Vết Máu Và Mùi Hương

Chương 30




Tường Liên Khanh khóc đã cũng ngủ, Tôn Thanh để người nằm ở sofa, nhờ Phong Bách mang chăn ra cho y đắp cho Tường Liên Khanh

Sau khi Tường Liên Khanh ngủ rồi, Tôn Thanh cũng có chút mệt mỏi muốn nghỉ ngơi. Phong Bách nhìn y rồi mạo muội lên tiếng

“Tôn tổng, anh có cần pheromone của tôi không”

Tôn Thanh không đáp lời chỉ gật đầu, thật sự thói quen cơ pheromone của Phong Bách để ngủ đang thấm dần vào trong sinh hoạt của y mỗi ngày. Bây giờ không có pheromone của Phong Bách, y thật sự không ngủ được chút nào cả

Cứ như vậy đêm đó Tường Liên Khanh ở ngoài phòng khách ngủ còn Phong Bách ở cùng với Tôn Thanh

Người ta nói thói quen rất đáng sợ, nếu một ngày người kia biến mất thì mọi thứ trong cuộc đời bạn sẽ thay đổi. Chỉ là bây giờ Tôn Thanh không nhận ra bản thân đang dần phụ thuộc vào một alpha. Mà Phong Bách cũng không nhận ra hành động bản thân bây giờ không phù hợp với vị trí nhân viên và sếp

Sáng hôm sau, Phong Bách lại tiếp tục dậy nấu bữa sáng cho Tôn Thanh còn cả Tường Liên Khanh ăn ké ở nơi này. Mùi thức ăn thơm phức khiến Tường Liên Khanh dậy rất nhanh

Nhìn cả bàn đồ ăn sáng đã được chuẩn bị, Tường Liên Khanh liền nhanh chân đến chỗ bàn ăn nhưng khi cậu đến gần liền cảm nhận được pheromone của Tôn Thanh trên người Phong Bách

“Này, đêm qua cậu và anh ấy ngủ cùng sao, pheromone bám lên người cậu không ít đấy, Tôn Thanh anh ấy gần đến kỳ phát tình rồi”

Tường Liên Khanh nghe mùi pheromone có thể đoán ra được phần nào

“Vì vậy tôi phải ở bên cạnh Tôn tổng thường xuyên, công việc ở KTVđã dần ổn định chỉ đợi hoàn thiện rồi có thể khai trương, vậy giám đốc Tường có thể tự mình xử lí được rồi. Tộ sẽ đi theo Tôn tổng đúng bới trức trách thư ký”

Tường Liên Khanh muốn nói nhưng nghĩ lại thì lời Phong Bách cũng đúng, kỳ phát tình của Tôn Thanh sắp đến có alpha bên cạnh cũng tốt. Sigma phát tình khác với omega, mùi pheromone có thể khiến omega và alpha xung quanh phát tình thụ động. Có Phong Bách theo bên cạnh vẫn an toàn hơn. Gần đây Tôn Thanh trực tiếp xử lí những chuyện trong bang, đi một mình không an toàn chút nào cả

Tôn Thanh bận một thân áo sơ mi đen quần tây bước ra bàn ăn sáng, nhìn thấy bộ dạng Tường Liên Khanh đã khá hơn cũng an tâm. Buổi sáng cứ vậy mà được ba người xử lí xong. Tường Liên Khanh quay trở lại với công việc, không dám tiếp tục lười biếng nữa mà Tôn Thanh hôm nay cũng có việc đến Tôn bang xử lí, chủ yếu là xử lí những mối làm ăn trong bang, chuẩn bị mang hàng tiến nhập cảng mới, cần phải xử lí ổn thoã những việc này

Phong Bách đưa Tôn Thanh đến Tôn bang, những người trong bang nhìn thấy Tôn Thanh đều chào một cách kính cẩn, từ sau đợt thanh trừng lần trước, bọn họ cũng không dám gây ra động tĩnh gì nữa, hơn hết bây giờ bên cạnh Tôn Thanh xuất hiện một alpha có năng lực như Phong Bách, bọn họ không tiện đụng vào, một mình Tôn Thanh đã là chó điên rồi thì người bên cạnh cũng không phải bình thường

Tôn Thanh ngồi vào vị trí trung tâm trên bàn họp, người cần đến đủ đã đến, chỏ trừ Giang Hà Vũ và Tường Liên Khanh đang xử lí công việc ở bên ngoài mà thôi



