Vì Em Mà Tương Tư

Chương 82:




Khiêm Dạ Hiên đi làm việc ở ngoại tỉnh đến tận tối mịt mới quay trở về. Lẽ ra còn một số việc cần giải quyết ngay ở công ty nhưng anh bảo Kính Phong chuyển sang hôm sau. Nguyên cả buổi tối hôm qua "làm việc" cật lực, sáng nay lại đi làm sớm khiến anh có chút mệt. Hơn nữa, Châu Uyển Đồng đang giận rồi, anh muốn mau mau quay về an ủi cô. 

Châu Uyển Đồng ở nhà ngóng anh về, nhưng vẫn tỏ bộ dạng thờ ơ mà ngồi xem tivi ở phòng khách. Lúc nghe thấy tiếng xe anh, tim cô liền đập rộn lên hết cả, nhanh chóng chạy ra ngoài. 

Khiêm Dạ Hiên thấy cô ra đón mình thì dang rộng hai tay, ý muốn ôm cô. Châu Uyển Đồng quay ngoắc đi, quẳng lại hai câu:

"Anh vào nhà mau đi. Em đói lắm rồi!"

Anh nhếch mép cười, thong thả đi vào nhà. Dì Liêu vừa dọn đồ ăn lên xong xuôi, liền nói với anh:

"Cậu chủ, cậu có muốn tắm trước không ạ?"

Anh đưa mắt nhìn cô đang lạnh mặt kéo ghế, một mình ngồi vào bàn, bèn nói:

"Tắm sau cũng được."

Giờ này không còn sớm nữa, chắc cô đã đợi lâu rồi, anh không nỡ làm lỡ giờ ăn của cô. Khiêm Dạ Hiên vắt chiếc áo khoác bên ngoài lên ghế, ngồi xuống cạnh cô, dịu giọng nói:

"Sau này đói thì cứ ăn trước đi, đừng chờ anh."

Châu Uyển Đồng không thèm đáp lại, vểnh môi gắp một miếng rau bỏ vào chén. Anh liếc nhìn chiếc áo cổ lọ đang mặc trên người cô, liền bật cười. Châu Uyển Đồng thấy lạ, liếc anh rồi hỏi:

"Anh không ăn mà cười cái gì?"

Khiêm Dạ Hiên chống cằm, thoải mái nhìn cô, hỏi:

"Không nóng sao?"

Cô lập tức hiểu ra vấn đề, tay cầm đũa liền siết chặt lại, gằn giọng nói với anh:

"Mặc kệ em đi!"

Anh đưa tay kéo nhẹ cổ áo xuống, thấy những vết hôn kia đã mờ dần, nhưng vẫn còn ẩn hiện trên làn da trắng nõn kia. Từ sáng đến giờ cô đã thoa dầu rất nhiều lần, mong những vết này có thể mau chóng hết đi nhưng không được. Châu Uyển Đồng giằng tay anh ra, hậm hực nói:

"Anh đừng xem nữa, mau ăn cơm đi."

Anh bật cười, khẽ gật gù. Bữa cơm trôi qua trong im lặng. Lâu lâu anh lên tiếng hỏi vài câu, cô đều lờ đi, còn quăng cho một ánh mắt ghét bỏ. Đợi đến khi ăn xong, cô liền bỏ ra phòng khách xem phim, không thèm đoái hoài đến anh. 

Khiêm Dạ Hiên theo cô ra phòng khách, ngồi xuống chiếc ghế sofa màu xanh nhạt mềm mại mà cô thích. Châu Uyển Đồng với lấy điều khiển màu đen trên bàn, bấm chọn một bộ phim lãng mạn không mấy nổi tiếng, nhưng nghe nói là rất hay. Phim vừa chiếu được vài giây đầu, cô liền cầm chiếc gối nhỏ ôm vào trong lòng, cuộn mình ngồi xem phim. 

Khiêm Dạ Hiên xích lại gần cô, vòng tay ôm qua vai, khẽ gọi:

"Bảo bối…"

Giọng anh hơi khàn, mang theo chút đặc quánh nơi cuống họng, khiến cô hơi giật mình. Châu Uyển Đồng im lặng không đáp, cố phớt lờ anh bằng cách dán mắt vào màn hình tivi. Anh lại kiên nhẫn gọi thêm lần nữa:

"Đồng Đồng!"

Cô nhìn anh, chớp mắt hỏi:

"Sao thế?"

