Vị Đắng Hôn Nhân

Vị Đắng Hôn Nhân - Chương 17: Ngây Thơ




Cố Tinh Nhi cầm đọc qua một lượt, đọc xong thì thở dài:

"Nghe thì có vẻ là một kế hoạch hoàn hảo nhưng liệu có thành công hay không?"

"Thành công hay không là phải dựa vào hai nhân vật chính.



Em không dám chắc sau kế hoạch này họ sẽ yêu nhau nhưng em dám khẳng định một trong hai sẽ có chút rung động."

Hàn Văn Triệt nói chắc như đinh đóng cột, cứ như thể đoán trước được vậy.



Cố Tinh Nhi còn hơi nghi ngờ về kế hoạch này.



"Tôi không nghĩ mọi chuyện sẽ dễ dàng như lời cậu nói." Tinh Nhi ngồi xuống ghế, ung dung nhấp một ngụm trà.



"Thế nên em mới cần chị giúp."

"Tôi? Tôi giúp được gì?"

"Đến lúc đó em sẽ nói với chị."

Hàn Văn Triệt bỗng dưng nhìn cốc trà trên tay của Cố Tinh Nhi.



Cốc trà đó là cốc trà mà người hầu pha cho Hàn Văn Triệt và Hàn Văn Triệt cũng đã uống được vài ngụm, giờ Cố Tinh Nhi lại uống cốc trà đó.



Hàn Văn Triệt khẽ mỉm cười, chỉ tay vào cốc trà:

"Cốc trà đó em đã uống qua, giờ chị uống lại liệu đó có gọi là gián tiếp hôn nhau không?"

"Cái…cái gì? Gián...gián tiếp hôn nhau?"

Cố Tinh Nhi giật mình, đặt cốc trà xuống bàn còn lấy tay lau miệng.



"Haha, dù chị có lau thì cũng không thể phủ nhận chúng ta đã gián tiếp hôn nhau được."

"Câm miệng." Cố Tinh Nhi giận dữ đứng phắt dậy.





"Cậu về được rồi, không tiễn."

Vừa mới trêu một tí mà cô tiểu thư này đã giận dỗi, đứng phắt dậy rời đi.



Hàn Văn Triệt cầm theo tờ giấy đó rồi ra về.



Cố Tinh Nhi tưởng không quan tâm nhưng khi người ta ra về lại đứng một góc nhìn theo, ai cũng có thể nhận ra cô tiểu thư này đã có chút rung động.





Tập đoàn KJB,

Nhìn thấy Hạ Yên Nhiên ở dưới sảnh công ty, Nhan Điềm đột nhiên chạy đến, giữ lấy tay của cô.



"Hạ Yên Nhiên, nói chuyện chút đi."

"Có chuyện gì?"

"Chuyện tôi đề cập với cô…cô đã nghĩ chưa?"

"Cảm ơn ý tốt của cô.



Tôi sẽ liên lạc với bên JS sau."



"Nhớ là đừng để họ chờ lâu đó."

Yên Nhiên quay người rời đi.



Nhan Điềm đứng đó, miệng nở một nụ cười mãn nguyện.



Ánh mắt của ả nhìn theo cô đầy toan tính.



"Hạ Yên Nhiên, đừng cảm ơn tôi vội.



Cô sẽ không biết được tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy đến với cô đâu."

Cô gõ cửa phòng chủ tịch, sau khi có sự đồng ý của anh thì cô mở cửa vào trong.



Vốn dĩ cô định nói gì đó nhưng đã bị anh chặn họng:

"Cô tới đúng lúc lắm, xuống nhà kho dưới tầng một dọn dẹp một số tài liệu từ năm kia cho tôi.



Dọn xong thì đem lên đây, tôi cần chúng."

"Tôi sao?"

"Trong phòng này ngoài cô và tôi ra thì còn ai nữa sao? Không phải cô chẳng lẽ là tôi?"

"Nhưng…"

"Không làm được thì nghỉ, đừng ở đây mà nhưng với tôi."

Cô biết anh đang cố tình để cô thấy khó mà xin nghỉ việc.



Để được vào đây không dễ dàng gì với lại ông nội đã tin tưởng cô muốn cô giúp đỡ KJB như vậy thì cô sẽ không vì chút khó khăn ấy mà nghỉ việc được.



Cô nhẫn nhịn, xin phép rồi rời đi.



Anh nhìn theo cô nhếch miệng cười:

"Thật là gan lì…"

Ba mươi phút sau, cô từ nhà kho đi ra, trên người bám đầy bụi bẩn, hai tay còn bê một thùng giấy tờ được phủi sạch sẽ.



Ai không biết còn tưởng cô là lao công của công ty chứ không phải là thư ký chủ tịch.



Đang trên đường đưa thùng tài liệu này đến phòng chủ tịch, đột nhiên cô nghe thấy hai nữ nhân viên khác nói chuyện.





"Này, CEO của JS nghe nói đã đề nghị hợp tác với công ty của chúng ta đấy."

"Trời đất.



Đó là một tập đoàn vô cùng nổi tiếng bên Mỹ, cơ mà…tôi còn nghe tin giám đốc tập đoàn đó đang ở đây, hình như là đợi kí hợp đồng với chúng ta."

Cô nghe được cuộc trò chuyện ấy, CEO của JS đang ở đây không phải là cơ hội cho cô sao? Cô có thể đi gặp họ để đề nghị kí hợp đồng, nếu có được bản hợp đồng với JS thì anh sẽ công nhận năng lực của cô.



