Vị Ảnh Vệ Này, Ngươi Mở Mang Đầu Óc Chút Đi

Chương 42: Sách tranh




Editor + Beta-er: ToruDSáng sớm hôm sau, trời vừa hừng đông, Thu Túc đã mang theo cỗ kiệu đứng trước cửa khách đi3m Hồng Loan.

Nhưng gã vẫn chưa cho người hạ kiệu, dù sao gã cũng là một tiểu quan nổi danh ở hoa lâu, dựa theo ý tứ của hai người hôm qua, trong nhà chắc chắn còn có gia chủ. Gã sợ mình bỗng nhiên xuất hiện trái lại lại khiến người ta gặp phiền toái bèn sai hạ nhân phục dịch đứng chờ bên ngoài phòng Thiên Tự Hào. Đợi tới khi nghe thấy bên trong truyền động tĩnh ra ngoài, biết là người bên trong đã tỉnh, lúc này mới dám gõ cửa: “Đại gia, đồ tối qua ngài bảo, chúng tôi mang đến cho ngài đây ạ.”

Qua một lúc lâu sau, cửa được mở ra, Trác Ảnh tiến lên nhận lấy bọc đồ, sau đó lại đưa ngân phiếu đã chuẩn bị sẵn cho người nọ: “Ngân phiếu đây, phiền ngươi mang về cho chủ tử của ngươi.”

Nhìn thấy mệnh giá trên ngân phiếu, gã chạy vặt lập tức liên tục nói lời cảm tạ, còn chưa nói xong cánh cửa đã đóng lại luôn. Gã ta sờ sờ mũi, xoay người đi xuống lầu.

Trác Ảnh ôm bọc đồ mà cứ như cầm đồ phỏng tay, vừa vào phòng đã lập tức đặt bọc đồ lên bàn.

Hình Thần Mục đang rửa mặt, thấy thế cười cười: “A Ảnh cũng không thèm mở ra xem luôn à, lỡ như bên trong không phải là thứ ta dặn dò thì chẳng phải là cho không bọn họ ngân phiếu sao?”

Trác Ảnh bất đắc dĩ quay người lại bên bàn tháo nút kết mở bọc đồ ra, vội vàng nhìn: “Những thứ đó đều ở đây…”

“Đưa ta xem xem bên trong mấy cuốn sách vẽ cái gì nào.” Hình Thần Mục nói xong lập tức đi về phía bàn, Trác Ảnh theo bản năng cuộn chặt sách tranh lại, “Hay, hay là hôm khác xem cái này nhé.”

“Lần sau A Ảnh cùng xem với ta sao?” Hình Thần Mục nhìn y một cái, vừa cười cười vừa cất thuốc mỡ vào trong bọc quần áo tùy thân, lại duỗi bàn tay ra hướng về phía Trác Ảnh. Trác Ảnh đành phải đưa sang, mắt thấy hắn cũng cất để đó, vẫn chưa có ý định xem ngay thì mới an tâm.

Hình Thần Mục thu thập được thứ tốt, lắc đầu thở dài: “Ngươi đó… Đây chẳng phải là chuyện sớm hay muộn à? Định trốn cả đời?”

“Dù sao cũng phải chờ cho vết thương của ngươi khỏi hẳn đã.” Trác Ảnh nâng tay đè lên mặt nạ của mình, lại vội vàng nói: “Ảnh Bát đã chuẩn bị xong thuyền rồi, chúng ta dùng xong bữa có thể sang đó ngay.”

Lúc trước Hình Thần Tu chỉ đáp ứng sẽ thế chỗ Hình Thần Mục hai tháng, trong vòng hai tháng bọn họ phải trở về hoàng thành cho nên dọc đường không thể trì hoãn quá lâu. Hôm nay đã phải lập tức xuất phát lên thuyền đi dọc Đại Vân Hạ xuống phía Nam.

“Biết rồi, chúng ta đi xuống thôi.” Hình Thần Mục biết Trác Ảnh lại đang thẹn thùng, cũng không định vạch trần, dẫn đầu đẩy cửa ra ngoài.

Nghiêm Thanh và Tiểu Oánh đứng trước cửa trông coi từ sớm đã nghe thấy động tĩnh, thấy bọn họ đi ra lập tức nhận lấy hai bọc đồ, cùng xuống lầu dùng bữa.



Lúc đoàn người tới bến tàu, sắc trời đã không còn sớm nữa, Ảnh Bát đang đứng cạnh thuyền chờ bọn họ.

Thuyền nhỏ sẽ không ổn định bằng thuyền lớn nên Ảnh Bát quyết định thuê một chiếc thuyền khách cỡ trung. Trên thân thuyền khắc ngư đầu (đầu cá), ngư lân (vảy cá); thuyền phân làm hai tầng, có thể đồng thời chứa khoảng trăm người. Trà bánh đã được chuẩn bị xong trên thuyền, thuyền phu cũng đã vào chỗ, chỉ còn chờ mấy người họ tới là có thể xuất phát luôn.

