Vết Máu Và Mùi Hương

Chương 29




Hai người trở về Tôn thị đúng lúc này bọn họ vô tình đụng mặt Hoắc bang, đúng hơn là đụng mặt người của Hoắc gia đang đi đến đây. Hoắc bang có quản lí một sòng bạc lớn ở khu này, Tôn bang cũng không mấy hoà thuận với Hoắc bang. Mà lão đại của Hoắc bang là một lão già alpha đáng ghét, Tôn Thanh nhớ lại lời cha nuôi của y là Tôn Anh đã nói, tốt nhất tránh xa lão già Hoắc bang ra đừng đi tranh chấp địa bàn với Hoắc bang làm gì, lão già đó chỉ toàn những mưu hèn kế bẩn, tính cách y còn quá non trẻ không nên đấu với ông ta

Mà Tôn Thanh nhớ rõ lời này chỉ là cha nuôi bảo y không đấu với lão đại Hoắc bang chứ không hề nói rằng đừng cùng đám con cái của ông ta gây sự. Từ lúc chuyện xây dựng cảng biển được tiến hành, Hoắc bang đã không vui vẻ gì đã vậy còn có sự nhún tay của Lâm gia vào. Lâm gia ở giữ hắc bạch lưỡng đạo mà làm việc, mà Hoắc bang và Lâm gia là đối thủ một mất một còn với nhau, Tôn Thanh hợp tác với Lâm gia rầm rộ như vậy cũng chính là cùng Hoắc bang đối đầu

Y biết rõ việc này nhưng y chính là không sợ, mà Hoắc bang hôm nay xuất hiện ở nơi này cũng không phải muốn gây sự với Tôn Thanh

Hoắc bang bên kia đến cùng vài chiếc xe, cửa xe mở ra bước xuống chính là con gái út của lão đại Hoắc bang, Hoắc Nguyệt Hàn là alpha, Hoắc Nguyệt Hàn nhìn thấy Tôn Thanh thì bước nhanh chân đến xe của y

Tôn Thanh thấy là Hoắc Nguyệt Hàn thì không chút lo lắng, mà Phong Bách vẻ mặt lại lạnh đi vài phần, hắn nhìn chầm chầm đám người Hoắc bang

Hoắc Nguyệt Hàn gõ cửa xe, Tôn Thanh không nhanh không chậm mà hạ cửa xe xuống. Trươcs mặt Tôn Thanh là một gương mặt xinh đẹp nhưng lại sắc xảo, bận một thân áo sơ mi đen quần tây, mái tóc trắng không lẫn vào đâu

“Đã lâu không gặp Tôn lão đại có khoẻ không”

“Đã lâu không gắp Hoắc tam tiểu thư, hôm nay sao lại vô tình gặp được vậy”

Tôn Thanh nở một nụ cười hiếm thấy, ngay cả Phong Bách cũng hiếm khi thấy Tôn Thanh cười. Mà lần này y lại cười với một alpha nữ khác, Phong Bách trong lúc đó lại phóng ra pheromone thị uy

Alpha nữ bên ngoài cũng thấy được sự công kích pheromone của người còn lại trong xe chỉ cười sau đó để lại một câu rồi rời đi

“Lần sau gặp lại, Tôn lão đại bảo trọng một chút a”

Hoắc Nguyệt Hàn bỏ đi, cũng ra hiệu cho mấy người Hoắc gia rời đi, Phong Bách nhìn Tôn Thanh qua kính chiếu hậu, mặt y vẫn không đổi sắc, chẳng hưef biểu hiện ra gì. Tôn Thanh đối với bị Hoắc tam tiểu thư này xem như là quan hệ tốt nhất trong ba anh em nhà Hoắc gia. Trước đây khi Hoắc tam tiểu thư gặp nguy hiểm, Tôn Thanh khi đó vẫn chưa ở vị trí lão đại nên đã cứu giúp Hoắc tam tiểu thư một mạng, mà cũng là vì Tôn Thanh biết được bí mật của vị Hoắc tam tiểu thư này mà nếu như đụng mặt cùng lắm chỉ chào hỏi không gây sự cũng nhanh chóng đưa người rời đi

Phong Bách tiếp tục lái xe đưa Tôn Thanh về Tôn thị. Mà Phong Bách bấy giờ cũng không vui vẻ, người Hoắc gia hắn không muốn nhìn thấy, cho dù là ai đi chăng nữa