Khiêm Dạ Hiên nghe cô đáp thì mỉm cười, vùi đầu vào cổ cô, hít lấy hương thơm tươi mát tự nhiên, cất giọng trầm ấm:

"Em lại giận rồi à? Không phải đã bảo là phải nói cho anh biết sao? Hửm?"

Châu Uyển Đồng lúng túng, toàn thân run lên một cái. Hơi thở ấm nóng của anh đang kề sát bên cô, rất chân thật. Hơn nữa, anh lại còn đang mò mẫm đến vành tai nhạy cảm kia, suýt chút nữa làm cô bật lên một tiếng. Châu Uyển Đồng vội vàng đẩy anh ra, ấp úng đáp:

"Em, em không giận. Có gì mà giận chứ?"

Anh lại tiến tới lần nữa, vòng tay ôm trọn cô vào lòng. Cô nghe thấy rõ nhịp đập đều đều của trái tim anh, cảm nhận được lồng ngực rắn chắc mê người. Anh nói:

"Em không giận thì sao lại không quan tâm anh? Còn tức giận như vậy, nét mặt vô cùng khó coi. Nếu giận dữ mãi sẽ mau già lắm đấy."

Cô đánh nhẹ vào ngực anh, mím môi cười, nói:

"Em còn trẻ lắm. Có giận anh thêm cả tháng nữa cũng không già đâu."

Khiêm Dạ Hiên xoa đầu cô, khẽ hôn một cái thật nhẹ vài đường chân tóc, bảo:

"Nhưng anh không muốn em giận."

Ở gần anh, cô mới biết, hóa ra cô là người không có chính kiến đến vậy. Nguyên cả ngày giận dỗi đến tức ngực, định bụng tối nay sẽ về phòng mình để ngủ. Kết quả thì sao? Anh vừa nói vài câu, lửa giận trong cô liền bị dập tắt, hệt như nước trong vòi xịt của lính cứu hỏa vậy, rất nhanh chóng đã giải quyết xong mọi thứ. 

Khiêm Dạ Hiên buông ra, đưa tay nâng gương mặt thanh tú của cô lên, đáp nhẹ xuống một nụ hôn ngay má. Châu Uyển Đồng ngại ngùng cúi đầu, đưa mắt đi nơi khác. Anh bảo:

"Đêm qua là anh không tự kiềm chế được, làm ảnh hưởng đến em. Anh xin lỗi, lần sau sẽ nhẹ nhàng hơn, được không?"

Anh lại nói đúng chủ đề, khiến cô đỏ mặt, liền ngồi thẳng lại, nói:

"Anh mau xem phim đi."

Khiêm Dạ Hiên bật cười, nghiêm chỉnh ngồi xem với cô. 

Bộ phim trôi qua được gần một nửa, cô vẫn còn đang chăm chú xem, đến đoạn cao trào liền hồ hởi quay sang anh, nói:

"Dạ Hiên, anh xem, nữ chính…"

Châu Uyển Đồng chưa nói hết câu liền im bặt. Anh đang ngủ, hai mắt nhắm nghiền lại, đặt đầu tựa ra phía sau. Có lẽ anh mệt rồi. Cô liền lấy điều khiển vặn nhỏ âm lượng xuống, định đứng dậy dìu anh vào phòng thì bất ngờ bị kéo lại. Từ nãy đến giờ anh vẫn luôn nắm chặt tay cô không rời, đến khi thấy cô định rời đi mới theo bản năng mà thức giấc. 

Châu Uyển Đồng mắt thăng bằng liền ngã vào lòng anh. Khiêm Dạ Hiên thuận đà ôm lấy, nhắm mắt nói:

"Cho anh sạc pin một lát."

Cô xót xa nằm trong lòng anh. Khiêm Dạ Hiên cả ngày đi làm vất vả, tối lại còn phải dỗ dành cô. Có phải là rất bất công không? Châu Uyển Đồng rơm rớm nước mắt, vỗ nhẹ anh mà nói:

"Dạ Hiên, vào phòng rồi ngủ. Anh còn chưa đi tắm đấy."

"Giúp anh tắm đi!"

Cô nghe anh cất giọng lười biếng thì suy nghĩ một lát, sau đó liền đồng ý. 

"Được, em giúp anh."

Anh mở mắt, khóe môi khẽ cong lên, lập tức đứng bật dậy, lôi cô về phòng.