Vị Khách Nhỏ

Chương 6




Edit: Cá Viên

Lãnh Năng.[1]

Năng lượng lạnh

Giản Diên liếc nhìn tên trên giấy tờ tùy thân, nói: "Rất đáng yêu."

Lãnh Năng bĩu môi, "Nhưng bọn họ đều cho rằng tên của em rất buồn cười."

"Bọn họ là ai?"

"Bạn cùng lớp."

"Đừng nghe bọn nhỏ nói nhảm."

Lãnh Năng cười một chút, "Em cũng là con nít sao?"

"Ừ, cậu là con nít...... Lại đây ngồi xuống, để tôi bôi thuốc cho."

Lãnh Năng ngoan ngoãn ngồi, ngẩng đầu theo hướng dẫn của Giản Diên, bị Giản Diên nâng gáy lên.

"Có chút đau, nhịn một chút."

"Ừm."

Giản Diên động tác rất nhẹ, sau khi xử lý vết thương trên trán của Lãnh Năng, lại cẩn thận chạm vào mặt cậu.

"Muốn bôi một chút không?"

"Không cần, sẽ mau khỏi thôi."

"Quý trọng bản thân một chút, Lãnh Năng."

Nhìn lên trên, Giản Diên thấy dấu hôn trên cổ Lãnh Năng.

Đồng phục học sinh của Lãnh Năng đã được cho vào máy giặt, hiện đang mặc quần áo của Giản Diên. Đối với Lãnh Năng mà nói bộ quần áo này khá lớn nên đã làm xương quai xanh và bả vai lộ ra.

Giản Diên dùng ngón tay xoa xoa vết đỏ, Lãnh Năng lại bắt đầu khẩn trương, xoắn ngón tay lại.

"Em là, bị cưỡng ép, hay là..."

"... Anh ta cho em tiền."

"Hắn cũng làm vậy với em sao?"

Vết thương trên người, vết thương trên mặt.

"Anh ta không làm vậy, anh ấy... chỉ..." Lãnh Năng hàm hồ cho qua những lời đó rồi tiếp tục, "Nhưng anh ta không đánh em, các bạn học khác cũng không đánh vào mặt."

"Không đánh mặt, nhưng bị thương thể xác?"

"Những vết bầm tím đó là do bọn họ làm ra. Em không để họ nhìn thấy cơ thể của mình."

Giản Diên vuốt ve bên mặt không bị thương của Lãnh Năng.

Bạn học của Lãnh Năng, là học sinh của trường Trung học số 21.

Người hắn nhìn thấy là người của trường Trung học số 16

"Học sinh trường Trung học số 16 đó là ai?"

"Là anh họ, anh ấy rất ghét em." Lãnh Năng cúi đầu, khuấy động ngón tay "Anh ấy còn cảm thấy rằng chính em đã dụ dỗ chú anh ấy ly hôn với dì."

"Vết thương trên người em là do chú gây ra sao?"

Lãnh Năng nhắm mắt, gật đầu.

Không chỉ có tàn thuốc, dao mà còn có cả mảnh vỡ chai rượu, mảnh tre, cây chổi, những vết thắt cổ do dây thừng để lại, nhưng những vết đó đã lành, đã phai màu hoặc lẫn lộn với các bạn trong lớp, không còn phân biệt được.

Tay Giản Diên nhẹ nhàng xoa sau đầu Lãnh Năng, nhẹ giọng nói: "Ba mẹ đâu?"

"Ba ba không biết. Mẹ đã chết. Em lớn lên trong nhà của chú."

Người nuôi nấng em ấy là chú, người này đã mang tâm lý gì khi đem em ấy nuôi lớn rồi lại làm những điều đó?

Giản Diên đôi mắt trầm xuống, lửa giận cuộn trào trong lòng, động tác vẫn nhẹ nhàng ôm Lãnh Năng vào lòng.

"Ngoan, không phải lỗi của em."

Lãnh Năng chôn ở trong ngực Giản Diên, nước mắt lại bắt đầu rơi.

"Em đã nghĩ rằng anh sẽ ghét em."

"Tại sao nói tôi ghét em?"

"...Em đã lừa anh."

"Em không có nói dối tôi, tôi hỏi em thành niên chưa, em nói rồi, đây là thật. Tôi hỏi em có phải lần đầu tiên hôn không, em nói không phải, đây là sự thật."

"Em, cơ thể của em rất khác người thường."

"Không có gì ngạc nhiên, không có gì lạ cả. Có người có thêm một ngón tay, lại có người có thêm một trái tim, mà em chỉ có thêm một bộ phận sinh dục. Không có gì lạ cả."

"Em còn bán..."

"Vậy thì tôi đang làm gì?"

Ngồi vào thùng gỗ ở góc không ai qua lại để bán mình, thỉnh thoảng vào quán của người quen bán rượu -- dựa vào mặt để lấy tiền hoa hồng.

"Em không hận tôi, sao tôi phải ghét em?"

Lãnh Năng vòng tay qua người Giản Diên, ôm hắn thật chặt.

Giản Diên nhẹ nhàng vỗ vỗ người Lãnh Năng, tùy ý để cậu khóc ướt quần áo của mình.