Vết Thương Ẩn

Chương 36: Rung Động Với Anh




Sáng sớm…

Trong nhà vào buổi sáng sớm, ánh nắng bắt đầu len lỏi qua cửa sổ, tạo ra những vệt sáng lung linh trên sàn nhà. Bầu không khí trong phòng còn lấp lánh sương mù, tạo ra cảm giác mát mẻ và trong lành.

Những bức tranh treo trên tường nhẹ nhàng phản chiếu ánh nắng, tạo ra những cảm giác tuyệt vời. Các đồ đạc trong nhà, từ đèn trang trí đến bàn ghế, đều trở nên rực rỡ hơn dưới ánh sáng ban mai. Mùi hương của cà phê hay bánh mì nướng từ phòng bếp của dì Lâm lấn át không khí, tạo nên một không gian ấm áp và quen thuộc.

Trên bàn ăn lúc này được bày trí đẹp mắt với đĩa hoa và chén đũa có họa tiết tinh xảo, tạo nên một không gian ấm cúng và sang trọng. Mùi thức ăn lan tỏa khắp căn bếp. Chiếc bụng đói của cả hai vừa thức giấc không khỏi cồn cào vì đói.

Thế là bữa sáng hôm nay kết thúc trong sự no nê, bàn thức ăn hôm nay ngon đến lạ, cảm xúc của người ăn cũng lạ không kém cạnh gì.

6 giờ 30 phút, đồng hồ vừa điểm đến, ngoài đường lớn đã nghe rõ mồng một tiếng ô tô. Dừng lại ngay bên ngoài cửa nhà.

- Người anh em, tôi đến rồi đây.

- Tưởng cậu ở nhà luôn rồi chứ! vừa định đến tập đoàn đây.

- Hmm… mà vẫn đến kịp thời đấy thôi.

- Đưa gì thì mang vào nhà đi, có vợ tôi ở trỏng, cậu dặn dò cô ấy là được, tôi đi làm trước đây.

Nói rồi anh vỗ vỗ lên vai Phong Viễn, sau đó mới rời đi.

Phong Viễn cười giễu cợt, vậy mà mới đầu lấy vợ còn chẳng hề để tâm đến, rồi giờ đây cái người nào đó cái gì trước tiên cũng vợ vợ thế kia.

Người ta thường có câu nói trước bước không qua, quả thật không hề sai chút nào.

Đường Di trong nhà, cô đang ngồi đọc sách nên chẳng mấy để ý đến bên ngoài.

- Đọc sách à?

Phong Viễn bước vào, anh đi đến trước mặt Đường Di rồi cất tiếng đột ngột, làm Đường Di giật hết cả mình.

- Anh Phong Viễn!

- Ừm, em dâu, buổi sáng tốt lành nhé!

- Vâng, anh cũng vậy.

- À đúng rồi, anh có mấy món đồ cần hai người đem gửi hộ.



Phong Viễn dặn dò Đường Di một lúc rồi cũng ra xe đi về. Đường Di thì nhìn nhìn bóng xe rời đi, xong rồi tiếp tục với việc đọc sách của bản thân.

Còn nhớ lúc trước, khi lần đầu gặp mặt Đường Di đã nhút nhát cỡ nào cơ, mà giờ đây đã trở nên mạnh dạn không còn nhút nhát, sợ sệt như khi xưa nữa.

- Quả thật qua tay Âu Tư Đình rồi, không việc gì khó xử lý cả.

Phong Viễn hai tay đánh lái, miệng thì nói ra những dòng suy nghĩ của bản thân. Anh phải khâm phục người anh em của anh cỡ nào chứ!

[…]

20 giờ 40 phút.

Tại sân bay New York. Âu Tư Đình và Đường Di vừa đáp máy bay an toàn. Đi cùng còn có trợ lý Lâm Nặc.

Cả ba người điều mệt mỏi, thân thể thì rã rời ê ẩm sau chuyến bay. Vào lúc này chỉ cần mỗi việc nghỉ ngơi lấy lại sức là đủ. Để còn phục vụ cho cuộc gặp đối tác vào ngày mai.

- Lâm Nặc, cậu gọi đến bên khách sạn chuẩn bị phòng đi.

- Dạ Âu tổng, họ đã chuẩn bị xong hết rồi ạ.

- Ừm, vậy chúng ta đến đó.

- Vâng!

Một lúc sau, cuối cùng cả nhóm cũng đến nơi. Trợ lý Lâm liền nhanh chóng đi lấy thẻ phòng.

Đường Di thì từ lúc xuống máy bay đến giờ, cô như muốn ngủ gật, hai mắt thì lim dim, ngáp ngắn ngáp dài vì mệt mỏi.

Âu Tư Đình thấy cô mệt, sợ cô sẽ ngủ gật khi đi nên là anh để cô đi phía trước mình, còn anh thì đi sát phía sau cô để dồm chừng.

Cho đến khi lên đến được phòng rồi, cả hai đi vào trong, Đường Di mới nhìn anh rồi cất tiếng nói.

- Tôi… em hay anh sẽ tắm trước?

- Em vào trước đi, anh sẽ tắm sau khi em ra.

- Được!

Đường Di mang theo đôi mắt buồn ngủ cùng thân thể nặng nề đi vào trong để tắm rửa. Cô bước đi mà ngáp ngắn ngáp dài buồn ngủ.

Âu Tư Đình đứng đằng xa không khỏi phì cười trước những hành động đáng yêu của cô. Tuy rằng chỉ là một hành động vô thức nhưng miễn là Đường Di anh đều thấy nó rất quan trọng và đáng yêu.

Một lúc sau, Đường Di bước ra với cái đầu ướt đẫm, Âu Tư Đình thấy vậy, anh liền nhíu mày khó chịu.

- Tối muộn thế này, em còn gọi đầu như vậy, dễ bệnh lắm biết không.

Đường Di chóp chóp đôi mắt, ý như không hiểu lắm bởi câu nói của anh. Cô đưa đôi mắt vô hại nhìn vào mái tóc ướt đẫm của mình rồi lại ngước lên nhìn anh.

Âu Tư Đình nhìn một màn trước mắt anh định nói tiếp nhưng rồi lại thôi không nói. Nhìn biểu cảm Đường Di thế kia, anh làm sao nở mắng cô.

Anh đứng phất lên khỏi chiếc giường êm ái. Đi đến cái vali lục lọi lấy từ trong đấy ra cái mái sấy tóc.

Nhìn là biết bước tiếp theo anh sẽ làm gì rồi.

- Ngồi xuống đây, anh sấy tóc cho khô.

Đường Di chưa kịp phản hồi đã bị anh ấn đè ngồi xuống phía đầu giường. Anh chầm chậm cắm điện rồi bật lên đưa vào sấy tóc cho Đường Di.

- Lần sau, đừng gọi đầu lúc đêm khuya như này nữa nhé!

Miệng thì nói nhưng tay anh vẫn điều điều cầm tóc Đường Di sấy khô. Tuy chỉ là một hành động nhỏ nhưng lại khiến trái tim nhỏ Đường Di lại khẽ rung rinh lay động.

Đường Di ngồi yên để mặc anh sấy tóc, vào lúc này dù cô có phản kháng cũng vô dụng thôi.

Trái tim Đường Di đập mạnh, khuôn mặt cô ửng đỏ vì được sự dịu dàng của anh bao trùm.

Đường Di cô tự nghĩ, ‘có phải bản thân cô là đang rung động với anh không?’