Hình Thần Mục và Trác Ảnh đều chưa từng đi thuyền khách, cũng cảm thấy có hơi mới lạ, nhìn tới nhìn lui một hồi rồi mới lên thuyền.

Đợi mấy người bọn họ ngồi yên vị ở bàn vuông trên tầng hai xong, thuyền mới chậm rãi rời bến.

Trên bờ có không ít dân chúng dừng chân vây xem, dù sao tính cả hộ vệ thì trên thuyền tổng cộng cũng chỉ có mười mấy người, hành lý không nhiều lắm lại chẳng mang theo hàng hóa gì cả thế mà bao cả một con thuyền lớn như thế, vừa nhìn là biết chắc là lão gia, công tử nhà có tiền xuất hành rồi.

Vốn Trác Ảnh còn đang giúp Hình Thần Mục châm trà, bỗng nhiên y nhạy cảm phát giác có một tầm mắt vừa hướng về phía bọn họ, nó không hề giống với những dân chúng đang xem náo nhiệt kia. Y lập tức cảnh giác, ngồi thẳng lưng, quan sát chung quanh.

Chỉ thấy trên bến đang có một đám tráng hán, trông có vẻ như là công nhân thường lui tới dỡ hàng cho thương thuyền, có thể thấy được công phu của bọn họ. Mấy người kia đang ngồi trên một con thuyền nhỏ, cũng đang chạy về hướng này, từ xa xa đi theo bọn họ.

Chú ý tầm mắt của y, Hình Thần Mục hỏi: “Làm sao à?”

“Hình như bị người theo dõi.”

Trác Ảnh nói xong, Ảnh Bát cũng mơ hồ phát hiện khác thường, tiến lên dò hỏi: “Ngài có muốn thuộc hạ phái người tới đó nói chuyện không ạ?”

“Không cần, chờ xem bọn chúng định làm gì.” Kỳ thật cũng không khó lý giải lắm. Có thể bao cả một con thuyền để xuất hành, chắc chắn trên người mang không ít bạc; lại dẫn theo khoảng mười hộ vệ, cũng không nhiều nhặng gì mấy. Hình Thần Mục suy tính trong lòng, đoán ra được có lẽ bọn họ đã bị đạo tặc chuyên tẩu thủy nhắm tới rồi.

“Vâng ạ.” Ảnh Bát đáp lại. Tuy nói không cần ra tay trước nhưng để ngừa vạn nhất, hắn vẫn gọi vài trên ảnh vệ thủ ở lầu hai.

Hình Thần Mục khẽ “chậc” một tiếng, áp sát gần Trác Ảnh thì thầm: “Vốn đang định thừa dịp không có chuyện gì làm thì sẽ lấy sách tranh ra xem nhưng giờ chắc là không có cơ hội mất rồi.”

Lầu hai của thuyền khách cũng không lớn lắm, giữa các bàn cách nhau cũng không xa, dựa vào nhĩ lực của ảnh vệ mà nói, dù Hình Thần Mục có nhỏ giọng tới mấy thì bọn họ vẫn có thể nghe được. Trác Ảnh khụ một tiếng, chẳng biết phải bày ra vẻ mặt gì: “Sao ngươi vẫn còn nhớ thương thứ đó vậy chứ…”

Trong lòng Hình Thần Mục thầm nói, cũng chẳng dễ dàng gì, đương nhiên phải nhớ thương rồi. Nhưng cũng không nói ra ngoài miệng, sợ chọc cho Trác Ảnh tức giận luôn thì người chịu khổ sẽ là hắn đó, hắn vòng vo nói: “Chẳng phải là vì rảnh rỗi không có chuyện làm sao?”

Hình Thần Mục là một vị Hoàng thượng cần chính (cần cù và chính trực), bình thường ở trong cung, mỗi ngày ngoại trừ dùng bữa, đi ngủ thì cũng chỉ có đi xử lý chính vụ mà thôi.

Từ Thượng Nguyên thành đến Giang Nam mất ít nhất cũng phải hai mươi ngày, nếu dọc đường trì hoãn thì có lẽ còn lâu hơn chút nữa. Trác Ảnh nghĩ nghĩ, quả thật suốt cả đường đi cũng chẳng có gì làm nhưng cũng không thể để hắn xem sách tranh đó được…

Đang trong lúc khó xử, chợt y nghe Hình Thần Mục mở miệng: “Ngươi không cho ta xem sách tranh, chi bằng để ta tự mình vẽ một bức tranh đi.”

