưới."

"Anh ta say rượu, giết chết người phụ nữ sống cùng anh ta, sau đó phóng xe bỏ chạy rồi đâm vào mẹ tôi". . truyện teen hay

"Trong nhà bọn họ còn có một đứa trẻ. Đứa trẻ đó đã gọi cảnh sát, không lâu sau thì gã đàn ông đã bị bắt."

Lúc ấy, Giản Diên mười bốn tuổi.

"Nếu mẹ tôi biết hiện tại tôi đã thành ra như vậy, chắc chắn sẽ rất tức giận."

Giản Vân đã từng chờ đợi, được rời khỏi phố Tây, rời khỏi tỉnh Đinh để sinh hoạt như người thường, ước mơ đó đã không thành hiện thực.

Giản Diên đã chuyển từ phố Tây đến đường Phong Lộ, nhưng hắn vẫn sẽ quay lại nơi đó. Hắn từng ghét nhất công việc của mẹ mình, dù là bán mình hay bán rượu. Nhưng cuối cùng hắn cũng làm công việc ấy. Hắn vẫn là Y Vãng—con người thối nát trên phố Tây đó.

Đã mười hai, mười ba năm kể từ khi Giản Vân qua đời, cũng đã tám, chín năm kể từ khi Giản Diên chuyển đến đường Phong Lộ, thậm chí hắn còn chứng kiến ​​sự ra đời và lớn lên của cô bé Na Na sống bên cạnh.

Vào ban đêm, Giản Diên luôn ngủ rất trằn trọc, khó để đi vào giấc ngủ, giấc ngủ chập chờn, những giấc mơ tương tự nhưng phảng phất đó lại liên tục xuất hiện.

Hắn mơ thấy mình không tận mắt chứng kiến ​​vụ tai nạn xe hơi cướp đi sinh mạng của mẹ, đứa nhóc dưới lầu kia bị bắt cóc trong 4 tháng, hắn hoàn toàn không biết những gì nó đã trải qua

Không gian quán mờ ảo, rực rỡ sắc màu với những bữa tiệc linh đình và tiếng nhạc ồn ào.

Mùi khói hăng hắc và dai dẳng khó tan, chỉ cảm thấy cồn cào khi vào cổ họng.

Ở những nơi hắn biết hoặc không, những người bán hoặc bị bán cho mình cũng là Y Na và Y Vãng thối nát.

"Giản Diên."

Giản Diên nghiêng đầu, Lãnh Năng đôi mắt vẫn hồng, nhưng nước mắt lại không rơi xuống.

Giản Diên kéo cổ tay Lãnh Năng qua, đặt lên đó một nụ hôn.