Vị Khách Nhỏ

Chương 3




Edit: Cá Viên

"Xin lỗi, tôi không tiếp khách nam."

Chờ khi người đàn ông kia bỏ đi, Giản Diên mới một lần nữa ngồi trở lại chiếc hộp.

Đèn đường đã được sửa chữa và sáng hơn trước, nhưng vì vấn đề góc độ nên nó chỉ chiếu sáng lờ mờ vị trí của Giản Diên.

Giản Diên sờ vào túi, lấy ra một cây kẹo mút, rồi xé gói.

Hương vị không tồi, Giản Diên nhìn lướt qua giấy gói, mùi vị của nước có ga? Vị gì nhỉ, quên đi, đại khái là nước có ga.

Điện thoại trong túi rung lên, là tin nhắn.

【Có bận gì tối nay không? 】

Giản Diên một tay ấn ấn phím trả lời "Không bận", ngay sau đó một tin nhắn khác đến từ phía bên kia.

【Vậy thì đến giúp tôi bán rượu, tiền hoa hồng so với trước kia nhiều hơn một ngàn, thế nào? 】

Que kẹo mút ở khóe miệng bên trái chuyển sang khóe miệng bên phải, Giản Diên nhìn chằm chằm vào điện thoại cho đến khi màn hình tối đen.

Một lúc sau, hắn lại mở màn hình lên, trước khi từ "OK" được gửi đi, hắn nghe thấy tiếng bước chân.

Giản Diên nhìn lên, người tới đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, mặc áo len, giống hệt như tháng trước.

"Lại tới nữa?"

Người khách nhỏ gật đầu, đưa cho hắn những tờ tiền đã được gấp gọn gàng.

"Chờ một lát."

Giản Diên tay trái nhận tiền, đồng thời tay phải xóa dòng "OK" đi

Vẫn là cái phòng kia, vị khách trẻ tuổi cởi mũ và khẩu trang, đặt cạnh điện thoại di động của Giản Diên

"Tại sao lại muốn mua tôi một đêm?" Giản Diên hỏi.

"Em muốn tìm người ngủ cùng, không được sao?" Vị khách nhỏ ngẩng đầu nhìn hắn, so với lần trước còn táo bạo hơn một chút.

"Có thể, nhưng mà, cậu không muốn làm gì khác sao?"

Vị khách nhỏ mặt đỏ bừng, tuy rằng không cúi đầu tránh đi tầm mắt, nhưng thấp giọng nói: "Vậy... Vậy anh giúp em làm bài tập được không?"

Giản Diên cười: "Được rồi, ngoại trừ toán học, những thứ khác đều có thể thảo luận."

Vị khách nhỏ cũng cười, sau khi cười xong, cậu hơi cúi đầu, nắm lấy góc quần áo của Giản Diên

"Anh có thể hôn em một cái được không?"

Giản Diên ôm eo đối phương, một cái tay khác vuốt sườn mặt, "Tôi chưa đánh răng, em có để ý không?"

"Hôm nay anh đã hôn ai khác sao?"

"Không phải. Nhưng tôi vừa ăn một cái kẹo mút."

"Không sao đâu, em không ngại mà."

Giản Diên cười, còn chưa cúi đầu xuống đã thấy vị khách nhỏ đã gắt gao nhắm chặt mắt lại.

Giản Diên nghiêng đầu, hôn lên má vị khách nhỏ.

"Tôi không giao du với trẻ em." Giản Diên nói với một nụ cười khúc khích bên tai vị khách nhỏ tuổi.

"Tôi là người lớn, không phải trẻ con... Tôi có thể cho anh xem chứng minh thư của tôi."

"Không cần thiết."

Giản Diên lại lần nữa lại gần, lần này thực sự hôn lên môi vị khách nhỏ, lưỡi đi thẳng vào miệng người kia, câu lấy đầu lưỡi cậu.

Trong phòng chỉ ngẫu nhiên có tiếng nước bọt giao hòa từ miệng lưỡi hai người, Giản Diên hôn chầm chậm mà triền miên, trước lui ra, hắn hôn nhẹ lên sườn mặt vị khách nhỏ.

Vị khách nhỏ trượt xuống một chút, bàn tay nắm quần áo của Giản Diên cũng vô lực trượt xuống một cách yếu ớt, Giản Diên nhấc cậu lên rồi đặt cậu lên trên giường.

"Lần đầu tiên hôn môi?"

Vị khách nhỏ chớp chớp mắt, lông mi thanh tú khẽ động, lắc đầu một cái, "Không phải lần đầu tiên."

"Có lo lắng không?"

"Không." Vị khách nhỏ mím môi đỏ mọng, hơi cúi đầu, "Em hơi buồn ngủ."

Giản Diên sờ gáy của vị khách nhỏ, "Chờ một tí, để tôi đi tắm đã nhé?"

"Ừm."

- -------

Sau khi tắt đèn, trong phòng một mảnh mơ hồ, không nhìn thấy gì.

Giản Diên ôm vị khách nhỏ vào lòng, vuốt ve lưng người kia, lắng nghe tiếng thở đều đặn của người này, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc mộng.

Đêm nay, cũng có thể ngủ yên như tháng trước.