Đột nhiên cô nhìn thấy trợ lý Trương từ xa nên đã chạy đến:

"Trợ lý Trương, trợ lý Trương…"


"Thư ký Hạ, cái này là…"

"Anh đem nó đến văn phòng chủ tịch giúp tôi.



Nói với chủ tịch tôi có việc xin ra ngoài, cảm ơn anh trước nhé."

Cô đưa thùng tài liệu cho Trương Hạo rồi vội vàng rời đi.



Bộ dạng của cô có vẻ như đang có chuyện rất quan trọng.



Trương Hạo lắc đầu, bê thùng tài liệu đến cho anh giúp cô.



Cô xuống tới cổng công ty, đột nhiên rút điện thoại ra rồi nói một mình:

"Trước hết mình phải gọi điện hẹn gặp CEO của bên họ trước đã."

Cầm tấm danh thiếp của Kayla mà Nhan Điềm đưa, cô hí hoáy nhập số điện thoại của Kayla rồi bấm gọi.



Cô không hề biết rằng sau khi cô gọi cho số điện thoại này là cô đã bước vào bẫy của Nhan Điềm.



"Xin chào.



Tôi là người bên tập đoàn KJB, liệu tôi có thể gặp anh một lát được không ạ?"…

Trong khi đó, khi thấy người đem tài liệu về là Trương Hạo chứ không phải cô, anh đã ngạc nhiên hỏi:

"Hạ Yên Nhiên đâu?"

"À…cô ấy nói là có việc cần làm nhưng không nói rõ là làm gì nên đã chạy đi rồi."

"Cái gì? Đang trong giờ làm việc mà cô ta tính đi đâu?"

"Tôi không biết, nhưng nhìn bộ dạng của cô ấy có vẻ đó là một việc rất quan trọng."

Hừ…

Còn việc gì quan trọng hơn việc không làm mất lòng anh sao?

Quán rượu Giang Nam,

Kayla đặt lịch hẹn với cô ở quán rượu này.



Rõ ràng là có ý đồ nếu không chỉ là một cuộc hẹn làm ăn đã không phải tới quán rượu.




Cô chạy về nhà thay đồ, tập tành trước để khi gặp mặt bên JS không làm mất lòng họ.



Kayla mong muốn được gặp cô lắm rồi, anh ta ngồi trước bàn rượu, cầm ly rượu lắc qua lắc lại.



Khi nhìn thấy cô tiến vào Giang Nam, một nhân viên đến bên cạnh Kayla, ghé vào tai nói nhỏ:

"Người tới rồi thưa anh."

Truyền tin xong, nhân viên đó liền rời đi.



Kayla bình thản, rót một ly rượu cho đối phương còn bỏ vào đó một viên thuốc.



Viên thuốc này tan rất nhanh, sau đó Kayla cầm lên lắc nhẹ rồi để vào chỗ cũ.



Cô bước vào quán rượu, nhìn ngó xung quanh không thấy ai ngoài một người đàn ông mặc vest, lịch lãm trông vô cùng phong độ.





Chắc là anh ta rồi, cô từ từ bước đến trước mặt bàn, chủ động giới thiệu:

"Chào anh, tôi là nhân viên bên KJB, tên là Hạ Yên Nhiên."

Kayla ngước mắt lên nhìn cô.



Đúng là một đại mỹ nhân, thân hình còn đẹp nữa, đúng kiểu hắn thích.



Kayla nhìn cô bằng ánh mắt thèm muốn nhưng vẫn giả vờ lịch sự:

"À, chào cô, tôi là Kayla - giám đốc của JS."

Kayla cũng đứng lên giới thiệu bản thân.



Nhìn sự phong độ, lịch thiệp này, cô chắc chắn sẽ không ngờ tới việc hắn là một con cáo già đội lốt người tử tế.



Cô ngồi xuống ghế, bắt đầu nói hết những gì mình đã chuẩn bị sẵn để thuyết phục Kayla kí hợp đồng.



Đối với Kayla mà nói, cô chính là một con mồi, một con mồi béo tốt lại còn ngây thơ nữa.



Một chữ để diễn tả vẻ đẹp của cô thôi: "Ngon".



Kayla nhìn cô không rời mắt, đúng là người phụ nữ của Cố Hiểu Phàm, thật khiến những người đàn ông khác phải thèm thuồng.



"Những gì cô vừa nói tôi đã hiểu hết.



Thật ra tôi đã từng đề nghị hợp tác cùng KJB nhưng chủ tịch Cố của các cô thật là một người lạnh lùng, dường như anh ta không muốn có mối liên doanh này vậy."

"Chủ tịch chúng tôi là người bình sinh đã vậy, mong giám đốc Kayla không để bụng."

"Sao tôi có thể nhỏ nhen thế chứ.



Người đẹp, nay cô đã tự mình tới đây để thuyết phục tôi cho nên tôi cũng phải có chút điều kiện chứ nhỉ."

"Anh…muốn ra điều kiện gì sao?" Cô ngây ngô hỏi.



Nhìn thấy cô sợ sệt, lo lắng, Kayla bật cười và chỉ đưa ly rượu đã bỏ thuốc vào cho cô.



"Điều kiện của tôi đơn giản thôi, cùng tôi uống cạn ly rượu này."

Cô nhìn ly rượu, cảm thấy hơi nghi ngờ:

"Uống rượu sao?"

"Chỉ là một ly thôi, chẳng lẽ cô không nể mặt tôi? Nào…cạn ly."

Cô nhấc ly rượu lên, sau khi cạn thì một hơi uống hết.



Kayla nhìn theo từng nhịp nuốt của cô, cơ thể hắn đã nóng rồi.



"Phải, phải…uống hết chỗ đó đi, tiểu mỹ nhân."