Trác Ảnh vừa nghe trước tiên là cảm thấy hoảng hốt nhưng sau khi phản ứng lại, lại cảm thấy cho dù bình thường Hình Thần Mục có trêu y như thế nào thì cũng không thể thực sự vẽ tranh “ứ ừ” ngay trước mặt nhiều người thế này được, nên thử thăm dò hỏi: “Mục nhi định vẽ cái gì?”

“Người nhìn xem trên thuyền đi, ta còn có thể vẽ ai?” Hình Thần Mục giơ ngón tay chỉ sang bàn bên cạnh, “Chẳng lẽ vẽ Nghiêm Thanh à?”

Nghiêm Thanh vừa nghe, vội vàng xua tay: “Nhị thiếu gia đừng mang nô tài ra làm trò đùa. Nhị thiếu gia muốn vẽ tranh, tất nhiên là phải vẽ Đại thiếu gia rồi. Nô tài đi chuẩn bị bút mực cho ngài ngay đây.”

Nói xong Nghiêm Thanh đã lôi kéo Tiểu Oánh xuống lầu, Hình Thần Mục buồn cười, chỉ vào vị trí gần lan can kia: “Ca tới chỗ đó ngồi đi.”

Trác Ảnh đã từng thấy Hình Thần Mục vẽ tranh.

Nếu nói Hình Thần Tu có thiên phú học võ thì Hình Thần Mục có tài thi họa. Kỳ thật mỗi người mỗi vẻ nhưng năm đó chẳng qua do lời dặn dò của mẫu phi hắn nên hắn vẫn luôn che giấu thiên phú của mình.

Nhưng nếu cẩn thận nhớ lại thì bức tranh cuối cùng mà Hình Thần Mục vẽ là lúc hắn còn đang là Thái tử rồi. Sau khi đăng cơ, hắn chẳng còn chút tinh lực nào để vẽ tranh nữa cả. Lúc này thấy hắn hào hứng như thế, Trác Ảnh nguyện ý phối hợp, đứng dậy đi tới vị trí mà hắn chỉ định ngồi xuống.

Không bao lâu sau, Nghiêm Thanh đã mang giấy, bút và mực lên, còn Tiểu Oánh lại đưa màu vẽ tới: “Lúc xuất môn nô tỳ cho rằng có thể Nhị thiếu gia muốn dùng nên có mang theo một ít ạ.”

“Quả nhiên vẫn là Tiểu Oánh cẩn thận.” Hình Thần Mục khen một câu, sau đó từ trên tay nàng chọn vài màu đặt lên bàn.

Lúc xuất môn, Trác Ảnh không mặc hắc phục mà dựa theo ý tứ của Hình Thần Mục, thay một loại phục sức bình dân tương tự của hắn.

Hôm nay y mặc trên người một bộ y phục mỏng màu xanh lam bó tay, bên eo đeo một miếng vân văn bằng gấm; mái tóc đen nhánh được buộc hờ hững sau đầu bằng một đoạn vải satanh màu xanh lam. Mặc dù vẫn cầm trường kiếm nhưng trông y lại càng giống với một người trí thức hơn.

Tiểu Oánh thấy Hình Thần Mục chọn mấy màu không giống với màu trên người Trác Ảnh, ngẩn người. Còn không đợi nàng suy nghĩ cẩn thận, Hình Thần Mục đã hướng mắt nhìn nàng. Nàng lập tức cúi đầu xuống không dám quản nhiều, chỉ chuyên tâm mài mực.

Hình Thần Mục để Trác Ảnh quay đầu nhìn về phía mặt nước, chỉ để lại một bên sườn mặt. Sau khi Trác Ảnh làm theo, hắn mới bắt đầu hạ bút.

Vẽ được một nửa, không chỉ mỗi Tiểu Oánh mà ngay cả vài vị ảnh vệ không hiểu về hội họa cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Mặc dù nói động tác của người trong bức tranh gần như giống với Trác Ảnh của giờ phút này, cũng là bối cảnh trên thuyền nhưng phục sức nhìn thế nào cũng không giống.

Hình Thần Mục vẽ bức tranh này đến giữa trưa. Đoạn đường này gần với Loan thành, tương đối sầm uất nên ven sông có rất nhiều bến tàu. Thuyền phu tạm thời cho thuyền cập bến, để bọn họ rời thuyền đi dùng cơm.

Bức tranh chỉ mới xong một nửa, Hình Thần Mục cũng không vội rời đi. Chờ cho tới khi điểm màu không sai biệt lắm, hắn mới dùng một tờ giấy khác che lại, đừng dậy đi tới bên cạnh Trác Ảnh, giúp y xoa bóp vai: “Có mệt không? Đi, chúng ta đi dùng bữa nào.”

