Edit: Cá Viên
"Bang!"
Giản Diên liếc nhìn bàn tay đang duỗi ra trước mặt rồi búng ngón tay, sau đó quay lại nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh.
"Sao vậy? Chị An."
"Chậc chậc chậc chậc, Tiểu Giản, em đang suy nghĩ gì vậy? Thật hấp dẫn." Chị An dùng đầu ngón trỏ chọc vào mặt hắn, "Gần đây em gặp chuyện gì vui sao?"
"Gặp một đứa trẻ dễ thương."
"Oa, lớn lên đẹp không? Có ảnh chụp không? Tên gì?"
"Rất đẹp, không có ảnh, không biết tên."
"Có phải là khách của chú không?"
"Ừ." Giản Diên gật đầu.
"Có thể lọt vào mắt chú... đợi đã, em ấy bao nhiêu tuổi rồi?"
"Đã thành niên."
"Ồ vậy thì không sao rồi. Tôi thực sự rất tò mò, rốt cuộc là đẹp như thế nào?... Quên đi, đừng nhắc tới chuyện này, nãy giờ chị nói chú có nghe không đấy?"
Giản Diên chống đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Này, đừng giả bộ không nghe được, cho chị một câu trả lời đi."
"Để tôi nghĩ lại đã."
"Còn suy nghĩ gì nữa, chú không có bạn gái thì còn biết đi lễ tình nhân với ai nữa? Hay trực tiếp đến cửa hàng của tôi đi, nhiều cô em gái lớn tuổi đang đợi cậu. Chú chỉ cần tặng hoa cho họ rồi nói vài lời yêu thương, chỉ cần bán rượu không cần làm gì khác đâu - dù có làm việc khác đi chăng nữa, thì tiền boa không phải rất nhiều sao? Đừng ngồi trong góc tường chỗ kia nữa."
Chị An nói xong, nhấp một ngụm trà, hỏi: "Hay là em có hẹn với cô gái nhỏ kia?"
"Không."
"Nếu vậy thì làm ơi đến đi! Tới giúp chị An của chú một chút, chị sẽ chia thêm ít tiền cho chú em."
"Không phải là vấn đề tiền bạc."
Chị An nghiến răng, "Không thiếu tiền thì bán thân làm gì, bán ai mà không bán, chị đây cho chú tiền mỗi tháng không được sao?"
"Chị An." Giản Diên buông tiếng thở dài, "Trước kia chị nhờ giúp, em cũng đã giúp, nhưng chị biết em không thích ở đó, trong cửa hàng của chị em nhìn ai cũng không vừa mắt."
"Nếu không phải tên ngốc kia nghỉ việc, chị đây phải tự tìm phiền phức như vậy sao?"
Chị An làm một cái kí hiệu, "Cho chú thêm chừng này, không cao hơn được nữa."
"......Được rồi."
"Quả nhiên vẫn là tiền là tốt hơn?"
"Đó là do chị đã cho quá nhiều."
Chị An vỗ mạnh một cái lên vai Giản Diên.
Sau khi chị An rời đi, Giản Diên vẫn cứ ngồi ở góc quán ăn, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên đường phố, đều là ánh đèn, cùng đám người đông đúc
Đèn đường, cửa hàng, xe cộ qua lại.
Mọi người đang đi trên đường.
Vị trí của Giản Diên vẫn có thể nhìn thấy được cầu vượt. Những người bán hàng trên cầu nói chuyện với những người đi bộ qua lại. Đôi khi có người dừng lại, nhưng sau đó nhanh chóng rời đi.
Ngoài những người bán hàng rong, có rất nhiều người đang phát một xấp tờ rơi, một số người đi trên cầu vượt hoặc dưới gầm, lặp lại những lời tương tự cho người qua lại, mong người kia cầm tờ giấy mỏng
Giản Diên, đã thấy mục tiêu của mình
Vị khách trẻ tuổi hôm nay mặc áo hoodie đỏ, mặt rất vui, dù sao cũng là tháng giêng tính theo âm lịch.
Nhưng trong những ngày lạnh giá như vậy, cậu ấy vẫn mặc ít như vậy.
Giản Diên sững sờ nhìn vị khách nhỏ.
Đã năm tháng kể từ lần đầu tiên gặp vị khách trẻ tuổi.
Giản Diên cùng vị khách nhỏ, chỉ mới chỉ gặp nhau 5 lần.
Ban đầu, hắn đoán người này trong nhà có chút tiền, tới tìm kích thích nhưng lại ngượng ngùng, nhưng khi thời tiết lạnh dần, hắn mới biết mình đã đoán sai.
Ngượng ngùng có lẽ là thật sự, nhưng có tiền thì chắc chắn sai.
Vị khách nhỏ tuổi có lẽ thích áo Hoddie hoặc đội mũ hai lớp để che thân, nhưng dù đã gặp vài lần với những bộ quần áo khác nhau, cũng không khó để nhận ra vị khách nhỏ thực sự không có tiền. Cơ thể cậu ấy trông không mạnh mẽ và rắn chắc mấy, vẫn mặc rất ít.
Trong cơn gió lạnh này, tờ rơi vẫn được phát.
Tại sao tiền kiếm được không dễ dàng như vậy mà hàng tháng vẫn phải bỏ tiền ra mua một đêm cho hắn?
Giản Diên nghĩ không ra, nhưng hắn cũng không có cách nào hỏi được. Dù sao thì hắn cũng đã hỏi một lần rồi, đối phương chỉ nói rằng muốn có người ngủ với mình. Giản Diên không quá tin tưởng, nhưng hắn sẽ không hỏi lần thứ hai.
Giản Diên chưa bao giờ cùng khách hàng nhiều lời. Ngoại trừ vị khách nhỏ, những người khác đều là con gái. Hắn sẽ không hỏi tên hay giữ thông tin liên lạc của họ. Nếu muốn gặp hắn, hãy tìm ở trong góc đó---- tuy hắn không ngồi đó mỗi ngày.
Ngoại trừ góc đường đó, cho dù gặp nhau trên đường, đều là người xa lạ.
Giản Diên không bao giờ mong gặp lại bất kỳ vị khách nào.
Nhưng hắn muốn gặp lại vị khách nhỏ của mình.
Mãi cho đến khi nhà hàng đóng cửa, vị khách nhỏ cũng đi khỏi cầu vượt. Giản Diên mới rời khỏi nhà hàng.
Hắn đứng ở chỗ người khách nhỏ đã đứng trước đó, chỉ đứng một lúc, rồi quay người đi về nhà.