“Sau này hàng hoá phải phân bố ra hai cảng sao lão đại, chuyện này thật sự rối loạn”

Một người lên tiếng hỏi

“Đúng vậy lão đại, hàng hoá phân ra hai cảng sẽ rất phiền phức hơn nữa phía bên cảng mới đang xây dựng không thuộc địa bàn của chúng ta, sợ là hàng vừa cập cảng đã bị cướp”

Một người khác cũng đồng tình lên tiếng

Tôn Thanh ghét nhất là người khác lên tiếng khi y vẫn chưa nói gì. Những người ngồi trên bàn vẫn bàn luận xôn xao về chuyện này, ai nấy đều cảm thấy việc có thêm cảng mới không những không giải quyết được mối lo bị cảnh sát dòm ngó mà còn khiến cho việc bị cướp hàng diễn ra dễ dàng hơn

Tôn Thanh cầm lấy ly rượu uống một ngụm sau đó đặt ly rượu xuống bàn, âm thanh ly chạm bàn một tiếng liền khiến tất cả mọi người đang ồn ào đều im bặt. Họ quên mất lão đại đang ngồi ở chỗ này

“Cảng mới lần này có một phần của Lâm gia ở trong đó, đường đã sớm được dọn dẹp, ai dám cướp hàng của chúng ta, cảnh sát còn không dám nói gì đến việc xây dựng cảng mới, các người còn lo sao. Nếu tiếp tục nói những lời dư thừa thì lo cho số hàng nhập bến đầy đủ đừng để xảy ra chuyện thì tốt hơn, còn tiếp tục vẫn đề nhàm chán này, thì không cần ngồi ở đây nữa”

Tôn Thanh chỉ nói vài câu, đám người liền im bặt, họ nghe loáng thoáng được việc xây dựng cảng mới có Lâm gia góp phần nhưng không có tin tức chính thức, bọn họ cũng chẳng dám hành động, bây giờ đích thân Tôn Thanh nói ra chuyện này, bọn họ từ lo lắng đã trở nên an tâm hơn, phải biết từ trước đến nay ít ai dám động vào sản nghiệp trong tay Lâm gia, Lâm gia lăn lộn trong giới hắc bạch lưỡng đạo đều khiến người ta nghe đến hai chữ Lâm gia phải kinh sợ vài phần. Sẽ chẳng ai có gan ở cảng của Lâm gia mà cướp hàng trừ khi đó là người của Lâm gia

“Nhưng lão đại, việc hợp tác với Lâm gia người vẫn không nói với anh em chúng tôi một tiếng như vậy dường như không đúng thì phải, cho dù lão đại có là lão đại của chúng tôi nhưng chuyện quan trọng như vậy cũng nên bàn với anh em trong bang không phải sao”

Người vừa lên tiếng những người khác liền đồng tình theo. Tôn Thanh nghe vậy chỉ cười nhẹ nhưng trong lòng đã bắt đầu không kiềm chế được không vui mà toả ra pheromone, kỳ phát tình gần đến, Tôn Thanh thường xuyên không khống chế được bản thân tức giận. Đám người kia cũng cảm nhận được pheromone nhưng pheromone này vừa áp bức lại vừa kích thích khiến mấy người cũng có chút không kiềm lòng được

Phong Bách đứng bên cạnh Tôn Thanh luôn chú ý hành động của y, cảm thấy thoang thoảng mùi pheromone của Tôn Thanh đang lan tỏ trong không khí, Phong Bách lập tức dùng pheromone của bản thân để che lấp mùi pheromone của Tôn Thanh, cũng một phần giúp Tôn Thanh tỉnh táo lại. Cùng lúc hai pheromone khiến những người có mặt tại bàn cảm thấy áp bức. Dù là pheromone của alpha nhưng là alpha trội, mùi có ngọt đi chăng nữa cũng là một loại áp bức không thể tưởng đối với những alpha bình thường

Tôn Thanh cảm thấy bản thân có chút nóng, y biết kỳ phát tình có lẽ đã đến không thể nán lại đây thêm nữa

“Nếu các người cảm thấy chuyện tôi hợp tác với Lâm gia là việc phải hỏi ý kiến các người vậy thì ai có ý kiến thì tự mình đi làm ăn không cần ở lại trong bang làm gì, nếu ở trong bang thì tôi là lão đại tôi có quyền quyết định, các người không có ý kiến”

Tôn Thanh bỏ lại một câu sau đó nhanh chân rời đi, kéo theo Phong Bách