Vị Khách Nhỏ

Chương 5




Edit: Cá Viên

Giao đồ xong, Giản Diên liền xuống lầu rời đi.

Hắn cùng đối phương cũng không quen thuộc, chỉ là thay chị An chạy vặt, vừa vặn bên này cách nơi ở của hắn không xa.

Tuy nhiên, sau khi đi xuống cầu thang, Giản Diên nhìn xung quanh rồi tìm thấy một con đường khó nhận ra, nhưng điều hắn không thiếu nhất là thời gian.

Tiếng bước chân từ xa đến gần, nghe như đang chạy bộ, Giản Diên đứng tại chỗ, quả nhiên, một thiếu niên nhanh chóng chạy ra khỏi con hẻm mà hắn định rẽ trái.

Giản Diên đương nhiên không kịp nhìn mặt, nhưng thật tình cờ, hắn biết đồng phục của học sinh đó thuộc trường nào.

Trường trung học số 16 trên đường Hằng Đông.

Đây là đường Trang Phong, trường trung học cơ sở gần đó là trường cấp hai số 21.

Hai trường cách xa nhau, tại sao học sinh trường Trung học số 16 lại ở đây?

Nhưng Giản Diên cũng không quan tâm lắm, khi định rẽ vào con hẻm nơi cậu bé vừa đi thì lại nghe thấy một tiếng bước chân khác.

Rất chậm, giống như từng bước phải dựa vào tường.

Giản Diên quay lại, bắt gặp ánh mắt của người thiếu niên.

Đó là vị khách nhỏ của hắn.

Vị khách nhỏ dựa vào tường ngẩng đầu nhìn Giản Diên, trán có chút trầy xước, xung quanh vết thương có máu chảy ra, má trái hơi sưng.

Đuôi mắt hơi đỏ, đôi môi ướt át cùng cái hôn ở giữa cổ và xương quai xanh trông càng đỏ hơn.

Quần áo giống như vội vàng mặt vào, rất nhăn nhúm, có vài vết thâm đen và bụi bặm ở góc áo và quần.

Rất rõ ràng, từ cái nhìn đầu tiên, liền biết người này mới bị làm qua.

Giản Diên đã gặp qua rất nhiều lần, rất có kinh nghiệm.

Giản Diên không chút biểu cảm cũng không nói gì, vị khách nhỏ hoảng sợ, đôi mắt đỏ bừng bật khóc, quay người lại muốn chạy, chưa kịp bước hai bước đã ngã về phía trước, được Giản Diên đỡ lấy, ngã vào trong ngực Giản Diên

"Em chạy cái gì?"

Vị khách nhỏ trong nháy mắt hoảng hốt, nước mắt không ngừng lăn dài.

- ----------

Sương mù giăng đầy phòng tắm.

Dòng nước ấm cứ thế lăn dài, chảy xuống cống, quạt hút kêu rần rần.

Nhưng có lẽ vì phòng tắm không quá lớn nên vị khách nhỏ đè nén tiếng rên rỉ sau khi bị ngón tay của Giản Diên tiến vào, trong không gian nhỏ bé này đều có thể nghe thấy rõ ràng.

Những ngón tay của Giản Diên lần đầu tiên đi vào cơ thể một người con trai, nhưng dường như không thể hoàn toàn nói rằng đó là một người con trai.

Ngoài bộ phận của con trai, vị khách nhỏ còn có bộ phận sinh dục thuộc về phụ nữ.

Cả hai miệng huyệt đều có thể nhìn thấy dấu vết của việc bị xâm phạm, Giản Diên rửa sạch cho cậu. Ngón tay vói vào để moi ra rồi xả nước vào. Chỉ có chất bôi trơn chảy ra, mà vị khách nhỏ bị ngón tay hắn làm cho có chút động tình mà chảy ra chất lỏng.

"Bé ngoan." Giản Diên nói.

Vị khách nhỏ hơi run lên, còn mang theo âm khóc nức nở, đáp: "Ừ."

Sau khi rửa sạch phần thân dưới, Giản Diên lại rửa sạch cơ thể cho vị khách nhỏ.

Họ đã biết nhau khá lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên Giản Diên nhìn thấy cơ thể của vị khách trẻ tuổi.

Cũng giống như khuôn mặt và bàn tay, làn da của cậu rất tinh tế và trắng nõn, vết thương ẩn dưới lớp quần áo không quá nhiều, nhưng mỗi một vết đều có thể khiến Giản Diên cảm thấy khó chịu.

Một số vết thương tròn và trũng do tàn thuốc đóng vảy.

Vết thương mảnh có thể đã bị cắt ra bởi một công cụ sắc bén như dao.

Với những vết bầm tím khắp người, có thể đại khái nhận ra đâu là vết thương cũ và đâu là vết mới.

Ngón tay của Giản Diên vuốt ve vết thương, vị khách nhỏ sẽ run lên nhè nhẹ theo từng cái vuốt

"Có đau không?"

"... Không còn đau nữa."

Những vết thương cũ trên cơ thể đã lành từ lâu.

Giản Diên cúi đầu hôn lên lưng vị khách nhỏ.

Nhưng hắn biết, miệng vết thương vô hình vẫn đang rỉ máu.

Hắn biết.