Lúc xuống xe Tôn Thanh đột nhiên xoay người lại nhìn Phong Bách sau lưng đánh giá một phen rồi lên tiếng

“Vì sao thả pheromone ra thị uy, nên nhớ vị trí của mình, cậu không phải alpha của tôi”



Phong Bách không biết vì sao khi đó bản thân lại làm như vậy, chỉ là tính chiếm hữu và lãnh thổ của alpha quá cao, chỉ cần có alpha khác khiến bản thân alpha có cảm giác lãnh thổ liền sẽ phát ra pheromone thị uy

“Gần đến kỳ động dục, tôi không cố ý phát ra pheromone, Tôn tổng bớt giận”

Tôn Thanh nhìn Phong Bách cảm thấy hắn cũng không cần nói dối mình chuyện kỳ động dục chỉ gật đầu rồi bước đến thang máy đi lên lầu

Tối hôm đó Tôn Thanh không để Phong Bách ở cùng phòng với y nhưng nửa đêm không có pheromone của người kia, y không ngủ được, bất giác ra sofa muốn tìm xem Phong Bách vẫn còn thức hay không thì liền bị một bóng hình ngồi thình lình ở sofa là Tường Liên Khanh làm cho giựt mình

Y mở sáng đèn trong nhà, động tĩnh của Tôn Thanh cũng lớn cho nên Phong Bách từ phòng ngủ bước ra. Nhìn thấy Tôn Thanh trên mặt sắp nổi gân xanh đến nơi, hắn theo ánh mắt của cậu nhìn về phía sofa, thấy Tường Liên Khanh đang ngồi ở đó ôm chân, còn có tiếng thút thít

Tôn Thanh nhìn trên bàn thấy chai rượu của anh bị Tường Liên Khanh nốc hết một nửa liền đi đến đem rượu mang cất

“Tường Liên Khanh xem cậu đang làm cái trò gì vậy hả, sao không ở chỗ Giang Hà Vũ chạy lên đây làm gì”

“Ở dưới không có rượu”

Tường Liên Khanh ngước mắt lên nhìn Tôn Thanh và Phong Bách, Tôn Thanh có chút bất lực, dặn dò không bạo lực, tuyệt đối không bạo lực, không đấm người nhưng Tôn Thanh quả thật không thể kiềm chế được mà nắm kéo Tường Liên Khanh đứng dậy quát lớn

“Anh đã nói với cậu bao nhiêu lần hả Liên Khanh, là cậu muốn làm, cậu tự gây hoạ, cũng là cậu lựa chọn, sao bây giờ bộ dạng sống dở chết dở này đến cho anh xem, có phải hay không anh mang cậu quăng đến chỗ tên đó, cậu mới chịu đây”

Tường Liên Khanh liền lắc đầu, cảm xúc vỡ hoà bật khóc lớn

“Không muốn, người ta không cần em, anh ơi, cậu ấy không cần em nữa rồi, thà cậu ấy hận em ghét em, tìm kiếm em khắp nơi cũng được, đừng không cần em như vậy,em…em….huhu”

Tôn Thanh đưa nay ôm lấy Tường Liên Khanh mà vỗ về, hắn xem Tường Liên Khanh giống như em trai hơn nữa cậu còn là omega, có omega nào lại như cậu không chứ, ngay từ đầu y đã khuyên cậu, đừng dính dán vào người đó, đừng gây hoạ, rốt cuộc không những gây hoạ còn khiến bản thân tổn thương, lúc đó bộ dạng cậu sống dở chết dở xoá đi dấu vết đánh dấu của alpha kia đã khiến Tôn Thanh muốn đi giết người rồi. Hai người bọn họ và Giang Hà Vũ bình thường mọi người đều cho rằng bọn họ chỉ có quan hệ lão đại và đàn em hay cao hơn là bạn bè bình thường nhưng thật ra họ xem nhau như gia đình, luôn bảo vệ lẫn nhau, không để đối phương rơi vào tình cảnh khó xử. Mà Tường Liên Khanh rốt cuộc lại là người rơi vào tình cảnh không thể quay đầu lại, chật vật như vậy mấy năm, cũng ở nước ngoài mấy năm trốn tránh mới quay trở lại, ai ngờ quay trở lại lại như vậy đâu

Phong Bách nhìn Tôn Thanh ôm lấy Tường Liên Khanh vỗ về như vậy hắn không vui, hắn cũng không rõ vì sao bản thân không vui, hắn chỉ là cảm thấy sigma đối với những giới tính khác đều quá thu hút rồi