“Lúc trước khi phải luyện công, bọn ta phải buộc bao cát lên người trụ tư thế trung bình tấn hết một ngày luôn, mỗi ngồi thôi có gì mệt đâu…” Nhiều người bên cạnh nhìn thấy như vậy, sao y có thể để Hình Thần Mục giúp mình bóp vai được cơ chứ, Trác Ảnh vội vàng cầm lấy bàn tay trên vai mình.

Hình Thần Mục thuận theo động tác của y, thừa dịp hai tay đang dán sát vào nhau thì hắn trở tay nắm lấy tay y.

Trác Ảnh muốn tránh thoát nhưng Hình Thần Mục nào buông tha. Y cũng không thể dùng sức, chỉ có thể thuận theo đối phương. Hai người cứ vậy tay trong tay đi xuống lầu.

Ngoại trừ Nghiêm Thanh, Tiểu Oánh cùng với Ảnh Bát và Ảnh Cửu ít nhiều cũng đã có sự chuẩn bị từ hôm qua biết nội tình thì toàn bộ những ảnh vệ còn lại đều choáng váng. Bọn họ hai mặt nhìn nhau nhưng cũng không ai dám nhiều lời, cứ vậy trơ mắt nhìn hai người phía trước.

Mãi cho tới khi xuống tới bờ, cuối cùng Hình Thần Mục cũng buông lỏng tay, giúp Trác Ảnh sửa lại y phục, hỏi: “Muốn ăn gì nào?”

Trác Ảnh chưa lấy lại tinh thần, ngẩn ngẩn ngơ ngơ nói: “Ngươi… Ngươi quyết định là được.”

“Nếu muốn tới Tân Thủy thành trước khi trời tối thì cơm trưa ăn đơn giản một chút nhé.” Hình Thần Mục nói xong lại nhìn trái nhìn phải, thấy cạnh bến tàu có một quán mỳ trông có vẻ thô sơ, nhìn có vẻ không tệ lắm, cứ vậy đưa tay kéo Trác Ảnh sang đó.

Mỗi người gọi một bát mỳ, ngồi trong quán không bao lâu đã nhanh chóng trở lại trên thuyền.

Cuối cùng Trác Ảnh cũng bình thường trở lại, trở về vị trí trước đó để Hình Thần Mục tiếp tục vẽ tranh.

Mãi cho tới khi thuyền cập vào bến Tân Thủy Thành thì Hình Thần Mục cũng vừa chỉnh xong bức họa. Hắn buông bút, ngoắc Trắc Ảnh lại đây: “Ca, lại đây xem đi.”

Trác Ảnh đứng dậy đi tới chỗ bức họa, còn chưa xem chi tiết, vừa thấy thôi y đã lập tức quỳ xuống.

Chỉ thấy nam tử trong tranh đang đeo một chiếc mặt nạ nửa mặt bằng bạc, đang nghiêng mặt nhìn về phía mặt nước, không biết là đang nhớ tới cái gì mà trên môi lại nở một nụ cười nhàn nhạt. Điều mấu chốt nhất là, người trong tranh mặc y bào hoàng sắc, có thể thấy trên y bào là lờ mờ có long văn.

Ở Nhiễm Dĩnh, đừng nói là dân chúng tùy ý mặc long bào, ngay cả việc tự ý dùng vải màu này để may y phục mặc cũng có thể bị phán tử tội.

Hình Thần Mục không ngờ y lại có phản ứng mạnh đến thế, sau khi nâng người dậy, hắn mới bất đắc dĩ nói: “Ngươi xem kĩ lại đi.”

Lúc này Trác Ảnh mới xem thật kĩ bức họa, hoa văn của y phục trong bức họa quả thật không giống với hoa trên trên hoàng bào. Giống như tất cả đằng long đều xuất hiện thành đôi, một con lớn một con nhỏ, hai con rồng quấn lấy nhau ở cùng một chỗ.

“Đây là…”

Hình Thần Mục cười nói: “A Ảnh ngốc quá. Dựa theo lễ nghi trong Đại hôn của Đế vương Nhiễm Dĩnh, ngày Đế Hậu thành hôn thì Hoàng hậu phải mặc phượng bào cùng màu với hoàng bào. Trên bào đều thêu hoa văn long phượng nhưng suy cho cùng thì phượng bào vẫn phù hợp với nữ tử hơn, thế nên ta đã giúp ngươi sửa lại rồi đây, là song long văn. Kiểu dáng bào cũng không giống với phượng bào thông thường, mà sẽ giống với y phục mà bình thường ta vẫn mặc hơn. Đợi sau này khi nào chúng ta tổ chức Đại hôn, ta sẽ làm cho ngươi một bộ tương tự như trong bức họa, có được không?”

Hoàn chương 42.